Miền Đất Lưu Vong
T
hả hồn quanh quẩn trên đồi cao,
trời xanh mây trắng bay về đâu,
gió lên nhớ mong ru lòng tê tái,
lê gót lưu vong, hồn bước lạc loài.
Đời hắt hiu một cơn gió thoáng,
đắng cay nào chẳng sớm qua mau,
trăm lối đường, một đời phiêu đãng,
nghe gió hỏi miền đất về đâu,
cho hồn cúi đầu.
Thả hồn ngơ ngẩn nơi rừng sâu,
từng phen oan trái, trăm mộng đau,
chiếc thân đứng bên khung trời mong nhớ,
nghe quá bơ vơ, hồn hát đợi chờ.
Thả hồn vơ vẩn nơi đường phố,
thôi cứ vui cười, một chút cuồng say,
quá cơn mê dài, nhìn mình trắng tay,
xa tắp quê hương, hồn vẫn miệt mài.
Rồi hồn đi mãi trong niềm đau.
và hồn đi mãi luôn về sau.