Chân Dung
Tôi ngồi trong nỗi tôi riêng
Bên trong ghế lạnh, ngoài hiên bóng rời
Phòng tôi trần thiết gương người
Tường sơn kỷ niệm, vách bồi dáng xưa
Tóc người chảy suốt cơn mưa
Ngực thơm hoa bưởi, môi đưa bão về
Tôi ngồi giữa cõi-tôi-khuya
Có ai gõ cửa? mà nghe lá chào
Tưởng người ngọn sóng lao xao
Biển muôn năm gọi tôi nào có vui
Người về có nén hương, thôi
Cắm lên phần mộ hồn tôi úa vàng
Tôi-ngồi-trong-cõi-nhân-gian