Rẽ Buồn Xuống Mênh Mông
Tình yêu như lá
Đánh thức dĩ vãng
Xua đi mùa đông
Người đi như gió
Gió cũng có lúc
Không yêu cuộc đời
Những ngày đã qua
Gió mang mây đi xa
Mộng chìm biển khơi
Lòng ta như đá
Nằm trong trái đất
Lún sâu thời gian
Ngàn sau ánh nắng
Thắp sáng trong ta
Những nỗi hờn qua
Sẽ vì có em
Nâng niu đôi tay êm
Dấu môi đau ngọt mềm
Bây giờ đầu tháng Năm
Xuân qua tay mong chờ
Bước chân âm thầm đếm
Em, bước chân dầm hoang
Chấn rung hồn ta
Xót xa địa nguồn
Lòng ta
Dù đã biết mấy khốn khó
Cũng mong ngày vui
Em ơi ! xin đừng
Rẽ buồn xuống mênh mông