Kiếp Rong Buồn
Mùa thu qua từng chiếc lá bay về nơi chốn xa,
Và cơn gió tìm lãng quên về nơi cuối trời.
Người yêu hỡi giờ lối xưa còn đâu gót hồng,
Kiếp rong buồn tình hoang vu mãi trôi hoài về nơi xa.
Còn trong anh từng nỗi nhớ theo anh trong bóng đêm,
Đường xưa bước, lòng giá băng từ nay mất người.
Người yêu hỡi, đời đã chia từ đây mất người.
Còn đâu nữa, từng đêm nhớ giờ xa xôi người dấu yêu.
ĐK:
Tình đã bay, người có hay ngồi đếm lá rớt qua tầm tay,
Bóng em đâu rồi, tình như gió qua thềm.
Thu tàn lá khô rơi mùa đã xa, mình mất nhau
Lòng vẫn nhớ dấu chân người xưa vẫn đâu đây còn
Nồng ấm những con đường đã qua mùa băng giá,
Thân anh kiếp rong buồn.