Anh Về Cùng Mùa Hoa
Rớt xuống trang thơ tôi
Cánh hoa đào phớt đỏ
Chiều Sơn La lặng gió
Tôi nghe hoa thì thầm
Tôi nghe nụ nảy nầm
Từ kẽ tường nhà ngục
Trở trăn và khó nhọc
Trong giá lạnh mùa đông
Cái hạt non anh trồng
Nở mùa đào cộng sản
Nụ hoa chúm chím hồng
Khoảng trời bừng nắng rạng
Trái tim người cách mạng
Sẽ không héo bao giờ
Gieo ý nhạc vần thơ
Cho mai sau hát mãi
Trang thơ tôi đằm lại
Giữa nhà tù Sơn La
Tô Hiệu[1] ơi có phải
Anh về cùng mùa hoa?
Chú thích
1. Tô Hiệu (1912-1944) là một nhà cách mạng Việt Nam. Năm 1939 ông bị thực dân Pháp bắt và giam tại nhà tù Sơn La. Ở đây ông đã ươm trồng một cây đào, đến nay vẫn còn.