Không ! Anh nào oán trách chi em phận gái má hồng 12 bến nước, bến đục hay trong duyên tình may rủi, phận đẹp duyên ưa gấm nhung trãi bước hay lạc nẽo truân chuyên cho tơi tả kiếp hoa... sầu !
Đành thôi em dang dở mối duyên đầu
Còn chi đâu những buổi chiều đưa đón
Khi tan trường về hai đứa bước chung đôi
Câu hẹn câu thề ai thốt ở đầu môi
Dù cho biển cạn đá mòn tình ta không thay đổi
Nay tơ hồng chia cách bởi vì đâu
Em khổ anh sầu rưng rưng dòng lệ thảm.
"anh hãy quên em đi mà tìm vui duyên mới".
Tân Nhạc:
ĐK:
Thôi từ đây thôi nhé anh về sống âm thầm đếm thời
gian
Xóa mờ dĩ vãng mến yêu thôi xin hãy quên đi
Cho kẻ Vu Quy cùng người Trăm Năm thề nguyền gắn bỏ thủy chung muôn đời.
Vọng Cổ:
Anh ơi em nào mơ chi lầu hoa gác Ngọc
Để mang câu vong phụ tình người
Bởi trót sinh ra làm thân con gái
Chuyện tơ duyên Cha Mẹ đã an bài
Anh có biết đâu nỗi lòng em tan nát
Thương anh nhiều thao thức mãi đêm thâu
Mưa rơi lạnh buốt cung trời
Mưa bao nhiêu hạt em thương người bấy nhiêu
Nhưng đành đôi ngã chia phôi
Mong ai thấu hiểu chớ buồn trách hờn chi em.
Tân Nhạc :
ĐK:
Tình yêu ! Tình yêu như hoa nở đẹp xinh khi Xuân đến em ơi
Làm thân hoa cho người ta hái Hè sang sắc thẳm hoa dần tàn
Thu đến nghẹn ngào rồi heo mây kéo sang mùa Đông
Làm hoa kia chết trong lạnh lùng.
Không phải tại anh cũng không phải tại em
Tại Trời xui khiến nên chúng mình xa nhau
Tình nồng thắm biết bao lúc Ông Tơ bắt cầu
Bà Nguyệt nối chữ yêu vui trọn buổi ban đầu
Rồi thời gian lướt mau tình ta úa màu
Đàn giăng phím sầu khi tình héo
Không phải tại anh cũng không phải tại em
Không phải tại anh cũng không phải tại em.
Vọng Cổ :
Còn đêm nay tâm tình này em xin thốt cạn,
Rồi sáng mai đây thuyền hoa tách bến đưa bước em di
Về nơi xứ lạ bỏ lại sau lưng boa kỷ niệm êm... đềm