Vườn Tâm Sự
Một dĩ vãng tràn thơ và đẫm lệ
Những u hoài chôn kín tận thâm tâm
Anh dùng dằng mãi chiều nay mới kể
Mặc dầu em thúc giục đã bao năm
Vườn tâm sự sắc hương nào có thiếu
Nhưng hương tàn trong nhị sắc trên hoa
Đây đó ngủ âm thầm muôn cánh héo
Nụ cười tan tác phấn son nhòa
Đây chiếc tổ chim không nhìn nhận nữa
Để buồng rơm mục nát giá hơi may
Kia ủ dột đôi ba mồ lá úa
Ngổn ngang nằm thoi thóp dưới chân cây
Hãy nín thở đi em và rón rén
Kẻo bước chân xô giạt những hồn thơm
E tiếng nói sẽ làm kinh động đến
Của thời xưa niềm thương nhớ yêu đương
Hãy đứng lại trầm ngâm bên mộ lá
Hãy nâng niu từng cánh rụng đài xơ
Nhưng chớ hỏi bướm vàng đâu vắng cả
Cùng chim xanh thôi hót tự bao giờ
Chớ căn vặn buồng rơm sao bỏ trống
Mà uyên đi có hẹn trở về chăng
Cũng đừng nhắc phiến gương hồ ảo mộng
Còn hay thôi ngời tỏ dấu sao băng
Hãy yêu lặng nhưng trông tìm hãy khắp
Hiểu cho ta mà cảm nữa cho sâu
Rồi em sẽ thấy lòng thơ tràn ngập
Sóng buồm thương xô đến tự đâu đâu
Từng bước đã theo anh vào quá khứ
Hãy theo anh từng bước lặng ra về
Đó hết thẩy em ơi đời tâm sự
Vui gì đây mà em cố đòi nghe
Trời xuân quang đãng ngoài kia
Giấu nhanh giọt lệ ra về thôi em
Lần sau muốn lại vào xem
Đừng quên khẽ tiếng và êm gót giầy
Bước chân lời nói thơ ngây
Nếu làm xao động những ngày tháng qua
Thì anh đón cửa vườn hoa
Thôi không kể nữa đâu mà nghe em.