Bến
Đi trong Hà Nội như đi với người yêu
Bất ngờ về chính mình
Sao có nhiều đến thế
Những góc tâm hồn mới mẻ
Những mái nghèo lặng lẽ gánh lo toan
Cái màu xanh trời thu rất ngoan
Cứ đậm nhạt theo vui buồn thành phố
Người con gái vạt quần thêu rồng múa
Đường lượn hồng quấn quít bắp chân thon
Người con trai đỏm dáng áo bò sờn
Có một thoảng lai Tây vờn sóng tóc
Chiều nhá nhem giọng con buôn mời mọc
Cái mùi phe nồng nặc góc đầu ga
Đêm thâm trầm hoa sữa của ngày xưa
Đêm cồn cào nỗi nhớ những người xa
Hà Nội đó chẳng quanh co làm bộ
Trên mặt bằng ngổn ngang bao nhí nhố
Trong lòng sâu ấp ủ những gì đây
Anh là ai ở giữa phố đông này
Đi trên đường không thiết đến nhìn cây
Quên ô-môi quên cả bầy em bé
Những ngày mụ người đi trong giằng xé
Bao rối ren trì trệ ám đêm ngày
Bão lụt về triệu tấn thóc tụt tay
Người còn đói giá giữ sao đừng vọt
Chuyện tiếu lâm tha hồ phun ngọt sớt
Nọc độc dần ăn bợt cả hồn em
Lúc nhập nhằng lẫn lộn đỏ và đen
Người ta nhạo niềm tin là hài hước
Giọng khinh bạc lớp trẻ măng cũng thuộc
Chửi sướng mồm là mốt ở đầu hè
Lúc chân trời điên đảo hỏa mù che
Bầy quỷ dữ muốn đè lên thế giới
Những học thuyết phòi ra như nấm dại
Bọn nhân danh hiện đại rúc xuống bùn
Ảo ảnh tàn như một cái áo thun
Bai rộng hoác và cũ mòn cả sợi
Những đồ cổ tự khoe là của mới
Đám thiêu thân hớt hải chết trong đêm
Hà Nội ơi anh lại đến cùng em
Thuở tình yêu bùng lên như suối lửa
Mùa thu gọi bao lần không nhớ nữa
Đất âm vang nức nở dưới chân người
Lòng bồi hồi khắc khoải mãi không nguôi
Từng tin vui bùi ngùi chiu chắt lắm
Nỗi đau buốt có một mùi máu mặn
Tia mắt em thăm thẳm cánh rừng xa
Người đồng đội trọn đời trong thế bắn
Hạnh phúc đến như cánh cò lận đận
Rũ sương đêm trên bến nắng sông Đà.