"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 54: Ngươi Âm Mưu Vs Ta Dương Mưu
uân Dật Hiên nghe những gì Phong Nhược Ngôn nói, trong lòng mạnh mẽ dâng lên nỗi bất an, đồng thời một tay ôm lấy ngực mình! Ánh mắt đau thương nhìn Phong Nhược Ngôn, trong mắt toàn là thống khổ! “Tâm phục khẩu phục, a…… Nàng…… không phải nàng từng nói chúng ta sẽ trở thành bằng hữu tốt sao, vì sao, ta chỉ là muốn giữ nàng lại, chẳng lẽ này cũng là ảo tưởng sao?” Phong Nhược Ngôn tâm thần chấn động, không khỏi cười khổ, nguyên lai, một người trí tuệ anh minh, nắm quyền thiên hạ, cũng sẽ có lúc nói ra những lời ngốc nghếch như vậy! Mà ánh mắt Quân Dật Hiên, giờ phút này vẫn si mê lưu luyến nhìn Phong Nhược Ngôn, rốt cuộc thật lâu cũng không nói lên lời! Hắn chính là không thể cam lòng, điều hắn muốn chỉ là giữ nàng bên cạnh, chẳng lẽ ngay cả điều đó cũng không được? Chỉ là không lâu trước đây, Phong Nhược Ngôn có thể không hề khúc mắc ở cùng nam nhân suy nhược kia, nhưng là cũng không khuất ôn nhuận nam tử nói chúng ta sẽ là vô cùng tốt vô cùng tốt bằng hữu, có thể ở cùng một chỗ nói chuyện trời đất, lại mới mấy ngày trước đây thôi, bọn họ còn cùng nhau trải qua sinh tử, không biết bắt đầu từ khi nào,lòng người nháy mắt đã thay đổi, cảm tình ngày một biến chất, nay tái kiến, cũng là tự tay ở bên trong cái khởi một đạo hồng câu, rốt cuộc vượt qua không đi, cũng đi bất quá đến! Phong Nhược Ngôn không khỏi mê mang, hắn vốn là như thế, hay là do chính mình có mắt mà không thể nhìn ra! Cao Mạn Thanh như thế, Quân Dật Hiên, cũng như thế! “Thứ ngươi muốn rất nhiều!” Quân Dật Hiên bình tĩnh nhìn Phong Nhược Ngôn, nhìn đôi mắt nhìn xinh đẹp của nàng, nhìn kiều nhan quen thuộc mỗi đêm về nằm mộng của nàng, nhìn nàng vui mừng mà đứng, phong thái tao nhã tuyệt thế, nhìn rất lâu sau đó, cuối cùng mới phát ra một tiếng thở dài:“Là ta muốn nhiều lắm sao? Nhưng mà nàng cũng biết, thứ ta muốn từ trước đến giờ vẫn luôn là nàng!” Phong Nhược Ngôn lông mi vừa động, vẻ mặt mơ hồ, sau đó cuối cùng vẫn không nói gì! “Nàng cũng biết, khoảnh khắc nàng mang lại cho ta một sinh mạng mới kia, trong lòng ta, suy nghĩ của ta, chưa một lúc nào là không có Phong Nhược Ngôn nàng, cho dù tốt lên thì sao chứ?” Quân Dật Hiên giờ phút này dường như chính là Quân Dật Hiên khi mới gặp, ôn nhuận nhu hòa đong đầy trong đôi mắt như nước hồ của Quân Dật Hiên, trong thanh âm mềm nhẹ tăng thêm vài phần khàn khàn mị hoặc, cho dù thời điểm bị bệnh nặng, bị hai người Thụy vương cùng Minh Nhân thái hậu đồng thời tạo áp lực, nhưng mà Hiên đế Quân Dật Hiên ở trước mặt mọi người, đều có được hình tượng hoàn mĩ, ít nhất là một hoàng đế không có gì để người đời bới móc, nhưng mà, một Hiên đế chưa bao giờ thất thố trước mặt người khác, giờ phút này lại kích động như vậy, như một kẻ tâm thần nói:“Phong Nhược Ngôn, nàng cho là vì sao chứ? Nàng nói muốn cùng ta làm bằng hữu vô cùng tốt, nhưng mà nàng cũng biết, ta từ trước đến giờ muốn không phải là trở thành bằng hữu tốt của nàng, cho tới bây giờ đều không phải!” Đây là lần đầu tiên từ trong miệng Quân Dật Hiên nghe được rõ ràng tâm tư của hắn với chính mình, nhưng mà Phong Nhược Ngôn lại chỉ có thể mím môi, rồi sau đó thần sắc thản nhiên nói:“Thế thì sao chứ, chẳng lẽ ngươi muốn cái gì, người khác nhất định phải cho ngươi cái đó sao, cho nên mới nói, thứ ngươi muốn còn nhiều hơn, ta nhớ rõ ta đã cùng ngươi nói rõ ràng, ngươi cần gì phải đem chính mình cùng người khác bức đến đường cùng như vậy!” “Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn bức nàng cái gì, chưa bao giờ! Ta chỉ muốn đối với nàng thật tốt, dùng hết năng lực của ta để đối tốt với nàng, Nhược Ngôn, tin tưởng ta, ta sẽ khiến cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời!” tiếng hô kích động cùng thanh âm khép nép cầu xin của Quân Dật Hiên khiến mọi ngươi lâm vào khiếp sợ, một Quân Dật Hiên bất kể lúc nào, cử chỉ luôn nhẹ nhàng, tao nhã thong dong, giờ phút này trên mặt lại chỉ còn vẻ thống khổ vặn vẹo, trước mắt đau xót, thân mình cũng có chút run run:“Ta yêu nàng, từ lần đầu nàng cầm tay ta đã bắt đầu, cứ như thế liền hết thuốc chữa mà lún càng sâu, nhưng mà nàng là người xuất sắc như vậy, ta thật không chịu nổi, ta sợ không xứng với nàng, cho nên, ta phải bằng tốc độ nhanh nhất đem tất cả san bằng dưới chân, nhất định để cho nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất, nhưng mà ta……” Phong Nhược Ngôn khẽ nhíu mày, một tiếng thở dài đánh gãy lời tiếp theo của Quân Dật Hiên! “Nói như vậy những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây đều là kế hoạch của ngươi, bao gồm cả việc Quân Vân Doanh vượt ngục mưu phản, mẫu hậu ngươi Minh Nhân thái hậu bức ngươi thoái vị, còn có tất cả sự việc phát sinh trong Hoàng Đô thành ngày đó, đều là do ngươi tỉ mỉ mưu tính?” Mấy ngày sau khi từ vực núi trở về, nàng luôn luôn nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, trỏ về vừa nhớ lại vừa suy nghĩ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều trùng hợp như vậy, trong chuyện này thực không đơn giản, nàng mơ hồ nghĩ đến chuyện có người ở phía sau khống chế, nhưng mà Phong Nhược Ngôn cũng không suy nghĩ có nhiều nguyên nhân ngoằn nghèo bên trong, nhưng mà, bản thân nàng suy tính thì sao chứ? Những việc này đều đã xảy ra, không thể thay đổi, huống chi, người nọ lại đem một đạo thánh chỉ đưa đến trước mặt mình, hắn có lẽ thật không ngờ, quyết định của hắn, cũng đem kia vô tình can thiệp chuyện thật, hoàn hoàn toàn toàn mở ra đến chính mình trước mặt nha! “Ta…… nàng đều biết nói ……” khuôn mặt ôn nhuận của Quân Dật Hiên lộ ra một tia kinh hoảng, rồi sau đó lộ ra nồng đậm bi thương! Phong Nhược Ngôn lãnh liệt hơn nữa đùa cợt cười cười: “Ngươi làm cũng đã làm, chẳng lẽ việc ta biết rất kì quái sao? Hoặc là ta càng biết, ngươi ngay từ đầu đã ở trên người ta động tay động chân, ta nghĩ, là bắt đầu từ khi nào đây? Là từ một li trà ngày ấy ở Văn Uyên các! kế tiếp chính là chén canh thuốc ở trong động ngày ấy, nếu như hôm đó Hiên Viên Lưu Phong không tìm tới nơi, có phải hay không giờ đây ta đã trở thành con rối của ngươi rồi phải không Quân Dật Hiên?” “Không thể không nói, Quân Dật Hiên, ngươi quả nhiên giải chính xác về ta rồi, thậm chí so với hiểu biết của ta về chính mình còn rõ hơn, ngươi có thể đem cảm xúc của ta nắm trong lòng bàn tay, ngày ấy ở Văn Uyên các, ngươi đã thừa dịp ta vì chuyện tình của Hiên Viên Lưu Phong mà tâm thần bất định, còn có khi suy yếu ở trong hang động, nhân cơ hội mà hạ cổ!” “Hoặc tâm cổ, mê hoặc thần trí, thần hồn con người, a, ngươi biết ta hiểu y thuật, cho nên mới không quản ngàn dặm xa xôi mang về hoặc tâm cổ này, Hiên đế quả nhiên là cao tay nha!” Những người trong đại điện, đều nhìn nữ tử đứng trong điện, trong lòng mọi người đều kinh hãi nổi lên tầng tầng băng lạnh, một loạt chuyện tình như thế, vậy mà lại đều do…… Minh Nhân thái hậu cũng không dám tin mà nhìn Quân Dật Hiên, đây là nam nhân ở trong tầm mắt bà hơn hai lăm năm, con trai của bà, của người bà yêu, ông trời của nàng, nhưng mà, giờ phút này Minh thái hậu cũng cảm thấy, trước giờ bà chưa từng hiểu rõ hắn! Ngay cả kia Mạc Liên cung chủ lúc này cũng kinh ngạc nhìn Quân Dật Hiên, chính mình lúc trước tìm tới nam nhân này giả vờ cùng hợp tác, đơn giản là do nhìn thấy trong lòng hắn có tham vọng, hơn nữa cùng thấy dễ nắm trong tay, nhưng là, hiện tại xem ra…… Bất quá…… khi Mạc Liên cung chủ nhìn mảnh đen tối giữa mi tâm Quân Dật Hiên, khóe miệng dấu dưới khăn che mặt khẽ cười lạnh, cho dù âm mưu của Quân Dật Hiên hắn hoàn hảo như thì sao chứ, hắn ma cao một trượng, Di Hoa cung Mạc Liên cung chủ nàng lại là tuyệt thế nữ ma đầu, dĩ nhiên phải mạnh mẽ áp chế, Quân Dật Hiên, ngươi tốt nhất cầu nguyện trên người ngươi có đủ giá trị để bản cung chủ lợi dụng đi! Mà Quân Dật Hiên nghe Phong Nhược Ngôn nói, sắc mặt biến đổi lại biến đổi, cuối cùng vẫn chịu không nổi, rống giận ra tiếng:“Đúng, đó đều do ta làm, toàn bộ đều là ta, nhưng nàng có biết hay không, tất cả những gì ta làm là vì ai?” Phong Nhược Ngôn cười nhạo ra tiếng: “Ngươi quả nhiên hết thuốc chữa rồi, vì ta, luôn miệng nói là vì ta, vậy ngươi vì ta cái gì? Dựa vào lời hứa cho ta một cái vị trí hoàng hậu sao? Sau đó bẻ gẫy cánh của ta, chặt đứt đường lui của ta, đem ta vây hãm trong thâm cung, khiến cho ta trở thành một con rối gỗ mặc cho người bố trí an bài sao? A, đây là những gì ngươi nói vì ta sao?” Hơi thở cuồng nộ lóe ra trong mắt Quân Dật Hiên dần dần bình phục, sau đó mạnh mẽ thở dốc vài cái lại ôn hòa nói: “Nhược Ngôn, thực xin lỗi, những điều ta làm trước đây đều không quan tâm cảm thụ của nàng, là ta không đúng, nhưng mà, ta thật sự biết sai rồi, ta thật sự không muốn làm chuyện gì cưỡng ép nàng, ta thật sự là vì muốn tốt cho nàng, tha thứ cho ta được không, chúng ta hãy giống như trước đây, cho dù chỉ là bằng hữu tốt của nàng cũng được, ta tin rồi sẽ có một ngày nàng nhìn thấy chân tình của ta!” Phong Nhược Ngôn nhìn vẻ mặt ảo não của Quân Dật Hiên, Phong Nhược Ngôn cảm giác gì đều không có, sâu trong lòng càng cười lạnh lẽo, đều nói đế vương là con hát trời sinh, xem ra không phải là giả, cái gì tên là không mặt mũi không da, Phong Nhược Ngôn nàng hôm nay coi như đã được chững kiến, nhưng điều khiến nàng thật không ngờ là, điều này dĩ nhiên lại thấy được trên người Quân Dật Hiên, giờ phút Phong Nhược Ngôn phải cẩn thận xem xét lại mắt nhìn người của bản thân! Trong nội tâm Phong Nhược Ngôn ngàn tư trăm chuyển, trong miệng lại bất đắc dĩ thở dài: “Đối với ngươi, ta thật sự không còn gì để nói!” “Không, không cần, Nhược Ngôn, van cầu nàng, cho ta một cơ hội để bù đắp lại!” trong ánh mắt Quân Dật Hiên lóe ra chờ đợi cùng lo lắng, chờ đợi không yên câu trả lời của Phong Nhược Ngôn, vì khẩn trương mà tay có chút run run! Đúng vậy, hắn không nghĩ sẽ buông tha, càng không muốn nhìn thấy sự xa lạ trong ánh mắt Phong Nhược Ngôn, cảm giác chán ghét, chỉ cần, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho hắn, cho dù phải ăn nói khép nép thế nào đi nữa, tất cả điều đó, đều là đáng giá! Phong Nhược Ngôn nhìn Quân Dật Hiên, cứ như vậy liền nhìn thật sâu vào Quân Dật Hiên, cuối cùng lạnh lùng cười ra tiếng, nói:“Quân Dật Hiên, ngươi biết không. Thế gian, cho tới bây giờ đều không có hai chữ hối hận để nói, có một số việc, thời điểm ngươi quyết định làm, đều sẽ phải trả một cái giá tương ứng, không ai có thể làm mọi chuyện đều tốt đẹp, cho dù là ai cũng thế, cho nên, ngươi đã sai lầm rồi!” Quân Dật Hiên nghe được Phong Nhược Ngôn nói, lúc này ở trong sững sờ tỉn lại, đồng thời trong nháy mắt dâng lên sự phẫn nộ cùng vội vàng! “Không…… Ta chỉ muốn nàng ở bên ta, chỉ muốn được âu yến nữ nhân của mình, ta vì nàng mà làm tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ còn không đủ sao, chẳng lẽ còn là sai sao?” “Quân Dật Hiên ơi Quân Dật Hiên, chuyện đã tới mức này, chẳng lẽ còn muốm che dấu tâm tư xấu xa của ngươi sao?” Phong Nhược Ngôn khóe môi gợn lên châm chọc, đồng thời ánh mắt trở lên sắc bén, lãnh khí trên người đột nhiên trở lên mãnh liệt, váy đỏ không gió tự động bay: “Quân Dật Hiên, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi cuối cùng vẫn ngu xuẩn không chịu hối cải, như vậy, chớ có trách ta!” “Ngươi…… Ngươi nói cái gì?” Đáy lòng Quân Dật Hiên không khỏi có chút bối rối sợ hãi! Không để ý tới bộ dáng ngạc nhiên của Quân Dật Hiên, Phong Nhược Ngôn thẳng cười lạnh: “Quân Dật Hiên, ta thừa nhận ta từ đầu đã không hiểu rõ ngươi, à không có lẽ phải nói là cho tới bây giờ vẫn nhìn lầm ngươi, Quân Dật Hiên, trong lòng ngươi có dã tâm, cùng dục vọng vô tận, buổi yến hội hôm nay, ngươi lấy chuyện phong ta là hoàng hậu để hấp dẫn ánh mắt mọi người, là vì muốn che dấu mục đính thật sự của ngươi ngày hôm nay, đó chính là ……” Phong Nhược Ngôn nói xong, chuyện dừng lại một chút, rồi sau đó ánh mắt đảo một vòng qua những người trong đại điện, lại nói: “Đó là, Hiên đế ngươi hôm nay sợ là muốn đem những nhân tố có thể gây bất lợi, những kẻ ngăn cản đại nghiệp của ngươi bắt hết một lưới!” “A, Quân Dật Hiên quả nhiên không hổ là Quân Dật Hiên, nếu việc hôm nay ngươi thành công, sợ rằng tên của ngươi sẽ trở thành nhân vật số một củaThiên Thần đại lục này rồi!” “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không!” Sắc mặt Quân Dật Hiên rốt cục sụp đổ, gắt gao nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn! “Ngươi trước không nên nổi giận, để cho ta nói rõ kế hoạch của ngươi, ta đã thật lâu rồi không có nói liên tục, cũng không biết có đúng chính xác không đây!” Phong Nhược Ngôn lông mi một điều, hưng trí dạt dào! “Việc này trước hết phải nói từ ngày ấy trong sơn động, ngày ấy ở sơn động, ngươi liền biết Hiên Viên Lưu Phong nhận ra chuyện ngươi hạ cổ độc với ta, nhưng mà sau khi trở về ngươi vẫn như cũ hạ chỉ phong ta làm Hoàng Hậu, điều này đương nhiên không phải do ngươi tâm huyết dâng trào rồi, đương nhiên, quyết định này cũng không phải do Mạc Liên cung chủ thông đồng với ngươi để hạ, nhiều nhất, Mạc Liên cung chủ tham gia nhiều nhất cũng chỉ là mưu đồ dệt hoa trên gấm cho ngươi thôi, nàng lợi dụng ngươi, ngươi đồng thời cũng lợi dụng nàng!” Phong Nhược Ngôn nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua Mạc Liên cung chủ, quả nhiên, nhìn đến khuôn mặt hé ra vẻ đen xì! Phong Nhược Ngôn trào phúng cười, sau đó tiếp tục mở miệng:“Ngươi biết rằng chỉ cần một chút sau khi đạo thánh chỉ phong hậu của ngươi ban ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều sẽ đặt trên người ta, để tất cả bọn họ không hề biết mục đích chính của buổi yến hội này, thực tế chính là nhắm vào bọn họ, Yến Tần Ngạo, Hiên Viên Lưu Phong! Bọn họ hôm nay dĩ nhiên không mang quân đội ngoài thành tiến vào, mà ngươi từ khi ta tiến vào liền tỏ ra khác thường, a, Hiên đế ngươi sao có thể ngốc nghếch như vậy chứ, sao có thể hạ thấp tôn nghiêm bản thân để nói chuyện với tiểu nữ tủ thấp kém như ta chứ, ngươi chẳng qua chính là muốn kéo dài thời gian đúng không? Ngươi rõ ràng biết ta e rằng đã hiểu rõ hoàn toàn kế hoạch của ngươi, nhưng ngươi vẫn tiếp tục trò diễn của mình, lại luôn nói thành khẩn như vậy, nhưng mà mỗi một câu, mỗi một chữ của ngươi làm sao mới biết không có lẫn mưu kế đây?” Phong Nhược Ngôn trên mặt châm chọc tươi cười, tại lúc sắc mặt Quân Dật Hiên vô lực tái nhợt nói tiếp:“Kỳ thật cũng không thể nói ngươi hoàn toàn diễn trò, những lời đó quả thật cũng có chút ít xuất phát từ nội tâm ngươi, ta cũng không thể đem tình cảm của ngươi hoàn toàn phủ định, những câu hỏi của ngươi quả thật tương đối khéo léo, ngươi muốn ta theo ở bên cạnh ngươi, ngươi hứa cho ta một đời tôn quý, a, nếu ta thật sự đáp ứng ngươi, ngươi dĩ nhiên sẽ hảo hảo lợi dụng, dù sao Tê Phượng tiêu này cũng được người đời đồi đãi, có thể cho ngươi tạo thế, cho bá nghiệp của ngươi được bảo hộ thiên thu, nếu mà ta phủ định, ngươi cũng có thể dùng chân tình chân ý của ngươi mà cùng ta tiếp rục dây dưa, cho đến khi thủ đoạn ngươi cùng Di Hoa cung Mạc Liên cung chủ, thông qua địa đạo trước đây Quân Vân Doanh lưu lại, thần không biết quỷ không hay trừ bỏ hai doanh trại quân đội ngoài thành của Yến Tần Ngạo, Hiên Viên Lưu Phong, đồng thời, nếu là ta đoán không sai, ngươi cũng đã bố trí thiên la địa võng trong Kim Loan điện, thế tất phải đem đám người Yến Tần Ngạo, Hiên Viên Lưu Phong giết sạch!” “Nhưng mà, Quân Dật Hiên, ngươi đã quên sao, Phong Nhược Ngôn ta cho tới bây giờ cũng không phải là nữ tử yếu đuối, lại càng không phải là kẻ bất tài, ngươi đã quên sao? Hiên Viên Lưu Phong là loại người nào, hắn sao có thể sau khi biết rõ ngươi không có lòng tốt còn không tăng thêm phòng bị với ngươi, a, Quân Dật Hiên, mặc dù ngươi lợi dụng tất cả, hủy diệt tất cả, muội muội ngươi, mẫu thân ngươi để mà che dấu, mặc dù ngươi che dấu tốt lắm, mặc dù ngươi che dấu tài năng của mình hai mươi mấy năm, nhưng mà……” Phong Nhược Ngôn nói xong đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt, không biết là do nói nhiều, hay là vì điều gì khác, Phong Nhược Ngôn thở dài một tiếng, nói tiếp: “Ngươi nói ngươi thua kém Hiên Viên Lưu Phong điều gì, ta hiện tại liền nói cho ngươi biết, Hiên Viên Lưu Phong hắn chưa bao giờ, cũng vĩnh viễn không bao giời lợi dụng tất cả, không từ thủ đoạn để đi đoạt lấy thiên hạ này, hắn kiêu hùng, hắn chính là một Chiến thần, cho tới bây giờ đều quang minh chính đại, danh phù kỳ thực, để cho thế nhân ca tụng, mà ngươi…… A, có lẽ không cần ta nói thêm cái gì, ngươi, Quân Dật Hiên, vĩnh viễn thua kém Hiên Viên Lưu Phong hắn!” Gương mặt Quân Dật Hiên dưới ánh sáng dạ minh châu chiếu rọi, hiện ra đen đen trắng trắng, lại thêm vài phần dữ tợn, hắn khàn khàn giận dữ hét: “Đúng, là ta bố trí cục diện, ta sao có thể không thiết cụ, ta nhìn thấy nàng nằm bên dưới nam nhân khác triền miên, nàng có biết đáy lòng ta có bao nhiêu căm hận? A, nàng nói ta thua kém hắn, thứ duy nhất ta kém hắn, chính là hắn có được nàng mà nàng, Nhược Ngôn, vì sao nàng không nhận ra ta!” Hơi thở điên cuồng của Quân Dật Hiên tỏa ra xung quanh,trong đáy mắt Quân Dật Hiên cũng tràn đầy lạnh lẽo, u hàn, trong lòng nhất thời thời vặn vẹo thành ngọn lửa vô tận, khí thế như muốn đốt cháy tất thảy mọ thứ xung quanh, “Cho nên ta dùng độc, ta dùng kế, ta có thể không cần hoàng muội, có thể không cần mẫu hậu, nhưng mà không thể không có nàng, ta không thể ngăn cản chính mính cứ điên cuồng nhớ nàng, ta lại càng hận bản thân không thể đem nam nhân bên cạnh nàng, dùng đao chém thành từng mảnh từng mảnh, người kia, chính là nàng i nói ta so ra kém Hiên Viên Lưu Phong hắn, ha ha, ta hận hắn, Hiên Viên Lưu Phong, vì sao hắn nhận thức nàng trước ta, vì sao hắn có thể có được nàng, vì sao hắn cứ mãi đúng trước ta, vì sao……” Ánh mắt Quân Dật Hiên điên cuồng nhìn về phía Hiên Viên Lưu Phong ngồi, tiếp theo giây, liền trừng lớn mắt, trước mắt đều là không dám tin……
Y Sủng Cuồng Phi Y Sủng Cuồng Phi - Mộc Mộc Tịch Mễ