ĐK:
Em vẫn ước muốn có anh kề bên em suốt đời,
Vì em đã yêu anh mất rồi, và anh cũng mong có em.
Em rất muốn biết chính anh là ai trong cõi này,
Phải chăng chỉ có anh một mình anh thiên thần?!
Dưới ánh nắng sớm mai anh mỉm cười gọi:
"Ơi! cô em dễ thương"
Và đó chính ánh mắt anh êm đềm lạ thường làm cho tim em xao động.
Người sẽ mãi là thiên thần của mình em mình em thôi.
(ĐK)
Hỡi anh! Hỡi anh! Chàng là người phải đâu thiên thần!
Vẫn ước muốn vẫn mong em được là:
Người anh yêu nhất thế gian
Và người hỡi có biết cánh tay anh thật nhẹ nhàng,
Chợt khẽ đến mái tóc nhung huyền.
Làm con tim này thẩn thờ, thật lạ như một phép tiên
(ĐK)
Hỡi anh! Hỡi anh! Chàng là người phải đâu thiên thần!
... (ĐK)...
Hỡi anh! Hỡi anh! Vì em đã yêu anh mất rồi.
Hỡi anh! Hỡi anh! Phải chăng chỉ có anh một mình anh thiên thần?
Phải chăng chỉ có anh một mình anh thiên thần?