TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 45: Quỷ Kế Truy Binh
ạnh……” Trong lúc hỗn độn, thân thể Phong Nhược Ngôn mỗi một tấc đều giống như bị lửa đốt cháy nhưng lại nhanh chóng lạnh như băng. Hết đợt lạnh này, bên tai vang lên một tiếng nói dễ nghe, Phong Nhược Ngôn nghe không rõ ràng lắm người nọ đang nói cái gì, đầu óc nàng đặc biệt trống rỗng!
Trong đầu nàng vẫn ý thức được có một dòng nhiệt lúc nóng lúc lạnh chạy khắp toàn thân nàng, như đang kéo nàng rơi xuống một cái vực.
Thân thể nàng vừa khó chịu, lại mới trúng tên nên đã yếu ớt đến cực điểm. Ý thức còn sót lại cho nàng hay nàng đang lâm vào tình huống cực nguy hiểm, nàng nhịn không được thì thào phát ra tiếng rên rỉ. Nàng sợ hãi, cố gắng mấy cũng chỉ có thể phát ra mấy tiếng thì thào nhỏ……
“Lão công…… Lão công, cứu ta……”
“Nhược Ngôn nàng đang nói cái gì vậy? Nàng thấy thế nào?” Quân Dật Hiên lo lắng sợ hãi muốn đánh thức Phong Nhược Ngôn! Giờ phút này Quân Dật Hiên đã không còn phong thái khí thế của một vị vua nữa, tóc tai tán loạn, quần áo nhơ nhớp, xộc xệch.
Nghe được tiếng Quân Dật Hiên kêu to, Phong Nhược Ngôn ở trong trạng thái hỗn loạn bỗng lấy lại được ý thức. Nàng hoảng sợ phát hiện linh hồn của mình, Lam Thiến Huyên, đang dần thoát ly khỏi thân thể Phong Nhược Ngôn!
Sợ hãi lan tràn……
“Không…… Lão công…… Đau quá, ô ô, ta không muốn chết….. Lưu Phong…… Hiên Viên Lưu Phong, cứu, cứu ta……”
Ý thức nàng phiêu diêu cùng linh hồn, theo bản năng, nàng kêu cứu, chút ý thức cuối cùng nàng vẫn hi vọng một thân ảnh, một cái tên quen thuộc tới cứu, để nàng có thể yên tâm mà tựa vào.
Cái tên vừa phát ra khiến Quân Dật Hiên ngẩn ra, thân thể cứng đờ!
Đáy mắt hắn xuất hiện tia mất mát, thống khổ, không cam lòng, đồng thời phải ngăn cản hai tay Phong Nhược Ngôn đang làm loạn, thở dài một tiếng. “…… Ở thời điểm này, lòng nàng vẫn chỉ có mình hắn thôi sao?”
Rồi sắc mặt Quân Dật hiên bỗng có chút quỷ dị, hắn lẩm bẩm: “Nhược Ngôn, không cho phép nàng nghĩ tới hắn. Ta đã phải buông tha rất nhiều đáng lẽ thuộc về ta chỉ vì muốn cho chúng ta một cơ hội ở bên nhau, bắt đầu một thế giới chỉ có hai người……”
“Nhược Ngôn, nàng cũng biết trong mắt ta chỉ có duy nhất mình nàng. Hiện tại nàng đang bị thương, chờ một chút đi, chờ một chút nữa thôi ta sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa, ta sẽ không quản việc ta là vua nữa. Nhược Ngôn, chờ một chút….”
……
Không biết qua bao lâu, cơn đau dần rút, ý thức phục hồi, Phong Nhược Ngôn cắn răng mở hai mắt. Một cơn gió thổi qua toàn thân nàng nhưng nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Phong Nhược Ngôn nghi hoặc chớp mắt, cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện một nam nhân áo quần xộc xệch, phần ngực lộ ra bên ngoài. Hắn đang ôm nàng vào lòng, truyền cho nàng hơi ấm từ cơ thể hắn!
Phong Nhược Ngôn nhìn hắn, trên trán xuất hiện ba vạch đen, nhưng nghĩ lại, hắn là đang sưởi ấm cho nàng. Chỉ có điều… nàng nhíu mày, người này không phải Hiên Viên Lưu Phong. Trước giờ ngoại trừ chàng ra thì cơ thể nàng luôn bài xích việc đụng chạm với thân thể một nam nhân khác. Như vậy, người này…? Nàng liền giãy giụa.
“A…… Đau……” Nàng chỉ hơi động, toàn thân cao thấp liền truyền đến một cơn đau mãnh liệt. Phong Nhược Ngôn thống khổ thở nhẹ một tiếng, lông mày nhíu chặt cơ hồ thành một hàng ngang.
“Nhược Ngôn!” Một giọng nói khàn khàn mang theo chút vui mừng từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến. Quân Dật Hiên vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Phong Nhược Ngôn, một chút cử động nhỏ này của nàng khiến hắn bừng tỉnh.
“Nàng tỉnh rồi!” Quân Dật Hiên thật sự rất vui mừng. Khuôn mặt tuấn tú có chút hốc hác, hốc mắt trũng sâu, trong mắt vằn lên tia máu, rõ ràng hắn đã mỏi mệt không chịu nổi. Phong Nhược Ngôn trong lòng khiếp sợ. Khuôn mặt này nếu để người khác nhìn thấy thì làm sao họ có thể nghĩ đây chính là thiên tử, Hiên đế Tây Lưu quốc? Quân Dật Hiên bây giờ không khác một tên hành khất là mấy nha!
“Sao lại thế này nha, ngươi sao lại biến thành bộ dạng doạ người này?” Phong Nhược Ngôn cố nén đau đớn trên người, tách ra khỏi người Quân Dật Hiên, kinh ngạc hỏi.
Quân Dật Hiên cảm giác được trong lòng trống rỗng, sau đó nhẹ giọng nói: “Trong lúc nhảy xuống thì bị thương, ta không sao!”
Phong Nhược Ngôn nghe Quân Dật Hiên nói vậy, tự nhiên cũng hiểu rõ, vách núi cao như vậy, nhảy xuống rồi va phải một khối đá cũng không thể tránh khỏi. Nàng cúi đầu nhìn bả vai mình, mũi tên đã được rút ra, miệng vết thương cũng đã được Quân Dật Hiên xử lý xong xuôi.
Rồi sau đó nghĩ tới ánh mắt ác độc, điên cuồng kia của Cao Mạn Thanh, trong lòng nàng thấy thất vọng. Tuy đã sớm biết Cao Mạn Thanh đối với nàng không thật, không tốt nhưng không nghĩ tới, nàng ta thế nhưng lại được ăn cả ngã về không ngay trong lúc nguy hiểm mạng người như thế, trực tiếp muốn đưa nàng vứt thẳng xuống địa ngục! Xem ra, nàng đã quá coi trọng Cao Mạn Thanh rồi.
Cao Mạn Thanh, tốt nhất ngươi nên tự cầu cho mạng mình đi……
Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nàng cũng nhận ra không thấy Truy Nguyệt cùng Yến Du Trần. Nàng nhíu mày hướng Quân Dật Hiên hỏi: “Yến Du Trần và Truy Nguyệt đâu?”
Nghe được Phong Nhược Ngôn hỏi, ánh mắt Quân Dật Hiên chợt lóe, rồi sau đó nói: “Nàng lúc ấy trúng tên, ta liền theo nàng nên bọn họ tách ra. Ta mang theo nàng đang bị thương đi từ giữa sườn núi xuống, vừa vặn tìm được sơn động này, sau đó ta cũng có quay lại tìm họ nhưng không thấy, ta nghĩ là họ đã đi tìm chỗ nào đó dưỡng thương rồi!”
Phong Nhược Ngôn nghe xong, trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhất định nàng phải mau khoẻ lại mà đi tìm họ.
Quân Dật Hiên như biết suy nghĩ trong lòng Phong Nhược Ngôn, mở miệng an ủi: “Nàng yên tâm đi, bọn họ sẽ không có việc gì đâu, hơn nữa bọn họ chắc không lâu nữa sẽ tìm đến thôi. Nàng yên tâm dưỡng thương đi!”
Phong Nhược Ngôn hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó chân thành nói: “Quân Dật Hiên, khiến ngươi lo lắng rồi. Còn có, thật sự cám ơn ngươi!”
Mà Quân Dật Hiên nghe xong lời Phong Nhược Ngôn, khóe miệng nhếch lên một tia cười khổ: “Nhược Ngôn, nàng cũng biết, ta chưa bao giờ muốn nàng phải nói cám ơn ta!”
Nàng cứng đờ người, rồi sau đó thở dài một tiếng, không hề nói thêm gì.
Thật lâu sau, Phong Nhược Ngôn lại một lần ngẩng đầu, nhìn Quân Dật Hiên nói: “Ngươi về sau có tính toán gì không?”
Quân Dật Hiên ngẩn người, trong lòng thống khổ, nói mà không nghĩ: “Nhược Ngôn, nàng nói có phải hay không ta sống trên đời này là quá dư thừa?”
Rồi sau đó tiếp tục tự giễu nói: “Sinh ra ở hoàng gia, mang theo cả đời tôn vinh, lại chịu ốm đau từ nhỏ. Lại còn vì những thứ vàng hoa mĩ lệ, quyền lực cao sang kia mà xung đột cùng huynh đệ, sinh tử không ngớt, ngay cả mẫu thân mình yêu nhất cũng….”
Quân Dật Hiên rốt cục thì nói không được nữa, cúi thấp đầu, hai tay vò tóc.
Nhìn hắn như vậy, Phong Nhược Ngôn không biết nên an ủi thế nào, bởi vì nàng có thể tưởng tượng đến, hắn cùng với mẫu hậu trong lúc không tìm được điểm tương đồng nên dẫn tới tình trạng này!
“Này cũng không phải lỗi của ngươi. Ngươi chỉ cần làm việc ngươi nên làm! Cần gì phải để ý nhiều như vậy?” Phong Nhược Ngôn chỉ có thể đem tư tưởng của thế kỉ hai mốt mà giáo huấn hắn, nàng thật sự không hy vọng nhìn thấy một trang nam tử xuất sắc như hắn gục ngã!
Nghe được Phong Nhược Ngôn nhẹ giọng an ủi, Quân Dật Hiên ngẩng đầu, đem hình ảnh Phong Nhược Ngôn giấu sâu vào đáy mắt, lóe ra tia vô tận chờ mong: “Nhược Ngôn, nàng sẽ ở bên ta, đúng không?”
Phong Nhược Ngôn không dời ánh mắt: “Sẽ có một người hiểu ngươi, nhưng không phải ta, ngươi hiểu điều đó mà!”
“Thực xin lỗi, ta quá thất thố rồi. Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi ra bên ngoài tìm một ít dược thảo chữa thương lại đây!” Nói xong không đợi Phong Nhược Ngôn phản ứng, hắn liền rời đi. Ra tới cửa động, như nghĩ tới cái gì, hắn không xoay người, hướng Phong Nhược Ngôn nói: “Bên cạnh là bát canh dưỡng thương ta nấu lúc trước, nàng nhớ uống hết, đối với vết thương mới có lợi!” Nói xong khóe miệng cười lạnh, rồi sau đó sải chân bước đi!
Đợi cho Quân Dật Hiên tránh ra, Phong Nhược Ngôn cuối cùng thở ra một hơi, biểu tình vừa mới kia của hắn làm người ta không thở nổi!
Đưa tay sờ quanh hông một lượt, không thấy Tê phượng tiêu, chắc đã mất lúc ở trên núi. Nàng lại tìm quanh người, ngân châm vẫn còn, nàng liền rút mấy cây châm lên huyệt đạo, sau đó toàn thân đang uể oải lập tức rút dần, đau đớn trên vai cũng bớt đi rất nhiều, cả người thoải mái!
Thân mình thư thái, Phong Nhược Ngôn lắc đầu, nàng nghĩ đến chính mình lúc hôn mê, mất đi ý thức, cho tới bây giờ trong lòng đều nhịn không được mà rùng mình. Nếu không phải tới thời khắc mấu chốt kia, nàng nghĩ tới chàng thì chỉ e là hồn phách nàng đã bay xa rồi. Chính mình bị ám toán đến nỗi trúng tên, may là tên không có độc, mặc dù lúc trước nàng là bởi vì dùng Tê phượng tiêu thân mình có chút thoát lực, nhưng là không đến mức tạo thành hậu quả như vậy!
Đến tột cùng là vì sao?
Đột nhiên, Phong Nhược Ngôn cảm thấy có một thứ thanh âm gì đó quỷ dị lẫn vào tiếng nước mưa nhỏ giọt trên cửa động. Nàng lập tức cảnh giác đứng lên, nhanh chóng rút hết ngân châm, nhịn đau cắn răng đi tới cửa động nhìn ra. Giữa sườn núi sương khói lượn lờ nàng không thể nhìn rõ bên ngoài phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn nghe rõ một câu: “Nơi này có một sơn động!”
Phong Nhược Ngôn trong lòng chấn động, âm thầm kêu khổ, mẹ nó, không đến mức xui xẻo vậy chứ? Không phải nói nơi này sẽ không bị bọn họ phát hiện sao? Hơn nữa khi nào đến không đến lại nhắm lúc nàng thân cô thế cô, Tê phượng tiêu thì mất, tay trói gà không chặt như lúc này thì xong rồi, lão yêu bà Minh Nhân thái hậu kia, còn có cái kia đồ bỏ mẹ đều là hận không thể đem chính mình bầm thây vạn đoạn nha?
Tâm vừa chuyển, thân thể liền đứng trước cửa động, được ăn cả ngã về không.
Đúng lúc này, Phong Nhược Ngôn mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang hướng về phía mình, nàng cắn răng một cái, ngân châm trong tay phóng đi.
Nhưng người nọ hiển nhiên hiểu được hành động của cô, liền lắc mình né tránh, thân hình bay nhanh tới, sau đó nàng cảm thấy cả người mình bị một lực lượng cường đại bao lấy. Trong lòng hoảng hốt, muốn phản kháng, nhưng bất chợt nàng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nàng liền quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt người nọ, cả người cứng đờ. Trên mặt hiện lên sự kinh hỉ, ánh mắt không dám tin.
Ngay tức khắc nàng liền bị hắn kéo tới, lửa nóng quen thuộc, gắt gao ôm chặt nàng, giống như muốn dung nhập nàng vào trong xương tủy.
Đầu óc Phong Nhược Ngôn trống rỗng, trái tim không chịu được mà đập mạnh, tinh thần hỗn loạn, theo bản năng, nàng trốn vào trong lồng ngực người nọ.
Người nọ ôm chặt nàng, cả người không tự chủ mà run lên, thanh âm khàn khàn quen thuộc, chỉ mới mấy ngày không nghe, giọng nói càng thêm vài phần tang thương và tiều tụy, hắn nhẹ nhàng nói vào bên tai nàng: “Vật nhỏ, lão công tới chậm”.
Là tự trách, là sợ hãi, là vui sướng,...
Tất cả tình cảm rối rắm phức tạp đều hội tụ tại một câu nói đơn giản.
“Lão công! Ô ô... Lão công, rốt cục chàng cũng đến, ô ô ô... Lão công, ta còn nghĩ, lão công...” vòng ôm ấm áp quen thuộc, giọng nói quen thuộc, nàng cảm thấy an toàn, Phong Nhược ngôn lúc này không còn ra vẻ kiên cường nữa, trước mặt chàng, nàng cũng chỉ là một tiểu nữ nhân nhỏ bé, yêu chàng, được chàng sủng, dần dần nàng đã phụ thuộc vào chàng.
Giờ phút này nàng muốn khóc, khóc để xua ta nỗi sợ hãi trong lòng.
Hiên Viên Lưu Phong thương tiếc ôm nàng, nàng đã làm cho hắn muốn điên rồi, làm hắn mất hết lý trí, làm hắn vướng bận, làm hắn thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy nàng.
“Ngoan, ta đây, sau này ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nửa bước”
Không bao giờ, không bao giờ có lần thứ hai.....
Y Sủng Cuồng Phi Y Sủng Cuồng Phi - Mộc Mộc Tịch Mễ