We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 203 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 909 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 37: Thoát Khỏi Hiểm Cảnh
on sói kia đột nhiên quay lại, cũng không quản Hồ Tiểu Thiên đang lao đến, những con khác cũng thế. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy ngạc nhiên, ta nói, hóa ra ta còn có khí phách uy mãnh như vậy, lại có thể dọa lùi lũ ác lang này. Nhưng hắn ngay lập tức liền hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra, là Mộ Dung Phi Yên kịp thời giết đến, trường kiếm trong tay nàng múa tán loạn, mở ra một đường máu, loài động vật nào cũng có dự cảm khi gặp nguy hiểm, bảy con sói trèo lên tảng đá cảm thấy Mộ Dung Phi Yên mới là kẻ có khả năng uy hiếp tính mạng bọn chúng, thế nên bọn nó mới quay lại tìm cách đối phó Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên xuất ra vài chiêu đã giết chết hai con, mấy con ác lang này không hề hung tàn như lúc nãy, thấy đồng bọn bị giết, rõ ràng cảm thấy sợ hãi, chen nhau mà nhảy xuống.
Tản đi đầu tiên là đàn hắc ưng, lát sau, đàn sói cũng dẫn dần lui ra xa, Ngự Thú Sư cũng không phải chỉ điều khiển một đàn sói, khi chúng lui lại, trên đường xảy ra xung đột, hai đàn sói lại lao vào điên cuồng giết chóc, tiếng kêu thảm, tiếng gào thét, tiếng gầm gừ liên tiếp, lại thêm một tràng máu tanh đến cực điểm, vô cùng thê thảm.
Đến khi đàn sói đã tản đi hết, cũng chẳng ai để ý rằng bình minh đã đến. Toàn thân cả ba đều đẫm máu, mỏi mệt không chịu nổi, Hồ Tiểu Thiên ngồi dưới đất, cái mạng của hắn cũng đủ cứng, hắn đã nghĩ rằng đêm qua hẳn phải chết, không nghĩ rằng bây giờ hắn vẫn còn sống, nhưng thiếu nợ Mộ Dung Phi Yên một cái nhân tình thật lớn, hắn chẳng biết dùng cách này báo đáp, chỉ còn cách lấy thân báo đáp a, liệu Mộ Dung Phi Yên có cần hắn lấy thân báo đáp một lần không nhỉ?
Mộ Dung Phi Yên cũng mỏi mệt tới cực điểm, nàng cũng chẳng biết nói gì, ngồi sát mép tảng đá, ánh mắt vẫn cảnh giác qian sát động tĩnh xung quanh, nàng chỉ sợ đàn sói quay lại.
Hướng đông cũng dần hiện ra một mảng màu tím nhạt lẫn màu trắng bạc nhu hòa,ánh rạng đông màu xanh trắng và sương sớm nhàn nhạt giao hòa cùng một chỗ, như tô them màu cho sơn thủy, cảnh ban đêm lặng yên tan rã trong bình minh tươi mát.
Trên trời vẫn còn một con hắc ưng đang bay, nhưng không hề có ý tấn công, khi ánh sáng mặt trời vàng rực chiếu xuống, hắc ưng cuối cùng cũng ngừng lại, bay theo hướng mặt trời mọc mà đi, nó càng bay càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một điểm nhỏ cô độc phía châm trời.
Nhìn cái điểm đen kia cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt, Hồ Tiểu Thiên thở phào, Mộ Dung Phi Yên mặc dù không nói chuyện, thế nhưng trên mặt nàng cũng tỏ ra như trút được gánh nặng. Thất Thất tựa lên đầu vai Mộ Dung Phi Yên không biết đã thiếp đi từ lúc nào, nàng ngủ rất yên tĩnh, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nét ngây thơ, thế nhưng cũng không khó đoán ra khuôn mặt nàng trong tương lai đẹp tới mức nào.
Hồ Tiểu Thiên cảm thán thực ra cũng không phải là dung mạo nàng đẹp thế nào, mà là sự tỉnh táo và trí tuệ kinh khủng của nàng, không biết con nhóc này trưởng thành sẽ thành kẻ gây họa cỡ nào, Hồ Tiểu Thiên nghĩ tới bốn chữ họa quốc ương dân, khóe môi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, kèm theo là một cái lắc đầu chầm chậm.
Mộ Dung Phi Yên tựa hồ đã hiểu ra ý tứ của Hồ Tiểu Thiên, nhỏ giọng nói: “Nàng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.” Kỳ thật nói ra những lời này đến nàng cũng không tin nổi, tuy rằng Thất Thất chỉ là một đứa trẻ, nhưng nàng lại không có chút nào giống trẻ con bình thường. Mộ Dung Phi Yên bổ sung: “Để cho nàng nghỉ ngơi thêm một chút nữa.”
Hồ Tiểu Thiên vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ bả vai gầy yếu của Thất Thất: “Trời đã sáng, chúng ta nên lên đường thôi!” Không phải vì Hồ Tiểu Thiên hắn nhẫn tâm, hay tàn nhẫn gì, bọn hắn nhất định phải mau rời khỏi cái vùng đất hiểm ác này, rời khỏi Bồng Âm Sơn.
Thất Thất bị trẹo chân phải, mặc dù không có bị thương vào xương cốt nhưng cũng không thể tự đi đường, mà ngựa của bọn họ cũng đều bị Hồ Phật đem về, vì hắn là nam nhân duy nhất trong nhóm, Hồ Tiểu Thiên đương nhiên phải chịu trách nhiệm cõng Thất Thất, mặc dù trong lòng hắn cũng không tình nguyện chút nào, nhưng trên thế giới này có rất nhiều sự tình đều phải làm trái với lương tâm.
Giúp đỡ một tiểu cô nương lẻ loi một mình thực ra cũng chẳng đáng gì, nhưng Hồ Tiểu Thiên lần này là bị bắt ép, Thất Thất nham hiểm độc ác, dùng Thất nhật đoạn hồn châm bắn hắn một phát, ép hắn hộ tống nàng đi đến Tiếp Châu, đây không phải là ép hắn lấy ơn báo oán hay sao.
Cái vết châm kia đã lan đến tận khuỷu tay Hồ Tiểu Thiên, Thất Thất lúc trước có nói sẽ đưa giải dược cho hắn, nhưng hắn lúc ấy cho rằng mình đã chắc chắn phải chết, lại ra vẻ ta đây không thèm mà từ chối, bây giờ nguy cơ đã qua, con nhóc này lại không hề nói đụng đến việc đưa giải dược ra, càng kỳ quái hơn, nàng thế mà nằm trên lưng Hồ Tiểu Thiên ngủ một cách ngon lành, thoải mái.
Hồ Tiểu Thiên bây giờ hối hận cũng không kịp, sớm biết như thế, hắn đã nhận lấy giải dược trong tay nàng.
Mộ Dung Phi Yên nhìn Thất Thất đang ngủ say mà hỏi Hồ Tiểu Thiên: “Tay của ngươi thế nào?”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Vừa đau lại còn tê dại, xem ra cũng đã gần đến lúc độc phát.” Nhưng lời này là hắn đang có ý nói cho Thất Thất nghe.
Mộ Dung Phi Yên nhíu mày buồn bã, trong lòng âm thầm tính toán, nàng muốn tìm biện pháp để cho Thất Thất chủ động lấy giải dược ra.
Lúc này Thất Thất mở mắt ra, thở dài nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua lúc ta đưa cho ngươi giải dược ngươi còn không muốn?”
Hồ Tiểu Thiên giờ cũng chẳng thèm quan tâm đến thể diện: “Trước khác nay khác, tối hôm qua không cần, không có nghĩa là bây giờ cũng không cần, tiễn Phật thì tiễn đến tận Tây Thiên, ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng đưa ngươi đến Tiếp Châu thì nhất định sẽ đưa đến nơi, chắc chắn sẽ không bỏ ngươi giữa đường.” Hắn nói ra đường đường chính chính.
Mộ Dung Phi Yên cũng nói: "Điểm này ta có thể giúp hắn làm chứng."
Thất Thất nhìn Hồ Tiểu Thiên lại nhìn Mộ Dung Phi Yên một chút, rồi nàng thở dài nói: “Mộ Dung Phi Yên tỷ tỷ, coi như ta không tin hắn, cũng nhất định tin ngươi, nhưng giải dược của Thất nhật đoạn hồn châm này hiện giờ ta cũng không có.”
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng con nhóc này chỉ giỏi nói những lời bịa đặt, hắn chỉ hận không thể ném nàng từ trên lưng xuống.
Thất Thất mở trừng hai mắt, mẻ mặt đơn thuần thiện lương, bộ dáng trẻ con, nói: “Ngươi hôm qua may mắn vì không có tin ta, ta đưa cho ngươi bình sứ kia là độc dược, là kịch độc vô cùng mạnh, ngươi nếu uống cái lọ thuốc kia, ta sẽ đá xác ngươi xuống, đám sói kia ăn thịt ngươi xong, nhất định sẽ bị đầu độc chết toàn bộ, ta sẽ thừa cơ trốn thoát.”
Hồ Tiểu Thiên nghe đến đó liền lạnh sống lưng, ta nói con nhóc này, tuổi còn nhỏ, tâm địa thế nào lại độc ác vậy? May mà lão tử nhạy bén, bằng không thì thật sự bị ngươi hại chết cũng không biết. Nhưng nghĩ lại, chuyện này không chừng là do nàng từ lời mình nói mà có gợi ý, hiện tại đã hết nguy hiểm, nàng không muốn giao giải dược ra cho nên nói như vậy. Tính mạng nằm trong tay người ta, chỉ có thể tạm thời ném giận, trên đầu chữ nhẫn(忍) còn có một cây đao(刀), mặc dù trong lòng hắn hiện giờ lửa giận phừng phừng. Được rồi, lão tử không thèm so đo với con nhóc nhà ngươi.
Hồ Tiểu Thiên thì cố chịu đựng, nhưng Mộ Dung Phi Yên lại không kìm nén được, tới giờ mặc dù nàng đồng ý đưa Thất Thất đến Tiếp Châu, nhưng nàng cũng không đồng ý Thất Thất và An Đức Toàn lợi dụng thủ đoạn như vậy, nói thế nào cũng là Hồ Tiểu Thiên cứu bọn họ trong lúc nguy nan, nhưng bọn hắn đã không biết cám ơn lại còn lấy oán báo ân, Mộ Dung Phi Yên nói: “Rời khỏi Bồng Âm Sơn đã cách Tiếp Châu không xa, chúng ta theo ước định đưa ngươi đến đấy, mong rằng ngươi cũng biết giữ lời.” Khi nàng nói ra những lời này, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, bất luận kẻ nào cũng đều nhận ra nàng đang về phe Hồ Tiểu Thiên.
Thất Thất đương nhiên cảm nhận được lời nói Mộ Dung Phi Yên ẩn chứa sát khí, môi nàng lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Mộ Dung tỷ tỷ, ngươi cần gì phải tức giận, ta nếu đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được.”
Mộ Dung Phi Yên nói: “Làm được thì tốt!” Nàng đã hạ quyết tâm, nếu con nhóc Thất Thất này dám lừa gạt nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho nó.
Giờ Mùi cùng ngày, ba người thuận lợi rời khỏi Bồng Âm Sơn, hầu như ai cũng quay đầu nhìn lại Bồng Âm Sơn một lần cuối, nhớ lại tình cảnh tối qua hung hiểm cỡ nào, trong lòng ai cũng cảm thấy may mắn muôn phần.
Mộ Dung Phi Yên chỉ phía trước: “Đi về phía trước chính là quan đạo rồi.”
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu.
Thất Thất nói: “Hồ đại ca, ngươi có mệt không, ta cảm thấy chân đã hết đau rồi, hay là ngươi thả ta xuống nghỉ một chút.” Sau khi trải qua hoạn nạn, nàng ngoài mặt thái độ tỏ ra lễ phép với Hồ Tiểu Thiên hơn rất nhiều.
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ trong lòng, ngươi cho rằng ta muốn cõng ngươi à? Hắn hạ thấp người thả Thất Thất xuống, nhận lấy túi nước Mộ Dung Phi Yên đưa tới, Thất Thất ở bên cạnh cẩn thận bước thử một hai bước, cảm thấy mắt cá chân đã không còn đau đớn như lúc trước, có lẽ có thể đi từ từ được rồi.
Mộ Dung Phi Yên nói: “Chờ đến phiên chợ phía trước, chúng ta sẽ mướn một chiếc xe.” Nói đến đây, nàng mới nghĩ ra một cái vấn đề cực kỳ phiền toái, tất cả hành lý, châu báu nữ trang đều là Lương đại tráng cầm, thằng này lúc gặp đàn sói đã chạy mất tăm, lúc này không biết có biến thành bữa nhậu cho đàn sói kia không? Còn bọn họ thì kiếm đâu ra tiền?
Hồ Tiểu Thiên cũng đã nghĩ đến vấn đề này, đâu chỉ hành lý, lộ phí, ngay cả quan ấn và công văn nhận chức Thanh Vân huyện cũng do Lương đại tráng cầm, không tìm thấy mấy thứ đó, hắn cũng không thể chứng minh thân phận của mình.
Thất Thất nói: “Các ngươi đều ném hành lý đi, làm gì còn tiền để mướn xe? Bất quá, ta còn có chút lộ phí” Nàng vỗ vỗ cái bọc màu lam in hoa, cái bọc này nàng vẫn mang theo, mặc dù là liên tục gặp phải truy sát, nàng cũng không làm mất.
Hồ Tiểu Thiên thật ra cũng mang theo đồ tùy thân, nói tiếp làm cho người ta hổ thẹn, thứ đó chính là “bức tranh” mà Sử Học Đông đưa cho hắn. Hắn cầm theo không phải vì thứ này quan trọng, mà là vì cái bức tranh này thật sự là có chút không chịu nổi, để người khác thấy được không phải là sẽ hỏng mất hình tượng đứng đắn hắn mới dựng được sao.
Cái gọi là lộ phí của Thất Thất thật sự cũng không nhiều lắm, miễn cưỡng đủ cho bọn họ một ngày ba bữa, về phần mua ngựa mướn xe chỉ có thể trở thành hi vọng xa vời mà thôi.
Mộ Dung Phi Yên trước giờ cũng không phải là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, nàng đương nhiên có khả năng chịu khổ, về phần Thất Thất, tuy rằng tâm cơ rất sâu, nhưng cô nhóc này vậy mà cũng chịu được khổ cực. Về phần Hồ Tiểu Thiên, hắn cũng không phải cái kiểu công tử nhà giàu, ăn ngon mặc đẹp, sống an nhàn sung sướng, hắn biến thành công tử nhà Thượng Thư tính ra cũng chỉ đến nửa năm, gia hỏa này thì cái gì mà chẳng trải qua rồi.
Rời khỏi Bồng Âm Sơn, còn cách Tiếp Châu tầm ba ngày lộ trình, lúc đầu Hồ Tiểu Thiên còn lo lắng trên đường lại gặp phải truy sát, thế nên bọn họ đều tỏ ra vô cùng cẩn thận, may là một đường bình an, không bị ai đuổi giết, xem ra bọn họ đã thành công thoát khỏi đám thích khách truy sát Thất Thất. Đi ra khỏi rừng núi hoang vắng, trên quan đạo xe tới người đi, tự nhiên cũng không thể nào gặp phải cảnh dã thú tấn công, bọn họ cũng không có quan ấn và văn kiện, tự nhiên cũng không thể nào ăn chùa ở trạm dịch được, đành phải nhờ lộ phí ít ỏi của Thất Thất, ba người màn trời chiếu đất, vượt mưa vượt gió mà đi gấp tới Tiếp Châu.
Tiếp Châu là đại thành thứ hai của Tây Xuyên, quy mô gần bằng Tây Châu, nhưng mà danh khí Tiếp Châu lại hơn Tây Châu rất nhiều, từ xưa đến nay Tiếp Châu đều là trọng trấn Tây Nam, thời đại bảy nước đã từng là đại đô Thục Quốc, cảnh nội có dãy Bàn Long sơn mạch từ Đông Bắc đến Tây Nam, dãy sơn mạch này cũng trở thành ranh giới giữa đồng bằng và rừng núi Tiếp Châu, phía đông Bàn Long sơn mạch là một dải bình nguyên, sông ngòi ngang dọc, đất đai phì nhiêu, dân sinh giàu có và đông đúc, mà phía tây toàn là sông và núi, đồi núi chập chùng, cũng rất ít người sống ở đây, vì hoàn cảnh nên sống khổ hơn rất nhiều.
Thanh Vân huyện mà Hồ Tiểu Thiên muốn đi nhận chức thuộc về Tiếp Châu, là một cái huyện thành nhỏ ở trong vùng núi hẻo lánh, nghe nói là địa phương thiếu thốn nhất Tiếp Châu, thậm chí là toàn bộ Tây Xuyên.
Tường thành Tiếp Châu không cao, có thể là trải qua năm tháng đã lâu, hoặc do không có giữ gìn tu sửa, trên tường thành mọc đầy cỏ hoang, tường gạch bị gió mưa bào mòn, đầy vết loang lổ, lồi lõm, nhìn qua tràn đầy cảm giác tang thương.
Ánh trời chiều, thủ vệ binh sĩ đang đứng, dùng ánh mắt lười biếng đánh giá người qua đường, bởi vì thời tiết vô cùng nóng bức, bọn hắn chẳng muốn động tay động chân, tìm chỗ khuất nắng dưới tường thành mà đứng.
Bởi vì có Bàn Long sơn mạch như bức chắn của thiên nhiên, nên chiến hỏa rất ít khi lan đến thành Tiếp Châu, tính ra nơi này đã gần năm mươi năm không có chiến sự rồi, cũng khó trách thủ quân lại lười nhác vậy.
Ba người Hồ Tiểu Thiên đều phong trần mệt mỏi, đi qua thành khác khẳng định sẽ là đối tượng bị chú ý đặc biệt, nhưng hiện giờ, bọn hắn vậy mà nghênh ngang đi vào thành Tiếp Châu. Thủ vệ binh sĩ chẳng qua là dùng ánh mắt hững hờ nhìn qua bọn họ một lần, cũng chẳng làm gì đã nhìn ra chỗ khác, thời gian dài hòa bình đã khiến cho đám thủ vệ mất đi cảnh giác tối thiểu.
Thuận lợi đi vào thành Tiếp Châu, muốn tìm được Chu gia giàu có kia hiển nhiên không phải là việc gì khó khăn, Hồ Tiểu Thiên tìm người qu a đường hỏi thăm, vừa hỏi đã biết rằng Chu gia này cực kỳ nổi danh, chủ nhân Chu gia đã từng là quan to nhất phẩm đương triều, chính là Đại Khang hữu thừa tướng, thái tử thái sư, Hàn Lâm học sĩ phụng chỉ, đồng bình chương sự, thượng trụ quốc, Chu Duệ Uyên. Ba năm trước, bởi vì thái tử Long Diệp Lâm bị phế mà gặp phải liên lụy, bị đương kim hoàng thượng tước chức thành thường dân, trở về quê an dưỡng tuổi già. Mà thời điểm Chu Duệ Uyên bị miễn chức, Hồ Bất Vi còn hung hăng ném đá xuống giếng.
Hồ Tiểu Thiên thầm than, thế giới này cũng thật sự là kỳ diệu, cha hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nguyên nhân cũng bởi vì hắn lúc trước cùng con gái Chu gia lập thành hôn ước, về sau Chu Duệ Uyên bởi vì biết hắn là một kẻ đần, vì vậy mà liền hối hôn, cha hắn vẫn coi đó là thâm cừu đại hận.
Hồ Tiểu Thiên đối với Chu gia cũng chẳng có cừu hận gì, dù sao hắn bây giờ cũng là một người hoàn toàn khác, nghĩ lại thì ai cũng không muốn gả nữ nhi của mình ột kẻ ngu si đần độn.
Theo lời chỉ dẫn, bọn họ tìm được Chu phủ, nơi này khác với tưởng tượng của Hồ Tiểu Thiên, nơi đây chỉ là một cái sân, gạch xanh ngói xám, đại môn màu đen, trước cửa ngay cả sư tử đá cũng không có, cùng với mấy hộ gia đình xung quanh cũng không lộ là chút bất đồng nào.
Hồ Tiểu Thiên lại nghĩ, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Chu Duệ Uyên mặc dù đã bị tước chức thành dân thường, nhưng dù sao cũng đã từng là quan to nhất phẩm đương triều, chắc sẽ không ở trong cái dân trạch bình thường này chứ. Trừ phi lão gia hỏa này tâm tư cẩn mật, quyết định ẩn cư, tạm thời thu liễm dã tâm cùng khát vọng chính trị, làm một người bình thường.
Ba người đứng trước cái cửa trông bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, do dự trong chốc lát, vừa rồi Hồ Tiểu Thiên đã gõ cửa vang lên khắp nơi, thế nhưng vẫn chẳng có ai đi ra, quan to nhất phẩm thế này cũng quá keo kiệt đi, nha đầu Thất Thất này không biết có quan hệ thế nào với Chu gia, vì sao phải trải qua vất vả tới đây nương tựa vào bọn họ. Liên tưởng tới lão thái giám An Đức Toàn, Hồ Tiểu Thiên càng khẳng định Thất Thất có quan hệ mật thiết cùng hoàng tộc, tuy rằng trong lòng hắn thấy hiếu kỳ, nhưng hắn không định truy vấn ngọn nguồn, hắn vì bảo hộ Thất Thất mà một đường tao ngộ đủ loại truy sát đã chứng minh con nhỏ này mang theo một cái âm mưu kinh thiên động địa nào đó, Hồ Tiểu Thiên cũng không muốn tìm phiền toái ình. Chính trị không dành cho người bình thường, quá mệt mỏi, Hồ Tiểu Thiên kiếp trước kiếp này đều không có chút hứng thú nào đối với chính trị.
Đợi ở trước cửa hơn nửa ngày, mới thấy có người tới mở cửa, mở cửa là một người trung niên bị câm, thấy ba người Hồ Tiểu Thiên không phải người quen, giơ tay múa may một hồi. Hồ Tiểu Thiên tuy từng là tiến sĩ y học, nhưng hắn lại không hiểu ngôn ngữ câm điếc, hai người Mộ Dung Phi Yên và Thất Thất cũng vậy, ba người trợn mắt há mồm, Mộ Dung Phi Yên kinh ngạc nhìn Thất Thất nói: “Chẳng nhẽ chúng ta tìm nhầm rồi?”
Thất Thất cắn cắn môi, xem ra nàng cũng chẳng biết làm gì với cục diện trước mắt này.
Trong lúc mấy người đang chẳng biết làm gì, chợt nghe thấy thanh âm ôn nhu từ trong nội viện nói ra: “A Phúc, trong nhà có khách tới thăm đúng không?”
Người câm kia vừa gật gật đầu vừa quay người lại, ba người nhìn vào bên trong, thấy một vị mỹ phụ trung niên mặc áo vải, đầu cài trâm, chậm rãi đi tới, nhìn qua nàng khoảng hơn bốn mươi, vẻ mặt hiền hòa, dung mạo đoan trang, chẳng qua hai bên tóc mai đã điểm không ít sợi trắng, tuy rằng nàng ăn mặc bình thường, nhưng từ cử chỉ khí độ mà nhìn, nàng tuyệt đối không phải một dân phụ tầm thường.
Người câm đứng sang một bên, mỹ phụ trung niên kia bước ra trước cửa, nhìn ba người đánh giá một chút, mỉm cười nói: “Không biết ba vị có gì chỉ giáo?” Nàng chưa bao giờ gặp ai trong ba người này, cho nên mới hỏi câu này.
Hồ Tiểu Thiên hắng giọng một cái, có chút cung kính vái chào: “Phu nhân...”
Mỹ phụ trung niên kia nghe hắn xưng hô với nàng như vậy, lập tức mở miệng sửa chữa, nói: “Vị công tử này, ta tuy rằng tuổi không còn trẻ, thế nhưng lại chưa lập gia đình.”
Hồ Tiểu Thiên lập tức lúng túng, nàng kia lớn tuổi như vậy rồi mà chưa lập gia đình, hắn lại có thể nhìn lầm, xưng hô với người ta là phu nhân, đã vô tình đắc tội nàng. Hắn liền tranh thủ khi nàng nói xong, nói: “Tiểu thư... vãn bối nhất thời không nhìn rõ, mạo muội rồi, mạo muội rồi!”
Mỹ phụ trung niêm thấy bộ dáng hắn lúng túng như vậy, không khỏi nở nụ cười, khi nàng cười liền nổi dậy vẻ mặt cực kỳ sinh động, sóng mắt lưu chuyển, chói lọi, không khỏi nghĩ đến, lúc nàng còn trẻ nhất định xinh đẹp tuyệt luân, hôm nay tuy nàng đã già đi, nhưng bộ dáng thùy mị vẫn còn lại không ít. Nàng nói khẽ: “Ngươi cũng không cần gọi ta là tiểu thư, với tuổi của ta thì đáng làm trưởng bối của ngươi rồi, ngươi nên gọi ta một tiếng cô cô mới phải, lại không biết mấy người các ngươi đến nhà chúng ta rốt cuộc là vì sự tình gì?”
Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đồng thời nhìn sang Thất Thất, bọn hắn vốn nghĩ rằng đưa Thất Thất đến nơi này, mọi việc sau đó đều thuận lợi giải quyết, không nghĩ đến việc người ta căn bản cũng không nhận ra Thất Thất.
Thần thái Thất Thất biểu lộ ra cũng là không nhận ra hai người trước mặt, nàng chớp chớp hai mắt nói: “Xin hỏi nơi này là nhà của Chu thái sư phải không?”
Mỹ phụ trung niên kia lắc đầu nói: “Nơi này không có Chu thái sư! Chư vị có lẽ nên trở về đi.” Nói đến đây, biểu cảm trên mặt nàng trở nên có chút lãnh đạm.
Y Thống Giang Sơn Y Thống Giang Sơn - Thạch Chương Ngư