Phá Cách
Ở đâu mà suốt tuổi thơ em buồn không có anh
Những cơn mơ trắng muốt một màu
Chẳng biết đã về đâu
Không hiểu sao dưới tình yêu
Những câu thơ lại ngân lên lời chẳng yên bình
Không khi nào mình còn bình yên
Có lẽ cho đến khi mình chết
Cái chết đi qua để rồi lãng quên
Nhìn những phố dài loang chỉ thèm khóc
Mà vì đâu
Có lẽ chẳng vì đâu
Trở nên yếu đuối trước những điều nhỏ nhặt
Ta bỏ qua tình yêu
Thản nhiên hôn người
Xem trong nụ hôn có bao nhiêu hạnh phúc
Và khi đó lũ trẻ con đứng nhìn ta trang trọng hát
Hát hết bài nọ sang bài kia
Tình yêu này lặng lẽ hơn xưa…