Cảm Nhận Chiều Đà Lạt
Ở đây sương tím như hoa tím
Mây lang thang cổ tích bay về
Em chợt hiện sau bức rèm nửa khép
Anh được lần tiên cảm khá si mê
Dây dưa nắng bên hồ không nỡ tắt
Người kiêu sa vạt áo quét ngang chiều
Mắt em lướt thơ tình anh lạc mất
Giữa bốn bề vi vút gió, thông reo...
Em cứ lẫn trong sương huyền ảo thế
Vầng trăng non cong khuyết nhánh lông mày
Anh đứng sững tựa hồ chân bén rễ
Trái thông non sơ ý rụng trên tay.