Tình Tuyệt Vọng
Tác giả: Phùng Quán
Tập Thơ Phùng Quán epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
 
Trái tim tôi như trái cây bị dập nát
Rụng xuống từ cành cao
Tình tuyệt vọng là ngọn sào
Chọc cho trái cây rụng xuống…
 
Trái cây rụng
Vẫn mơ… giấc mơ… hoang tưởng
May ra được gót chân em dẫm nát
Để trước khi tan vào bụi đất
Còn được hôn gót chân yêu…
 
Nhưng em la lối phàn nàn
- Gian phòng tôi nóng thiêu như sa mạc
Anh đến ngồi quá lâu
Càng thêm nóng bức
Anh thở như người sắp chết khát
Chút khí trời ít ỏi của tôi!
 
Quá đau khổ
Tôi hóa thành lì lợm
Tôi xin em bớt giận…
Nếu không được ngồi
Thì tôi xin đứng
Cùng với cây chổi em dựng ở xó nhà
Nếu không được thở…
Tôi sẽ nín thở!
Như cái ngày còn đi chăn trâu cắt cỏ
Tôi suýt chết dưới đáy giếng làng
Vì mải lặn mò con cá bống thần cô Tấm bỏ quên…
 
Em giận dữ la lên:
- Đứng trong xó nhà cũng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng trước hiên…
- Đứng trước hiên cũng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng ngoài ngõ…
- Đứng ngoài ngõ cũng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng đầu đường
Tôi nhìn vào khung cửa nhà em
Môi rát bỏng những lời yêu thương…
- Đứng đầu đường cũng không được đứng!
Lời yêu thương cũng không được nói!
… Thì tôi xin chết…
Nhưng tôi không nói lời vĩnh biệt
Vì tôi tin tôi sẽ hồi sinh…
 
Dù hỏa táng
Dù chôn xuống chín tầng đất
Trái tim dập nát của tôi vẫn thắm một khối tình!
 
(Trích Trăng Hoàng Cung)