Mùa Phượng Cũ
Thoáng nhìn lại nơi chân trời cũ
Bao nhiêu năm khoảng trống vô hình
Ta căn phòng mở toang cánh cửa
Em nụ cười tháng bảy đã xa
Ta một mình ngồi nhớ Hạ hoa
Phượng từng cánh bên thềm rơi đỏ
Tiếng ve sầu dài theo nẻo phố
Áo ai bay trắng cả khung chiều
Đếm từng ngày qua với quạnh hiu
Và trái tim tràn đầy nắng gió
Kỷ niệm xưa còn nguyên ở đó
Em về đâu hoa nở trên đầu
Dòng sông trôi nào có gọi nhau
Như con nước buồn không thể nói
Mùa phượng cũ chẳng còn ai đợi
Thôi ta về hẹn với chiêm bao...