Người Con Gái Ở Lầu Hoa
Nhà nàng ở gốc cây mai trắng
Trên xóm mai vàng dưới đế kinh
Có một buổi chiều qua lối ấy
Tôi về dệt mãi mộng ba sinh
Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng
Hồn tôi là cả một lời van
Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy!
Ai có yêu đương chả vội vàng?
Tôi rót hồn tôi xuống dã nhiều
Hồn tôi còn có được bao nhiêu?
Tôi đi sợ cả lời tôi nói
Sợ cả gần nàng, sợ cả yêu
Nàng có bao giờ nghĩ đến không?
Không, nàng đan áo suốt mùa đông
Mùa xuân qua cửa, tôi qua cửa
Nàng chả nhìn cho, đến não nùng!
Tôi mỉa mai tôi, oán trách tôi
Làm sao tôi lại cứ câm lời?
Thì trăm con gái, nghìn con gái
Nàng cũng là người con gái thôi
Có một nghìn đêm tôi chiêm bao
Ba đêm nay khóc với mưa rào
Ddêm nay mắt đỏ rồi, mưa tạnh
Tôi khóc âm thầm dưới bóng sao
Nàng ở lầu hoa ở đệm bông
Có đêm nào nghĩ đến tôi không?
Không không, chả có đêm nào cả
Chả có đêm nào hé cánh song....