Quán Nhớ
Tán si tỏa quán rễ chênh ghế bàn
Tình không hẹn nữa nửa trời bỏ hoang
Dòng thư ngày ấy mực còn run xanh
Lộc đang nắn nót thơ lên lá cành
Em vồi vội nhớ một người… thay anh
Nhớ quanh Hà Nội đến nhòa em thôi
Tháng giêng rét mướt gọi tên nắng trời
Một anh một quán một chiều lá rơi.