Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 832 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 44: Thời Khắc Chân Tình
ầu Tô Mân hơi ngửa lên, cô nhẹ nhàng tiếp nhận nụ hôn của anh, mặc cho hơi thở nóng cháy của anh từ cổ cô chạy xuống xương quai xanh, rồi dừng lại trước ngực cô.
Sở Du nhẹ nhàng cắn mút cô, ngậm lấy nơi mềm mại của cô, hơn hai năm không chạm vào cơ thể cô, bây giờ cô lại hiển hiện trước mặt anh chân thật đến thế, như đang khiêu kích mỗi một tế bào thần kinh mẫn cảm nhất của anh, cơ thể anh đều đang run rẩy rất nhỏ, rất muốn rất muốn tiếp tục tiến tới.
Anh hút lấy mùi hương trên người cô có chút tham lam cũng có chút si mê, cơ thể cô có cảm giác quen thuộc, dụ dỗ lòng anh nóng lên, nhịn không được anh dùng sức, nghiêng người qua, anh nằm trên người cô. Nhưng cơ thể anh vừa mới nằm lên, Tô Mân đột nhiên rên lên một tiếng.
Sở Du nhất thời kinh hoàng, không xong rồi, cô vẫn còn là bệnh nhân, trên đùi còn có vết thương, sao anh lại có thể làm mạnh đến vậy?
Anh vội vàng buông cô ra, lập tức nhảy xuống giường trở về chiếc giường xếp của mình, không thể ngủ cùng cô trên một cái giường được, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện mất.
Tô Mân cũng cảm thấy vô cùng tệ hại, cô kéo chăn qua đắp lên người mình, ở trong chăn, cô hoang mang rối loạn cài lại cúc áo.
“Em ngủ đi, mau ngủ đi!” Sở Du vô cùng xấu hổ, không dám nhìn cô, đắp chăn xong liền xoay người đưa lưng về phía cô.
Tô Mân ngoan ngoãn dạ một tiếng, vùi mình vào trong chăn. Nhìn tấm lưng anh, cô cẩn thận lấy tay ra, vẽ một đường dọc theo đường cong sau lưng anh, sau đó mới cảm thấy hài lòng rút tay về, nhắm mắt lại.
Nói là ngủ, cô vẫn không thể ngủ yên, chỉ nằm ở đó, mặt mày đỏ lự. Trước kia ở cùng anh là như vậy sao? Trong lòng cô hoảng hốt, vừa rồi anh vô cùng thân thiết, vừa gần nhau một chút mà đã mãnh liệt hôn cô, khiến cho lòng cô rối bời, ngay cả nhịp tim cũng không đập theo quy luật của nó, trước kia tình hình đặc biệt lúc hai người ở bên nhau là tình hình thế nào nhỉ?
Thật ra, Sở Du cũng không ngủ được, phải nhẫn nhịn, đè nén thật khổ, anh chau mày, cả người cũng co lại một đống, vô cùng khẩn trương. Đây thật sự là lần đầu tiên anh không thể kiềm chế được sau khi cô trở về, vừa rồi không giữ được thì súng đã phát hỏa rồi, anh là người đàn ông bình thường, đối với người phụ nữ mình muốn mà muốn cũng không dám muốn, áp lực thế này đúng là một loại dày vò.
Cổ họng anh khô khốc, không khỏi khụ một tiếng rầu rĩ.
Nhưng sau khi khụ một tiếng thì ngực vẫn khó chịu, anh linh cảm có điều bất ổn, muốn ngồi dậy.
Tô Mân cũng phát hiện ra sự khác thường của Sở Du, cô thấy lưng anh không ngừng run rẩy, hình như đang khó chịu ho khan, nhưng sợ phát ra lớn tiềng làm ồn đến cô, cho nên cong người bụm miệng lại ho, nhưng lúc ho anh lại thở ra rất mạnh, hít sâu không ngừng.
Tô Mân hoảng hốt, cô bật dậy, lập tức bật đèn. Quả nhiên dưới ánh đèn, cô thấy Sở Du đang ấn ngực, chân mày chau lại, mắt nhắm nghiền, chính xác là anh đang cố gắng hít thở, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc dồn dập.
Tô Mân lập tức đỡ anh ngồi dậy, sau đó nhấn chuông gọi bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, lập tức kiểm tra sức khỏe cho Sở Du.
Trong lúc rối ren, cô lo lắng hỏi bác sĩ: “Chồng tôi thế nào rồi?”
Sở Du chỉ mới ổn định lại một chút, thì ra bệnh suyễn của anh tái phát, lại không mang thuốc. Cũng may đây là bệnh viện.
Đợi đến khi bác sĩ cho anh thở oxy, rồi sau đó cho anh uống thuốc, rốt cuộc anh mới thở bình thường lại.
Tô Mân căng thẳng đến nỗi sắc mặt thay đổi, lần cấp cứu vừa rồi, bác sĩ làm kiểm tra cho Sở Du, cô bất an đứng ở một bên, cắn móng tay, lo lắng đến nỗi trong mắt toàn là nước mắt.
Sở Du vẫy tay về phía cô, anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Yên tâm đi em, anh không sao.”
“Xin lỗi anh, em không biết anh bị suyễn.”
Đúng là anh có bệnh suyễn nhẹ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống. Trước kia, Tô Mân là người chu đáo, buổi tối anh phát bệnh, cô cũng sẽ khẩn trương như vừa rồi, lập tức lấy thuốc cho anh, nhưng hiện giờ chỉ là cô bị mất trí nhớ, không nhớ mà thôi.
Anh mỉm cười trấn an cô: “Chuyện em không biết còn rất nhiều, nói cho em biết, thật ra mãi cho đến lúc 5 tuổi anh vẫn nói chuyện không rõ ràng, mấy đứa trẻ khác đều nghịch ngợm bảo anh bị đần độn, nói năng lộn xộn, làm mẹ anh thường ôm anh khóc.”
Cô mỉm cười, “Nhưng hiện giờ anh rất thông minh!”
Bệnh suyễn tái phát, uống thuốc xong, anh có hơi mệt mỏi, chỉ lẳng lặng nhìn cô mỉm cười.
Tô Mân áp bàn tay nhỏ nhắn lên trán anh, nhấc lên, rồi lại phủ lên mí mắt anh, cô dỗ anh: “Ngủ đi anh, lần này, anh ngủ trước đi!”
Yêu Thêm Lần Nữa Yêu Thêm Lần Nữa - Thủy tụ nhân gia