Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 27: Thiên Hạ Lâu Bắt Đầu Nổi Sóng Gió
dit: Loli
Beta: Rika Nguyen
Dịch quán dị quốc.
Trong phòng, Phong Nhược Ngôn hoàn tất quá trình thay đồ, trang điểm!
Nữ tử trong gương mặc một thân váy dài thướt tha, đỏ rực như lửa, vạt áo rộng thêu những nét hoa văn màu vàng tinh xảo, trên hai cánh tay là một dải lụa hồng thêu tơ vàng.
Eo nhỏ thon gọn, mái tóc dài sau lưng dùng một mảnh lụa đỏ buộc lại, đôi môi hồng càng làm nổi bận làn da trắng nõn như nước.
Một đôi mắt trong như nước hồ, trong veo nhưng cũng đầy lạnh lùng, dường như có thể nhìn thấu thế gian cùng nắm giữ tất cả. Đôi môi chúm chím, xinh đẹp thản nhiên. Một cơn gió nhẹ vô tình thổi qua, đem mái tóc dài sau lưng nàng khẽ lay động, một mùi hương thơm mát theo đó lan tỏa trong không gian. Khí chất thoát tục như tiên nữ giáng trần, nhưng lại có sự mị hoặc như yêu tinh.
Đây chính là một hồng nhan họa thủy
“Phong chủ tử! Ngài…… Ngài thật đẹp! Quần áo chủ tử* đưa mặc trên người ngài đều vô cùng thích hợp!” (Rika: Chủ tử ở đây là nói Hiên Viên Lưu Phong đó nha)
Truy Nguyệt đứng ở một bên, khóe miệng không dấu sự kinh ngạc. Đem suy nghĩ trong lòng nói ra, đồng thời ánh mắt không ngừng lưu luyến trên người Phong Nhược Ngôn.
Trước giờ Truy Nguyện chưa từng thấy mỹ nhân như vậy! Nhất cử nhất động, tao nhã lại cao quý, thoát tục cùng mị hoặc, lạnh lùng nhưng đầy thông minh!
Khó trách chủ tử nhà mình lại thích Phong chủ tử như vậy, còn đích thân phái chính mình đến chăm sóc Phong chủ tử. Mặc dù bản thân cũng là nữ nhân, nhưng nhìn Phong chủ tử như vậy không nhịn được mà tán thưởng!
Đương nhiên, nàng cũng không quên cơ hội nói tốt cho chủ tử mình!
Phong Nhược Ngôn không nói gì, lạnh nhạt cười, nhìn chính mình trong gương, hồng y liễm diễm, xem ra ánh mắt người kia cũng không tồi!
Mục Thính Phong không tiếng động tiến vào phòng, nhìn thấy Phong Nhược Ngôn, không khỏi sửng sốt, nhìn đến ngây người!
Mà Truy Nguyệt giờ mới phát hiện có người im lặng tiến vào phòng Phong chủ tử, trong lòng âm thầm kinh hãi, nhưng vô cùng tức giận! Trong tay âm thầm vận nội lực, chuẩn bị đánh ra!
Nàng cũng không quên sứ mệnh của mình! Ngoại trừ việc chăm sóc cho Phong chủ tử, còn bởi vì chủ tử không thể luôn ở bên người Phong chủ tử, cho nên chính mình phải đem đám ruồi bọ quanh người Phong chủ tử đánh đuổi! Không thể để bọn họ có cơ hội phá hoại mối quan hệ của chủ tử cùng Phong chủ tử!
“Truy Nguyệt, lui ra!” Phong Nhược Ngôn nhìn ra động tác trên tay Truy Nguyệt, nhẹ giọng phân phó nói!
“Dạ, Phong chủ tử!” Truy Nguyệt nghe lời Phong Nhược Ngôn, lẳng lặng lui xuống, nhưng trong mắt vẫn không buông bỏ sự đề phòng!
“Như thế nào, nghĩ thông suốt rồi?” Phong Nhược Ngôn ngắm nhìn ngân châm trên tay, làm như vô tình hỏi!
Lời này hiển nhiên là nói với Mục Thính Phong!
“Cám ơn!” Mục Thính Phong nhìn Phong Nhược Ngôn, tầm mắt thật lâu không muốn dời đi, ánh mắt thâm trầm mang theo tia phức tạp nhưng kiên định “Mục Thính Phong chỉ có một cái mạng, chỉ sống vì người, cho nên……”
Phong Nhược Ngôn nhìn ánh mắt khẩn thiết phía trước, lật tay vỗ lên cánh tay Mục Thính Phong, Phong Nhược Ngôn cười bất đắc dĩ!
Nam nhân này……
“Không nhớ rõ lần trước ta nói gì sao? Nghe thiên hạ đồn Huyết Sát cung chủ máu lạnh vô tình, ta muốn thấy Mục Thính Phong như vậy, sao giờ lại bày ra dáng vẻ cô dâu nhỏ mới về nhà chồng, cuống quýt khẩn trương vậy!” Phong Nhược Ngôn cố ý phụng phịu, lạnh giọng giáo huấn!
Lời Phong Nhược Ngôn làm cho Truy Nguyệt đứng bên cạnh nhịn không được bật cười!
Nàng cũng nghe chủ tử nói bên người Phong chủ tử có một thị vệ Huyết Sát cung chủ, không nghĩ tới là người này, tuy nhiên hình dung này của Phong chủ tử rất tuyệt, rất hình tượng!
Mục Thính Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua Truy Nguyệt đang cười đến run rẩy cả người bên cạnh,khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng khi nhìn sang Phong Nhược Ngôn, lại vẻ mặt ôn nhu, thoáng nghiêm mặt nói “Nhược Ngôn, ta đụng tới một người, thuận tiện mang về một ít thứ, ngươi tuyệt đối không thể tưởng được!”
“Vậy sao?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày, vẻ mặt đầy cẩn thận!
……
Xe ngựa chạy thẳng một đường đến Thiên Hạ lâu!
Lúc này, trên xe chỉ có Phong Nhược Ngôn, nàng đem theo một mình Truy Nguyệt!
Về phần Tần Hải cùng Mục Thính Phong……
Gió nhẹ nhàng thổi, Phong Nhược Ngôn một tay nâng đầu, bên môi bày ra nụ cười hiền lành lại thân thiện dễ gần, trong lòng suy nghĩ về những điều nghe được từ Mục Thính Phong, bàn tay lơ đãng lên cửa sổ xe, ngón tay nhẹ gõ tiết tấu kì lạ……
Tính đến giờ, Phong Nhược Ngôn đến dị thế này cùng lắm chỉ hơn một tháng, sự thật khó liệu, không biết hay không bởi vì đã biết mạt dị thế u hồn tham gia, làm cho ám đào mãnh liệt hoàng đô thành, đã muốn đến điện thiểm lôi minh, chỉ mành treo chuông thời khắc!
Truy Nguyệt ngồi cạnh thấy nàng cười quá mức quỷ dị, không biết sao, bỗng nhiên thấy rùng mình.
Trong lòng đồng thời phỏng đoán, xem ra lại sắp có người gặp họa rồi ……
Một đường thẳng tới, qua nửa canh giờ thí tới cửa Thiên Hạ lâu!
Vào trong Thiên Hạ lâu, Phong Nhược Ngôn liền xuống xe ngựa, cùng lúc này, cỗ kiệu xa hoa bên cạnh cũng dừng lại đúng lúc Phong Nhược Ngôn đi qua, rèm vén lên, một ánh mắt ghen tị nhìn Phong Nhược Ngôn xinh đẹp chói mắt,cao ngạo như khổng tước thì vô cùng oán hận, cả vú lấp miệng em nói!
“Ta tưởng ai mà ăn mặc xinh đẹp như vậy, hóa ra là Quỳnh Hoa công chúa, ta còn đang nghĩ ngươi không dám đến cơ, hừ, không ngờ lá gan ngươi cũng rất lớn nha, tuy nhiên, gan ngươi có to nữa cũng không ích gì, chờ mà ôm mặt xấu hổ đi, ăn mặc đẹp như vậy là để quyến rũ nam nhân sao. Thương hại ngươi thua, ta sẽ nương tay mà thưởng cho ngươi hai tên nam nhân cùng vui vẻ, ha ha!”
Những lời nói khinh miệt lọt vào tai Truy Nguyệt đang đi bên cạnh Phong Nhược Ngôn, nàng dừng lại cước bộ, mặt đầy sát ý nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh cỗ kiệu, tiện nhân này thật kiêu ngạo, hừ, cho dù nàng ta có là công chúa cao quý nhưng dám làm nhục Phong chủ tử, nàng cũng sẽ không bỏ qua, Phong chủ tử không phải là người có thể tùy ý coi thường!
Phong Nhược Ngôn sắc mặt bình tĩnh, nhìn Truy Nguyệt cười trấn an, bên môi mang theo ý cười nhìn sang nữ tử đang hùng hổ kia, hóa ra là Quân Lạc Nhi!
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn quét qua trên người Quân Lạc Nhi,sắc mặt Quân Lạc Nhi có chút sợ hãi, lại thấy Phong Nhược Ngôn ung dung nở nụ cười nói “Thì ra là Phượng Dương công chúa, bản công chúa còn tưởng ngươi sẽ không đến, dù sao ngày ấy ở Bích Ba lâu Phượng Dương công chúa bị trúng kì độc! Thật không ngờ hôm nay vẫn có thể đến, thật đáng mừng, hơn nữa bộ quần áo của Phượng Dương công chúa năm màu phối hợp, xinh đẹp diễm lệ, đúng rồi, như khổng tước xòe đuôi vậy, quả nhiên chỉ thích hợp Phượng Dương công chúa!”
Trong lúc nhất thời Quân Lạc Nhi không theo kịp ý nàng, trước đây luôn nhìn thấy Phong Nhược Ngôn chỉ mặc trang phục màu đỏ nhưng lại thu hút ánh mắt mọi người,vậy nên hôm nay vì muốn bản thân nổi bật hơn Phong Nhược Ngôn nên cố ý chọn chiếc váy nhiều màu sắc này!
Sửng sốt nửa ngày, cuối cùng hiểu rõ Phong Nhược Ngôn đang châm chọc mình liền tức giận muốn mắng lại, nhưng trước mặt đâu còn Phong Nhược Ngôn, đảo mắt một vòng phát hiện thấy xung quanh nàng ta cũng có rất nhiều người đang thì thầm chỉ trỏ, nhất thời vừa thẹn vừa giận, uất hận nín nhịn lại! Nghẹn họng đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt thành quyền, sau đó lại cười âm hiểm! Trong lòng thầm tưởng tượng bộ dạng Phong Nhược Ngôn khi bị người mình an bài hung hăng chà đạp!
Phong Nhược Ngôn đang muốn dời đi cũng nhận thấy được một ánh mắt bình tĩnh, mang theo ghen tị không hề che dấu nhìn vào người nàng, Phong Nhược Ngôn lập tức ngẩng đầu, hướng về phía ánh mắt kia nhìn lại!
Cũng là Yên Phi Tuyết!
Yên Phi Tuyết hôm nay vẫn xinh đẹp như trước, động lòng người trong ánh mắt nam nhân, nàng mặc váy tím dài, bên trên thêu những bông hoa tím nhỏ xinh đẹp, bên ngoài khoác chiếc áo khoác tím nhạt, thoạt nhìn xa hoa diễm lệ!
Tuy nhiên, một thân váy tím này làm cho Phong Nhược Ngôn không khỏi hơi nhíu mày!
Bất quá, sát khí mang theo ghen ghét mãnh liệt trong mắt Yên Phi Tuyết làm cho Phong Nhược Ngôn cười lạnh nhếch lên đuôi lông mày!
Yên Phi Tuyết, thù địch trong mắt đến từ đâu!?
Hay là…… Phong Nhược Ngôn lại một lần liếc nhìn bóng dáng màu tím kia, hay là, người trong lòng nàng ta là Hiên Viên Lưu Phong?
Truy Nguyệt đứng bên cạnh thấy Phong Nhược Ngôn nhìn chằm chằm Yên Phi Tuyết một thân tử y kia, nhất thời quýnh lên, sợ Phong Nhược Ngôn nghĩ nhiều, có chút vội vàng vì chủ tử mình giải thích “Phong chủ tử, người đừng nghi ngờ chủ tử hạ nhân, trong lòng chủ tử chỉ có mình ngài!”
Nhìn bộ dáng vội vàng của Truy Nguyệt, Phong Nhược Ngôn không nhịn được “Phốc xích” cười ra tiếng, hướng Truy Nguyệt nhíu mày nói “Truy Nguyệt, ngươi khẩn trương cái gì, ta có nói gì sao?”
“A, Phong chủ tử, ta……” Bình thường Truy Nguyệt vốn nhanh mồm nhanh miệng giờ bị Phong Nhược Ngôn vặn lại như vậy, nghẹn họng không tìm được từ ngữ thích hợp!
“Tốt lắm, đi thôi!” Phong Nhược Ngôn lên tiếng, mang theo Truy Nguyệt lạnh nhạt đi qua cỗ kiệu của Yên Phi Tuyết!
Nàng đúng là không có hoài nghi Hiên Viên Lưu Phong cùng Yên Phi Tuyết có cái gì!
Nhưng mà……
Phong Nhược Ngôn hơi hơi nhíu mi, vừa đi vừa nghĩ, Yên Phi Tuyết này……
Trừ bỏ khúc nhạc nhỏ ban đầu, dọc đoạn đường tiếp theo không phát sinh điều gì khác, lên thuyền tiến thẳng đến cửa lớn Thiên Hạ lâu,bên trong ồn ào láo nhiệt!
Hôm nay lầu một là nơi được lựa chọn để tổ chức sự kiện thiên hạ, giờ phút này, người ở các quốc gia đều đã có mặt, chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp, đoạt lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất, đồng thời, người thắng giành được Tê Phượng tiêu, bảo vật Đông Thần quốc!
Truyền thuyết nói Tê Phượng tiêu là bảo vật chí tôn ở Thiên Thần đại lục, có được nó có thể chỉ bằng cây tiêu mà hiệu lệnh thiên hạ, tung hoành thiên hạ, nhưng từ khi bảo vật xuất hiện đến nay, chưa từng có ai thổi được lên tiếng.
Tê Phượng tiêu sáng lung linh, ẩn bên trong nó có ánh xanh phát ra, nhưng Tê Phượng tiêu quý giá lung linh như vậy đến nay lại chưa người có thể động vào! Bởi vì chỉ cần chạm nhẹ lên tê phượng tiêu, cả người nháy mắt sẽ đông lạnh, trở thành một người băng!
Cũng chính bởi vì vậy, mặc dù có câu “ Tê Phượng tiêu hiệu lệnh thiên hạ!” Nhưng không có ai lại dám mạo hiểm bị đóng băng mà đến gần tê phượng tiêu!
Cho nên, đến bây giờ, Tê Phượng tiêu vẫn an toàn nằm trong hoàng cung Đông Thần quốc, không có nhận chủ nhân!
Phong Nhược Ngôn nhìn thứ đang im lặng bị đặt trên đài cao Tê Phượng tiêu kia, chỉ liếc mắt một cái, Phong Nhược Ngôn liền bị hấp dẫn, khóe miệng khẽ cười ra tiếng, xem ra hôm nay thu hoạch không nhỏ, Quân Lạc Nhi, máu đào ngân sam, còn có tê phượng tiêu!
Đương nhiên, còn có chính mình hiện tại đứng ở nơi này!
Thiên Hạ lâu!
Phong Nhược Ngôn trong mắt hiện tia sáng!
Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn cùng Truy Nguyệt được tiếp đón, liền ẩn ở trong đám người, hướng lầu trên tìm một chỗ ngồi xuống
Y Sủng Cuồng Phi Y Sủng Cuồng Phi - Mộc Mộc Tịch Mễ