Mưa Khuya
Đêm qua mưa bỗng về nửa khuya,
Đêm bao la đêm trở mình nghe
Nghe ra muôn lời xa, âm u kêu gọi ta
Xin thôi nuôi tình đã chia lìa
Ôi bao nhiêu những lời anh nói,
Như kim khâu kín hồn lẻ loi.
Như trăng soi từng đêm,
như sao gom lời huyên...
" Đừng nhớ hoài cuộc tình đã quên. "
Một lần yêu thôi đã, thấy tóc xanh thơ
Và hồn cây sương lá đã thành đá thờ.
Buồn lòng ta từ đó, mang bó hoa tang.
Đợi từng mùa đông đến xé thêm nỗi buồn.
Mưa ơi mưa, mưa từ vực sâu...
Hay mưa rơi từ đỉnh trời đau
Mưa có mong người sau,
Thương yêu nhau bền lâu,
Thì kiếp này còn gì nữa đâu.