Xuân Về Cứ Ngỡ Xa Xôi
Ngoài kia xuân đã về rồi
Một mình gác vắng bồi hồi nhớ quê
Chiều ba mươi Tết lê thê
Nỗi thân cô lữ! càng tê tái lòng.
Đất trời hoa cỏ đơm bông
Trong ta sao vẫn một vùng lặng yên
Bao năm trôi nổi khắp miền
Xuân về chỉ nối ưu phiền dài ra.
Chiều nay quặn thắt tình nhà
Thương cha nhớ mẹ vào ra bóng thầm
Xuân nầy là mấy mùa xuân?
Đếm niềm mong nhớ từ thân từng giờ
Người đi để lại bơ vơ
Có ai biết! ai thẫn thờ vì ai?
Để chiều Xuân đến khơi vơi
Ta đi mà thấy đất trời ngả nghiêng.