Nhặt Nắng
Cô gái nhà ai ở xóm Đông,
Sang đây một sớm nắng vàng trong,
Cùng hai cô bạn bên bờ giếng,
Nhặt nắng trong cây, kể chuyện lòng.
Tôi về dưỡng bệnh ở nơi đây,
Nhà trọ thân đơn tối lại ngày,
Từ buổi nhìn qua song cửa sổ,
Bệnh dường như khỏi, dạ như say.
Tôi ở thôn Đoài, cô thôn Đông,
Biết còn gặp gỡ được nhau không?
Cách hai bờ giếng nhưng xa cách,
Như kẻ đầu sông, kẻ cuối sông.
Giếng cạn nên khôn thả lá vàng,
Khôn nhờ gió sớm nhắn tin sang.
Lá ơi và giò ơi! Tôi biết
Tình chửa chung đôi đã lỡ làng.
Cô chẳng bao giờ biết đến tôi,
Mà tôi dan díu mấy đêm rồi.
Mấy đêm dan díu người trong mộng,
Mộng tỉnh, canh tàn, châu lệ rơi...
Chòm hoa dâm bụt bên bờ giếng,
Nở đỏ như muôn mảnh lụa điều.
Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám
Nhận là mình đã bắt đầu yêu.
Nhà trọ từ nay thêm bóng cô,
Nhưng tôi hồn mất tự bao giờ!
Tôi mong nhớ lắm, tôi mong mỏi
Một buổi nào đây chẳng hẹn hò.
Cô lại sang đây, cô lại ngồi,
Bên bờ giếng nhặt lá vàng rơi.
Nắng vàng rơi mãi trên bờ giếng,
Sao nắng vàng không hẹn một lời?
*****
Tình có cho đi chẳng có về,
Lòng kêu gọi mãi chẳng ai nghe.
Cho nên từ đấy tôi ngơ ngẩn,
Làm những bài thơ lạc cả đề.