Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 15: Người Người Cũng Không Là Ngọn Đèn
dit: Loli
Beta: Rika
“Tuyết Diên thỉnh an Lưu Phong thúc thúc!” Tuyết Diên nhẹ nhàng đến bên
cạnh Hiên Viên Lưu Phong, ngọt ngào thi lễ.
“Ừ!” Hiên Viên Lưu Phong chỉ đơn giản đáp một chữ, thế nhưng Phong Nhược Ngôn lại mẫn cảm phát hiện, trong mắt Hiên Viên Lưu Phong đối với Tuyết Diên lại không thấy sự chán ghét giống như với những người bình thường khác, khóe miệng lại hiện lên một tia cười khẽ.
Ngay tại thời điểm Phong Nhược Ngôn nghi hoặc lai lịch của vị Tuyết Diên quận chúa này, Hiên Viên Lưu Phong lại ôm lấy Phong Nhược Ngôn chỉ vào Tuyết Diên nói:“ Tổ Phụ Tuyết Diên cùng phụ vương ta đều là hộ quốc đại tướng quân cùng thời, cũng là lão sư vỡ lòng của ta, vì nước hi sinh, hơn nữa trong nhà gặp biến cố, toàn tộc chỉ còn lại một nữ nhi là Tuyết Diên, sau lại cũng là hoàng huynh cảm động và nhớ nhung Tuyết tướng quân đại nghĩa, phong giọt máu còn lại của Tuyết gia là Quận chúa, giao cho thái hoàng thái hậu nuôi nấng.”
Phong Nhược Ngôn nghe thế liền sửng sốt, tiến vào dị thế cũng được một thời gian, đối với tình hình hiện nay trong Thiên Thần đại lục cũng biết một chút, trong đó không chỉ một lần nghe đến kỳ danh của Tuyết Thiên Châu,nếu trong lịch sử Đông Thần quốc khiến cho người nghe tên đã sợ mất mật thì người đầu tiên có Hiên Viên Lưu Phong,thì Tuyết Thiên Châu hoàn toàn có thể xứng đáng đứng ở vị trí thứ hai.
Nhưng mà khiến Phong Nhược Ngôn ngạc nhiên hơn chính là không ngờ Tuyết Diên này lại là đứa trẻ mồ côi đó, vậy khó trách Hiên Viên bộ tộc bao gồm Hiên Viên Lưu Phong đều đối nàng nhiều chiếu cố.
Tình cảm Hiên Viên Lưu Phong cùng Phong Nhược Ngôn cũng lọt vào trong mắt Tuyết Diên, tại thời điểm Hiên Viên Lưu Phong gắt gao đem Phong Nhược Ngôn ôm ngồi trên người kia, đôi mắt hơi hơi lóe, rồi sau đó thoải mái xoay người ngồi vào trên ghế của mình, lại quay sang vui cười nghịch ngợm trừng mắt nhìn nói: “Lưu Phong thúc thúc, vị tỷ tỷ xinh đẹp tựa tiên nữ này chính là vương phi của người sao, Lưu Phong thúc thúc, vương phủ người ẩn dấu mỹ nữ thiên tiên như vậy, người cũng biết là tiểu Tuyết rất thích ngắm mỹ nữ nha, về sau tránh không được đến chỗ người la cà nha.”
“Nha đầu kia, cái gì mà thiên tiên tỷ tỷ thần tiên tỷ tỷ, nàng là vương phi Lưu Phong thúc thúc ngươi, ngươi phải gọi thẩm thẩm, loạn thất bát tao, nói không giống cái gì cả.” Mạc Vân thái hoàng thái hậu nghe được Tuyết Diên nói, lên tiếng trách mắng. Bất quá ý cười trong mắt đã nói rõ, Mạc Vân thái hoàng thái hậu này rất yêu thích Tuyết Diên quận chúa.
“Hoàng gia gia, mới không phải đâu, kêu tỷ tỷ mới tốt, người xem nàng tuổi trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy,cho nên về sau con đều sẽ kêu như vậy, thiên tiên tỷ tỷ sẽ không để ý chứ?”. Nói xong vẻ mặt vô tội đáng thương nhìn Phong Nhược Ngôn!
Phong Nhược Ngôn gợi lên khóe môi, lạnh nhạt cười, lại nhẹ đánh giá Tuyết Diên quận chúa, rồi sau đó gật đầu nói:“Quận chúa tùy ý”
Tuyết Diên quận chúa lúc này mới mặt mày hớn hở, ngồi ở trên ghế, đôi mắt lại vẫn bướng bỉnh ở trên người Phong Nhược Ngôn đảo quanh, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong nhìn có chút căng thẳng, mày cũng hơi hơi nhăn lại, nhưng lại như trước không nói gì thêm.
Phong Nhược Ngôn cũng tùy ý để Tuyết Diên quận chúa kia đánh giá, đối với Tuyết Diên quận chúa này, mặc dù là người ngoài, nhưng Phong Nhược Ngôn cũng cảm giác được trên người nàng ta có một loại tình cảm, Phong Nhược Ngôn lắc đầu cười, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều, cũng có lẽ là Tuyết Diên quận chúa kia quá mức thâm sâu khó lường, dù sao, ở trong cung, phía sau lại không có thế lực, có thể được sủng ái như vậy, nói không có chút bản lĩnh, quả thật làm cho người ta khó có thể tin.
Bất quá, mặc kệ như thế nào, chỉ cần không chạm đến giới hạn của Phong Nhược Ngôn, nàng cũng sẽ không để ý nhiều.
“Mẫu hậu, thần nghe nói Tuyết Diên quận chúa tài nghệ xuất chúng, sắc nghệ song tuyệt, đặc biệt điệu múa Họa Điệp trong truyền thuyết, lại nổi tiếng toàn bộ Thiên Thần, không biết hôm nay có thể hay không cho mọi người mở mang tầm mắt?”
Nói chuyện là Lạc Vân Cơ, Lạc Vân Cơ nói xong, liền ý tứ hàm xúc không rõ hướng Phong Nhược Ngôn bên này nhìn lại.
Mà Mạc Vân thái hoàng thái hậu nghe được có người nhắc tới Tuyết Diên quận chúa, lúc này lại vui vẻ cười to ra tiếng, hướng Tuyết Diên nói:“Tuyết nha đầu, hôm nay ngươi liền thành toàn cho các nàng đi, huống chi Hoàng gia gia ta cũng thật lâu rồi không có được nhìn nha đầu ngươi múa rồi.”
Tuyết Diên quận chúa mắt đẹp vừa chuyển, trên mặt đỏ rực, tựa hồ có chút ngượng ngùng, rồi sau đó không dấu vết nhìn nét mặt Hiên Viên Lưu Phong, nhưng khi thấy trên mặt Hiên Viên Lưu Phông không có chút biểu hiên dư thừa nào, trong mắt không khỏi hiện lên thất vọng, nhưng mà cũng chỉ một lúc, tiếp đó liền kéo kéo khóe môi hồng thuận, nũng nịu cười nói:“Hoàng gia gia, ngài chỉ biết cười con.”
Tuyết Diên quận chúa nói là nói như vậy, nhưng lại không như các nữ tử khác, không có chút ý nhăn nhó, thoải mái đứng ở đại sảnh trung tâm yến hội, nhẹ nhàng chậm chạp dời bước về phía trung tâm vài tấm bình phong, bàn vẽ đã sớm dọn xong, nhất thời âm nhạc tấu lên, mọi người đã thấy một bóng dáng màu tím xoay tròn bắt đầu điệu múa, khi thì phi thân xoay tròn, khi thì vũ bước nhẹ nhàng, càng làm cho mọi người thấy kinh diễm kinh ngạc là, theo bước lưu chuyển điệu múa của Tuyết Diên quận chúa, bàn vẽ kia đi theo từng động tác của Tuyết Diên, những người ngồi gần đó nhìn đến, theo mỗi chuyển động điệu múa của Tuyết Diên quận chúa, chỉ cần bàn vẽ kia di chuyển một lần, bên trên mặt bản vẽ lại có thêm một nét bút.
Theo tiết tấu âm nhạc lên cao trào, bóng dáng Tuyết Diên quận chúa ở trong bàn vẽ cũng như ẩn như hiện, thanh âm sợ hãi chung quanh liên tiếp vang lên, ngay cả trong mắt Hiên Viên Diệc Li cũng hiện lên kinh diễm, trong mắt Mạc Vân thái hoàng thái hậu lại hiện lên vui mừng đắc ý cười.
Vẻ thưởng thức trong mắt Phong Nhược Ngôn chợt lóe rồi biến mất, duy nhất một người vẻ mặt không chút biến hóa chính là Hiên Viên Lưu Phong.
Hiên Viên Lưu Phong nhẹ nhàng vén lên vài lon tóc đen bên tai Phong Nhược Ngôn, tiến gần lỗ tai Phong Nhược Ngôn, nhẹ giọng nói: “Kinh tài tuyệt diễm, kinh thế tài tình, tuyệt diễm vô song, có Phong Nhược Ngôn nàng, trên thế gian này còn có ai có thể xưng là kinh tài tuyệt diễm đâu?”
Phong Nhược Ngôn trong lúc nhất thời chỉ thấy bên tai buồn buồn, hơi hơi ở trong lòng Hiên Viên Lưu Phong vặn vẹo vài cái, cũng nhẹ giọng nói: “Ta có thể đem những lời chàng xem là Hiên Viên Nhiếp chính vương tán thưởng sao?”
“Đương nhiên!”
Phong Nhược Ngôn nghe xong, nở nụ cười “Ai, dưới đài đang ra sức biểu diễn, nếu nghe được lời này của chàng sẽ khóc chết mất.”
Sau khi Phong Nhược Ngôn cảm thán xong, chuyện vừa chuyển, cũng là mặt không đỏ tâm không khiêu như vậy đương nhiên hướng về phía Hiên Viên
Lưu Phong nói: “Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, cũng là mắt chàng có thể nhìn được trân châu nha.”
Phong Nhược Ngôn lời vừa thốt ra, liền chọc cho Hiên Viên Lưu Phong một trận buồn cười.
Bọn họ bên này thì thầm khi, kia Tuyết Diên quận chúa cũng đi tới sau điện kết thúc điệu múa.
Chung quanh vang lên hết lời tán tụng cùng khen ngợi.
Mạc Vân thái hoàng thái hậu dĩ nhiên cao hứng vạn phần, giữ chặt tay Tuyết Diên không tiếc lời khen ngợi: “Tốt, tốt, Tuyết nha đầu quả thật không hổ là kiêu ngạo của Đông Thần quốc ta, ha ha!”
Mạc Vân thái hoàng thái hậu vừa cười vừa nói, hướng Hiên Viên Lưu Phong nói: “Không biết Hoàng nhi thấy thế nào? Có lọt vào mắt của con không?”
Theo lời nói Mạc Vân thái hoàng thái hậu, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hiên Viên Lưu Phong, ngay cả Phong Nhược Ngôn trong lòng cũng thầm phỉ báng, lão bà này, vẫn còn nhớ kĩ chuyện lúc trước.
Chỉ có Tuyết Diên là không có một chút phát giác ra không khí quỷ dị xung quanh, ánh mắt tinh lượng nhìn Hiên Viên Lưu Phong, tựa hồ thật là để Hiên Viên ý cái nhìn của Hiên Viên Lưu Phong.
“Không tồi” Hiên Viên Lưu Phong như trước không một tia biểu tình dư thừa, lạnh nhạt nói.
Hiên Viên Lưu Phong vừa nói ra, trong mắt Tuyết Diên quận chúa hiện rõ vẻ thất vọng, bất quá cũng chỉ lướt qua giây lát, làm cho người ta khó có thể phát hiện.
Mà Lạc Vân Cơ lại giống như tìm được cơ hội, giống như vô tình tiếp theo lời Hiên Viên Lưu Phong nói: “Tuyết Diên quận chúa quả thật kinh tài tuyệt diễm, hôm nay cũng làm cho ta mở mang đại giới,haha, nghe đồn Hiên Viên vương phi cầm kì thi họa không gì không biết, không hay là so với Tuyết Diên quận chúa ai thắng hơn một bậc.”
Tuyết Diên quận chúa nhất thời mở trừng mắt, một bộ dáng tràn đầy hứng thú, há miệng cười duyên nói: “Lưu Phong thúc thúc, Tuyết Diên cũng nghe nói thần tiên tỷ tỷ là Phượng Hề công chúa Tây Lưu quốc, bộ dạng cùng Lưu Phong thúc thúc quả thật xứng đôi, về phần sở tài của thần tiên tỷ tỷ, nói vậy cũng nhất định không thua kém ai đi, thật là làm cho Tuyết Diên hết sức tò mò.”
Lời Tuyết Diên quận chúa một lần nữa khiến cho ánh mắt mọt người chung quanh đổ dồn lên người Phong Nhược Ngôn. Bọn họ đối chuyện tình về Phong Nhược Ngôn cũng biết một chút, có người nói nàng vốn là bao cỏ công chúa, nhưng cũng có người nói Phong Nhược Ngôn từng ở Thiên Hạ Lâu của Tây Lưu quốc múa một điệu múa, làm cho hai vị đế vương Tây Lưu bởi vậy mà chết non, làm cho những người tận có mặt tận mắt chứng kiến rốt cuộc không dung nạp được người khác.
Nhưng dù sao không có tận mắt nhìn thấy, cho nên, bọn họ quả thật rất tò mò.
Nhìn thấy ánh mắt trông chờ của mọi người, thân mình Hiên Viên Lưu Phong ôm Phong Nhược Ngôn đột nhiên căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đại điện, mọi người nhất thời đồng loạt cúi đầu.
Trong khi đó Hiên Viên Lưu Phong cắn cắn lỗ tai Phong Nhược Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng từng đáp ứng với ta, chỉ có thể vì một người là ta mà múa, huống chi hiện tại nàng đang mang thai, nếu nàng dám nhảy, ta nhất định đem tròng mắt những kẻ trong điện này móc xuống”
Phong Nhược Ngôn trắng mắt liếc Hiên Viên Lưu Phong một cái, trong lòng phỉ báng: Ta còn chưa nói sẽ nhảy múa, thật sự là……
Phong Nhược Ngôn nhìn Tuyết Diên quận chúa kia rồi nói:“Ha ha, Tuyết Diên quận chúa chỉ biết một mà không biết hai, bản cung ta tuy là Phượng Hề công chúa của Tây Lưu quốc, nhưng cũng là Quỳnh Hoa công chúa của Nam Viên quốc, bản cung sinh ra ở Nam Viên quốc, cuộc sống bấp bênh, cũng không có đọc qua sách vở, lại không bàn đến tài mọn gì cả.”
Tuyết Diên quận chúa nhíu nhíu mày, tiện đà nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại sáng ngời: “Nghe đồn Nam Viên quốc Bạch Điệp hoàng hậu tài múa thiên hạ vô song, là Vũ Chi Thủy Tổ được khắp Thiên Thần đại lục công nhận, ngay cả điệu múa của Tuyết Diên cũng căn cứ điệu múa của Bạch Điệp hoàng hậu mà cải biên, thần tiên tỷ tỷ là nữ nhi Bạch Điệp hoàng hậu, huống chi lại là một người xinh đẹp như vậy, thần tiên tỷ tỷ nhất đinh được chân truyền của Bạch Điệp hoàng hậu, nhất định rất am hiểu ca vũ.”
Phong Nhược Ngôn sửng sốt, Bạch Điệp hoàng hậu?
Mẫu thân kiếp này của Phong Nhược Ngôn, trong số những người tốt nhất thế giới này đối với Phong Nhược Ngôn, nữ nhân mệnh khổ ở Cửu Nguyệt kia, đến dị thế thời gian lâu như vậy, Phong Nhược Ngôn nhớ lại bộ dáng ca ca Phong Thiên Hi, Nam Viên quốc đế quân, bộ dáng phụ thân của mình, còn có rất nhiều người, nhưng duy nhất không nhớ được chính là Bạch Điệp hoàng hậu, bộ dáng mẫu thân của mình, lúc này lại một lần nữa nghe tới cái tên đó, trong lòng Phong Nhược Ngôn đột nhiên nhăn lại.
Phong Nhược Ngôn hạ tầm mắt, nhẹ nhàng chạm tay vào chung rượu hoa quả, lộ ra thâm ý khác trong mắt, cười nói: “Quận chúa quá lời, bản cung chưa bao giờ học qua khiêu vũ.”
Tuyết Diên quận chúa chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng không hờn giận, lại không giống làm ra vẻ, làm cho người ta trìu mến, một đường tiếp tục truy vấn: “Vậy thần tiên tỷ tỷ thạo cái gì? Nữ hồng? Cầm kĩ? Kì nghệ? Thi họa? Ca hát?……”
Tuyết Diên quận chúa không biết là cố ý hay thật sự như nàng nói, vô cùng tò mò, vẫn không ngừng truy vấn, mà Phong Nhược Ngôn cũng vẫn duy trì nụ cười khẽ, lắc đầu, ánh mắt người chung quanh lúc đầu từ không tin, về sau lại trầm tư, tiếp đến là lộ vẻ khinh thường cùng ghen tị, trong lòng đám người đều suy nghĩ, xem ra lời đồn đãi quả thật không thể tin, Phong Nhược Ngôn này cái gì cũng không giỏi, chỉ là dựa vào một thân tư sắc đem Tây Lưu quậy long trời lở đất, lại dựa vào mỹ mạo đoạt vị trí Hiên Viên vương phi, như thế làm sao không khiến các nàng ghen tị.
Đương nhiên cũng có một số người đối với Phong Nhược Ngôn bảo trì thái độ hoài nghi, bởi vì hình tượng Phong Nhược Ngôn ở trong lòng bọn họ đã thâm căn cố đến, bọn họ tự nhiên sợ hãi nàng, vị trí vương phi của nàng tất nhiên rất khó lay động.
Tuyết Diên quận chúa hỏi nửa ngày, đã muốn thở hổn hển, lại vẫn không nghe được từ trong miệng Phong Nhược Ngôn nói một từ ‘Đúng’, liền tò mò quái dị hỏi:” Vậy thần tiên tỷ tỷ người thạo cái gì?”
Thạo cái gì? Phong Nhược Ngôn nhìn bộ dáng xem kịch vui ở xung quanh, Lạc Vân Cơ khóe miệng cười âm hiểm, Phong Nhược Ngôn cũng cười, cười đến cực kì lạnh nhạt, vị Tuyết Diên quận chúa này, quả nhiên là hồn nhiên đáng yêu nha.
Lạc Vân Cơ lần nữa khiêu khích, Mạc Vân thái hoàng thái hậu âm thầm quan sát thử, Tuyết Diên quận chúa ra vẻ vô tư, một chút cười châm chọc ngưng ở tại khóe môi.
Y Sủng Cuồng Phi Y Sủng Cuồng Phi - Mộc Mộc Tịch Mễ