Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 57: Tốt Nhất Quy Túc
iên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn, vẫn không nhúc nhích, không nói gì, chỉ có ánh mắt lãnh khốc đáng sợ, nửa ngày sau, câu duy nhất được phun ra từ kẽ răng: “Nàng nói cái gì?” Phong Nhược Ngôn nhìn dáng vẻ Hiên Viên Lưu Phong như vậy, đột nhiên lại có chút khiếp đảm, rụt cổ, nuốt nước miếng một cái, tiện đà kiên trì nói: “Ta nói ta muốn rời khỏi nơi này, ta nghĩ muốn……” Phong Nhược Ngôn vốn muốn nói chính mình đi tìm giải dược của Mỹ Nhân Lệ, nhưng là Hiên Viên Lưu Phong chỉ vừa nghe đến Phong Nhược Ngôn thực sự muốn rời đi, lửa giận liền sôi trào, ở lúc Phong Nhược Ngôn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, suy nghĩ trong đầu còn chưa đuổi kịp đã bị hắn ép tới bên cạnh cửa sổ, đồng thời đem những lời còn muốn giải thích của Phong Nhược Ngôn đem nuốt vào trong miệng! Hiên Viên Lưu Phong thế tấn công mãnh liệt, hơn nữa trong lòng Hiên Viên Lưu Phong còn đang đầy bụng bực tức, khi Phong Nhược Ngôn còn chưa kịp phòng ngự liền bị Hiên Viên Lưu Phong hung hăng đem nàng ăn sạch sẽ! Một khắc chung sau, Hiên Viên Lưu Phong thỏa mãn, đem Phong Nhược Ngôn ôm đến đặt trên giường, nhìn đôi môi đỏ sẫm no đủ của Phong Nhược Ngôn, cơn tức giận vừa rồi trong lòng liền tan biến sạch sẽ, đồng thời bàn tay không ngừng ở trên người Phong Nhược Ngôn xoa bóp! Mà Phong Nhược Ngôn ở tại trong lòng Hiên Viên Lưu Phong lẩm bẩm, nam nhân chết tiệt này, thật sự là hơi quá đáng, rất đáng giận, cứ không nói một câu liền đêm chính mình ăn sạch, hắn thật sự là…… Phong Nhược Ngôn càng nghĩ càng sinh khí, một phen đẩy tay Hiên Viên Lưu Phong ra, tức giận nói: “Không cho chạm vào ta, hừ!” Hiên Viên Lưu Phong cũng không giận, càng thêm hứng thú nói: “Xem ra Nhược nhi bảo bối của nhà ta còn muốn, ân?” Phong Nhược Ngôn thấy một đôi con ngươi của Hiên Viên Lưu Phong còn đang nhìn chằm chằm thân thể chính mình, lập tức đem quần áo bên cạnh về che trước ngực mình, sau đó trừng mắt nhìn hắn mắng: “Hạ lưu!” “Ha ha!” Hiên Viên Lưu Phong cười khẽ đứng lên, rồi sau đó lại nói: “Ta chỉ hạ lưu đối với một mình Phong Nhược Ngôn nàng!” “Chàng……” Phong Nhược Ngôn còn muốn nói cái gì, nhưng mà chống lại ánh mắt vô cùng ôn nhu của Hiên Viên Lưu Phong kia, trong lòng lại nhanh chóng mềm nhũn! “Nhược nhi, cho dù có chuyện gì, hãy để chúng ta cùng nhau đối mặt, nàng có biết, khi nàng nói nàng phải rời đi, là đang xé rách trái tim ta không?!” Bàn tay to lớn ấm áp của Hiên Viên Lưu xuyên qua mái tóc đen dài của Phong Phong Nhược Ngôn, ôn nhu nâng sau đầu nàng, hơi thở nóng cháy phả tiến đến phả vào tai nàng, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai mê người của nàng, chọc cho giai nhân trong lòng không tự chủ được khẽ run. Nghe được bên tai âm thanh trầm khàn lại mang theo vô tận xót xa, sợ hãi, mất mát đó, ánh mắt Phong Nhược Ngôn hơi nóng lên, tâm cũng co rút đau đớn, nàng cảm thấy chính mình thật có lỗi, nàng nghĩ đến nàng là muốn tốt cho hắn, nhưng lại không để ý đến cảm nhận của Hiên Viên Lưu Phong, nàng thương hắn, nhưng là…… Phong Nhược Ngôn thở dài một tiếng, đón tầm mắt Hiên Viên Lưu Phong, kiên định nói: “Được!” Hiên Viên Lưu Phong nở nụ cười, Phong Nhược Ngôn cũng nở nụ cười! Khi yêu đến sâu đậm, thật sự có thể khiến cho người ta không thể tự kiềm chế mà hãm sâu trong đó, cho dù là người lý trí đến cỡ nào, cũng giống nhau không thể chạy thoát ma chưởng mê người này. Vì thế Tùy ý để dục hỏa thiêu đốt, hơi thở cùng hòa tan vào nhau, từ linh hồn đến cả hơi thở của bọn họ đều phi thường phù hợp, bọn họ lại dây dưa cùng một chỗ, thầm nghĩ cứ như vậy trầm luân vào đó, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, cái gì cũng đề không còn quan trọng, cứ như vậy liền triền miên, cho đến khi không còn biết chính mình là ai…… “Gần đây thật sự không yên ổn nha, vô luận là Tây Lưu, Bắc Triệt, Nam Viên, hay là Đông Thần, cho nên không cần lại tiếp tục rời khỏi bên người ta!” Hắn cũng không muốn lại tái hiện một lần nữa màn hỏa thiêu trong núi rồi nhảy xuống vực kia nữa, loại đau đến tê tâm liệt phế kia, chỉ một lần là đủ rồi, nếu cứ vài lần như vậy, không dám đảm bảo trái tim hắn còn có thể chịu nổi hay không! Lại sự tất, thân thể Phong Nhược Ngôn có chút ăn không tiêu, tuy rằng lúc ấy tuyệt vời không thể nói, mà lúc này vừa nghe Hiên Viên Lưu Phong, tự nhiên là biết trong lòng hắn còn lo lắng! Phong Nhược Ngôn nhẹ nhàng vuốt cằm! “Nhược nhi, chờ sau khi qua thời gian này, ta sẽ đem toàn bộ thế giới đều cho nàng!” Hiên Viên Lưu Phong giống như quyết định điều gì, rũ mi mắt kiên định nói! Thiên lao. Phong Nhược Ngôn đi vào trong thiên lao giam giữ Quân Dật Hiên, nàng nghe người báo lại, nói Quân Dật Hiên muốn gặp nàng, hơn nữa người cuối cùng muốn gặp, chỉ có nàng! Phong Nhược Ngôn cũng không suy nghĩ sâu xa “cuối cùng” kia của Quân Dật Hiên có hàm nghĩa gì! Toàn bộ thiên lao có thể so với tường đồng vách sắt, hơn nữa còn cẩn thận hơn những phòng giam bình thường khác, nơi này giam giữ đều là người có quan hệ đến hoàng thất, vương công đại thần! Cho dù là vậy, đây vốn là nơi giam giữ tù nhân, cũng không tốt hơn là bao, cho nên, Phong Nhược Ngôn vừa tiến vào bên trong, liền có thể ngửi được một cỗ mốc meo ẩm thấp! Lại nhìn thấy Quân Dật Hiên, Phong Nhược Ngôn vẫn mạnh mẽ kinh ngạc, không phải là ôn nhuận trong sạch Phong Nhược Ngôn vẫn quen thuộc, cũng không còn ngày đó ở yến hội hoàng cung khí phách bốn phía, lúc này, Quân Dật Hiên đã cởi ra một thân long bào ngày ấy, mặc một thân áo ngục màu xám, mái tóc dài đen rối tinh, bất quá chỉ qua mấy ngày, đã đem một gã vương giả biến thành bộ dáng như vậy! Lúc trước, bọn họ từng cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất như những bằng hữu bình thường, cũng từng tranh phong tính kế kẻ địch, hắn từng gián tiếp làm cho tính mệnh bản thân lâm vào hoàn cảnh uy hiếp, cũng từng dưới hiểm cảnh cứu nàng một mạng, tuy rằng dụng tâm bất lương, có thể nói, Phong Nhược Ngôn đối Quân Dật Hiên, mặc dù hắn là ra nhiều việc như vậy, vẫn như trước có chút phức tạp! Phong Nhược Ngôn biết, có lẽ tất cả điều này, cùng không đủ dùng đúng sai để cân nhắc! Quân Dật Hiên phát hiện có người đến, nhưng hắn vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn xem, hắn biết người đến là Phong Nhược Ngôn, cũng là hắn muốn gặp lại nữ nhân làm cho hắn thân bại danh liệt này, nhưng là, thật sự đến giờ khắc này, Quân Dật Hiên ngay cả ngẩng đầu cũng không có dũng khí! Phong Nhược Ngôn biết Quân Dật Hiên đã nhận ra nàng đến, nhưng mà nghĩ không ra tâm tư Quân Dật Hiên giờ phút này, cũng nghĩ không ra, hắn vì sao không ngẩng đầu nhìn chính mình! Lòng người, vốn là khó đoán! “Quân Dật Hiên, ngươi muốn gặp ta!” thanh âm Phong Nhược Ngôn trước sau vẫn bình thản không dao động, thấp giọng kêu to nói! Bình thản không dao động? Đúng vậy, bình thản không gợn sóng, nghe vào trong tai Quân Dật Hiên chính là như vậy, không oán, cũng không hận, bình tĩnh, thản nhiên như vậy, giống như ngươi nàng nhìn thấy lúc này chỉ là một người xa lạ! Người xa lạ? Nhận thức ra điều này, Quân Dật Hiên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Phong Nhược Ngôn, trên giương mặt suy sút hiện ra vô hạn bi thương, nhìn khuôn mặt luôn hiện lên trong mỗi giấc mơ của mình, ngàn phàm quá tẫn khuôn mặt, trên mặt tràn đầy nụ cười khổ: “Nàng đã đến rồi!” Phong Nhược Ngôn gật gật đầu, tựa hồ như không biết cùng hắn nói cái gì, những lời nàng muốn nói, khi hắn còn cao cao tại thượng ngồi trên Kim Loan điện, đều đã nói xong, hơn nữa tại một khắc bắt đầu kia, Phong Nhược Ngôn liền đem những điều liên quan đến con người này loại ra khỏi sinh mệnh của chính mình, vô trách, chẳng trách, mà chính mình chi cho Quân Dật Hiên, có lẽ kẻ thù cùng tồn tại đi! Chính mình tồn tại, làm cho hắn có thể tiến hành kế hoạch ở Tây Lưu quốc, cũng làm cho hắn từ vị trí cao cao tại thượng kia mà ngã xuống, trở thành tù nhân như vậy! “Ngươi nói, nếu lúc trước Đình Thương không có cho nàng tiến cung cứu vớt ta khỏi cơn ác mộng, không có nhận thức nàng, không có yêu thương nàng, kết quả của ta có thể hay không khác bây giờ, hoặc là, ta nhận thức nàng sớm hơn so với Hiên Viên Lưu Phong, nàng sớm một chút yêu thương ta, kết quả của ta có hay không không giống như lúc này! Hoặc là, ta lúc trước không nên cứu nàng, cứng rắn quyết tâm để cho nàng chết, a, ta có lẽ cũng sẽ không tạo cho các ngươi cơ hội, để cho các ngươi khiến ta thân bại danh liệt!” Phong Nhược Ngôn ánh mắt như cũ bình thản nhìn Quân Dật Hiên, không nói câu gì, lẳng lặng nghe Quân Dật Hiên kể ra! “A, ở thời điểm ban đầu, ta không chỉ một lần thống hận bản thân mình sinh ra trong gia đình đế vương, nhưng mà sau đó, sau khi quen biết nàng, dã tâm của ta bất tri bất giác yên lặng nảy sinh, không có dấu hiệu báo trước mà ở trong lòng ta nảy nở, dẫn đến cho ta vạn kiếp bất phục! Ở trong thiên lao ngắn ngủi có mấy ngày, có lẽ ta đã hiểu được một số chuyện, nếu có thể dự đoán trước được như vậy, như vậy, ta tình nguyện cả đời sống cuộc sống ác mộng ở trên giường bệnh, cũng sẽ không tham luyến một khắc nàng nắm tay ta tràn đầy ấm áp kia!” Quân Dật Hiên sâu kín, bình tĩnh, đem những chuyện trải qua nói ra, không có chút cảm xúc! “Nàng biết không, kỳ thật có chuyện không phải như nàng phỏng đoán, ta kỳ thật có rất nhiều cơ hội xuống tay đối với nàng, nhưng mà ta luôn luôn dãy giụa, ta không biết làm như vậy có đúng hay không, vì thế, cơ hội cứ một lần lại một lần bỏ lỡ, kỳ thật, khi đó ta có lẽ chỉ biết, vô luận ta làm như thế nào, đều chỉ có thể là phí công, bởi vì chính như nàng đã nói, ta so ra kém Hiên Viên Lưu Phong, kém rất xa!” “Ta làm sao không nghĩ đến đi ra khỏi con đường bị lạc kia chứ, nhưng mà, chỉ uổng công mà thôi!” Một mình Quân Dật Hiên bình tĩnh nói xong, tựa hồ muốn đem những giãy giụa mấy ngày qua của hắn đều nói ra, nhưng là, không thế nào một lần không phải lo lắng, kinh tâm động phách, nhưng mà từ trong miệng hắn nói ra, lại dị thường bình tĩnh, quá mức bình tĩnh, cũng làm cho người ta nhịn không được mà có cảm giác rợn người. “Quân Dật Hiên ngươi……” Phong Nhược Ngôn nhìn Quân Dật Hiên như vậy, vừa đinh mở miệng nói ra câu gì đó! Trong thiên lao không có nhiều ánh sáng, đen tối không rõ, hợp với mặt Quân Dật Hiên đều ẩn trong bóng tối, khán bất chân thiết! Quân Dật Hiên vươn tay, ý bảo Phong Nhược Ngôn không cần nói thêm gì nữa, rồi sau đó hắn tiếp tục thản nhiên nói: “Nhược Ngôn, ta biết, thật lâu trước kia ta đã biết, trong lòng của nàng, đã từng có ta” Phong Nhược Ngôn hơi hơi sửng sốt, tiện đà khẽ cười nói: “Ta nói rồi, đã từng, có lẽ sẽ trở thành bằng hữu vô cùng tốt của Phong Nhược Ngôn ta, không hơn!” “Nàng……” Quân Dật Hiên cau mày. “A, ta đã biết!” Nghe được đáp án không ngoài dự kiến, Quân Dật Hiên tuấn mi khẽ nhíu, yết hầu bắt đầu động đậy, từng ngụm máu từ trong miệng trào ra, mà khuôn mặt ẩn trong bóng tối kia, cũng đã đen đi vài phần, tiện đà Quân Dật Hiên đem cỗ tanh nồng trong miệng nuốt vào, rồi sau đó mới sâu kín nói: “Nhược Ngôn, kỳ thật, ta vẫn đều lừa mình dối người, nàng cùng Hiên Viên Lưu Phong, kỳ thật rất xứng đôi, chính là, ta lúc trước nhìn không thấu, cũng không nguyện nhìn thấu mà thôi!” Dứt lời, Quân Dật Hiên không hề nói câu gì nữa, liền cứ như vậy đứng ở nơi đó, lẳng lặng, không có một tia cảm giác tồn tại, rồi sau đó lẳng lặng ngã xuống nền đất! “Quân Dật Hiên!” Phong Nhược Ngôn trong lòng cả kinh, hoảng hốt, sau đó liền tiến vào! Nhưng mà cùng lúc đó từ phía sau Phong Nhược Ngôn lao đến một người, dùng tốc độ so với Phong Nhược Ngôn càng nhanh hơn mà lao đến bên người Quân Dật Hiên, nhẹ nhàng đưa hắn ôm vào lòng! “Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh nha, cho dù không có thiên hạ, không còn bất cứ thứ gì, ngươi còn có ta, còn có ta, ta sẽ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi, mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì nữa!” “Cao Mạn Thanh!” Phong Nhược Ngôn kinh ngạc, Cao Mạn Thanh thế nhưng không điên! Cao Mạn Thanh ngẩng đầu lên nhìn Phong Nhược Ngôn, trên mặt hai hàng đẫm lệ, nhìn làm người ta tim đập nhanh! “Ta không sao, ta là lừa các ngươi!” Cao Mạn Thanh xả ra một tia cười khẽ! “Hiện tại, ngươi giết ta đi, van cầu ngươi, giết ta!” Phong Nhược Ngôn khiếp sợ nhìn Cao Mạn Thanh, cũng là không có đáp lại, nàng biết, Cao Mạn Thanh yêu Quân Dật Hiên tuyệt đối không kém chính mình yêu Hiên Viên Lưu Phong! Trong nhà tù nhất thời yên lặng! Phong Nhược Ngôn nhìn vẻ mặt chờ đọi cái chết của Cao Mạn Thanh, còn có nằm trong lòng Cao Mạn Thanh không chút tức giận là Quân Dật Hiên, sau đó nhìn đến một mảng hắc ám trên trán Quân Dật Hiên, cảm thấy liền hiểu rõ! “Cao Mạn Thanh, nếu hắn có thể cứu chữa, ngươi vẫn nguyện ý cùng hắn một chỗ cùng sinh cùng tử!” “Cái gì, ngươi nói cái gì, hắn……” Cao Mạn Thanh tràn ngập khiếp sợ nhìn Phong Nhược Ngôn, đồng thời trong mắt tràn đầy chờ mong! “Đúng vậy, ta có thể cứu sống hắn, bất quá, từ nay về sau, sợ là sẽ quên mất những chuyện trước kia, giống như đứa trẻ bình thường mới sinh ra!” Phong Nhược Ngôn nói xong hơi thở dài, độc trên người Quân Dật Hiên có lẽ là do Mạc Liên cung chủ hạ, Mạc Liên cung chủ từ trước đến này vốn độc ác, mà độc trên người Quân Dật Hiên bị hạ từ trên đỉnh đầu xuống, mặc dù chính mình mạnh mẽ chữa khỏi, cũng vẫn để lại di chứng, mà di chứng kia, chỉ là quên mất trước kia, trở lại nguyên trạng, có lẽ đối với Quân Dật Hiên mà nói, đó chình là cái kết tốt nhất! Phong Nhược Ngôn hiểu được, Cao Mạn Thanh tự nhiên là biết! Cao Mạn Thanh nhìn Phong Nhược Ngôn, ánh mắt thật là phức tạp! “Thực xin lỗi, cám ơn!”
Y Sủng Cuồng Phi Y Sủng Cuồng Phi - Mộc Mộc Tịch Mễ