The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 25: Cơ Hội, Phong Dương Gặt Hái!
dit: Efl
Beta: Rika nguyen
Nơi này là nơi lớn nhất của kinh thành, tên là Bích Ba lâu! Bích Ba lâu, nguyên là một khách điếm, cũng là một tửu lâu lớn ở Tây Lưu quốc, nhưng vài ngày trước đột nhiên bị một nhân vật thần bí thu mua, lấy danh nghĩ thu mua Bích Ba lâu, tu sửa một phen, này thay mới, kia thế cũ, so với ngự thiện của hoàng cung chỉ có hơn chớ không kém! Hơn nữa sau đó lại có rất nhiều hoạt dộng, làm cho toàn bộ kinh thành đều bị kinh động!
Lúc này, Phong Nhược Ngôn đang ngồi ở lầu hai, trước mặt bày ra một bàn thức ăn ngon nhưng đều vô vị. Đôi mắt dõi ra cõi vô định ngoài cửa sổ, không biết Hiên Viên Lưu Phong hiện tại đang làm cái gì?
Nghĩ vậy, Phong Nhược Ngôn không khỏi sửng sốt, đột nhiên phát giác, không biết khi nào thì bắt đầu như thế. Một ngày không thấy hắn, tựa hồ trong lòng có chút nhớ nhung.
Xem ra, nàng đối với hắn có lẽ có chút để ý!
Phong Nhược Ngôn cắn cắn đôi môi đỏ mọng, sắc mặt lại dần hiện ra sự hạnh phúc.
Đúng lúc này, một giọng nói xinh đẹp truyền đến.
“Ai! Tiểu nhị ca, trên lầu còn có nhã gian không?” Trong tửu lâu bỗng xuất hiện hai cô nương xinh đẹp, một áo xanh, một áo vàng, mà người lên tiếng là cô nương mặc áo vàng, nâng cằm hướng đến tiểu nhị hô. (Nhã gian: có thể hiểu là phòng vip)
Cô nương kia cũng ngẩng đầu nhìn tiểu nhị, không có lên tiếng. Cô gái này dáng người cao gầy, đôi mắt hạnh nhân to, lông mi cong, da thịt trắng tuyết, môi đẹp kiêu sa, trên người toát ra khí chất thanh nhã, hiếm có của một mỹ nữ.
Tiểu nhị ở tửu lâu trà trộn nhiều năm, cũng chính bởi vì vậy đã quen, không bị làm cho kinh ngạc, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra cô nương này lai lịch không tầm thường, ngây người vài giây, bị sắc đẹp mê hoặc, đôi mắt nhỏ lập tức ánh lên tia nịnh nọt tươi cười, chạy nhanh đến, giọng điệu mười phần cung kính trả lời “Bẩm nhị vị cô nương, thật là ngại quá, bởi vì đang là buổi trưa, tiểu điếm đã không còn nhã gian trống. Phía bên phải cửa sổ hành lang dài phía trên còn có nhã tòa, quang cảnh thanh u, ngồi uống rượu vẫn có thể dõi ra cửa sổ thưởng cảnh, nhị vị xem –”
“Cái gì, không có nhã gian?” Cô nương áo xanh nhất thời không thuận theo, mày liễu đổ dựng thẳng trừng mắt nhìn tiểu nhị, chỉ chỉ nhã gian phía sau tiểu nhị “Kêu người trong kia đi ra, hôm nay tiền cơm của nàng ta sẽ trả, bảo nàng đem nhã gian tặng cho chúng ta!”
Bởi vì Phong Nhược Ngôn mới từ trong hoàng cung đi ra, quần áo cũng không kịp thay, cũng có điểm nhìn giống ăn mày!
Cô gái áo xanh cùng cô gái áo vàng đúng là đi theo Phong Nhược Ngôn đến tửu lâu, muốn ngồi ở nhã gian kia…… Tiểu nhị hướng Phong Nhược Ngôn ngắm ngắm, trong lòng thầm than, hắn vừa mới nhìn thấy vị tiểu thư kia cầm trên tay là kim cương tiêu phí tạp cao cấp bậc nhất! Phải biết rằng Bích Ba lâu từ khi tu chỉnh đến bây giờ mới chỉ có một vài hội viên kim cương, mà vị tiểu thư kia tuy rằng quần áo có chút bẩn, nhưng chỉ bằng cái kia thôi cũng vậy, dù cho hoàng đế có tới đây, cũng không thể làm cho nàng nhường chỗ ngồi nha!
Đây là quy định của Bích Ba lâu, mỗi người đều phải tuân thủ!
Bởi vì như thế, nên Bích Ba lâu mới phát triển, các tiểu nhị chạy qua lại, nhất thời mỗi người đều chú ý tới hai người, hai vị này vừa vào cửa liền hô hào khí thế, mọi người liền vui vẻ xem náo nhiệt.
Tròng mắt tiểu nhị đảo quanh dạo qua một vòng, rồi sau đó như là nghĩ ra biện pháp “A……” một tiếng, tiểu nhị mở lớn miệng, thoạt nhìn ra vẻ có chút bị dọa, trợn tròn mắt, đôi mắt nhỏ ra vẻ đáng thương nhìn về phía cô nương áo vàng kia.
“Thanh Liên!” Cô nương kia nhẹ nâng bàn tay trắng nõn, giận dữ nhìn cô nương áo xanh, liếc mắt một cái, nói “Người ta chọn được nhã gian trước, chúng ta làm sao có thể tranh đoạt như thế?” Nói rồi quay qua nói với tiểu nhị, giọng nói nhẹ nhàng giống chim hoàng oanh ca hát “Làm phiền tiểu nhị ca mang chúng ta đến nhã tòa đi.”
“Ai! Ngài thật đúng là nữ bồ tát!” Tiểu nhị mặt mày hớn hở, lập tức chạy đến trước hai nàng nửa bước, nâng tay thỉnh nói:“Hai vị, mời! –”
Cô nương áo vàng đang muốn nhấc chân xoay người, nha hoàn áo xanh lại một phen giữ chặt nàng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói“Tiểu thư, người sao có thể đi nhã tòa dùng cơm? Nếu để cho người khác thấy đường đường là thiên kim của Cao Nam Phong đại tướng quân, ở trước mặt người dưới dùng cơm, truyền đi ra ngoài thì danh dự tiểu thư sẽ bị hủy mất!”
Nha hoàn áo xanh nói ra thân phận, tiểu nhị vừa đi xuống bất giác đổ mồ hôi lạnh, mà trong nhã gian kia, Phong Nhược Ngôn cũng dựng lên lỗ tai.
Cao Nam Phong? Cao đại tướng quân?
“Thanh Liên! Không thể dùng cơm liền uống chung nước trà, ăn mấy món điểm tâm rồi trở về phủ!” Giọng nói thản nhiên lại cất lên. Nhược Ngôn lại nghe ra một tia uất giận. Nghĩ cũng không nghĩ nha hoàn này lại dám để lộ thân phận.
“Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi.” Nha hoàn áo xanh biết tính tình tiểu thư, lập tức không lên tiếng nữa. Vừa rồi nàng chỉ là nhất thời khó chịu. Tiểu nhị này thế nhưng lại không đem bọn họ để vào mắt nên mới đem lão gia ra để thị uy.
“Này, tiểu nhị ca, phiền ngươi dẫn chúng ta đến nhã……”
“Tiểu nhị ca! Vào đây một chút –” Phong Nhược Ngôn giương giọng cắt lời cô nương áo vàng kia.
Tiểu nhị do dự một chút, quay qua cô nương ấy, vái một vái rồi nói “Tiểu thư, xin chờ chút!”
Nha hoàn thấy tiểu nhị cư nhiên ném các nàng vào nhã gian, lần nữa mở to hai mắt nhìn, miệng hé còn chưa phát ra tiếng, đã bị vị tiểu thư kia cảnh cáo liếc mắt một cái, chỉ có thể buồn bực chà chà chân, ngậm miệng dùng mũi oán hận hừ một tiếng.
Một lát sau, điếm tiểu nhị vẻ mặt vui mừng tiêu sái đi ra, đối với vị tiểu thư kia cười tươi “Nhị vị cô nương, vị tiểu thư bên trong nhã gian mời nhị vị đến nhã tòa nghỉ một lát, sau đó nàng liền đem nhã gian tặng cho hai vị!”
“Này……” Cô gái áo xanh kia rõ ràng không nghĩ tới Phong Nhược Ngôn phải làm như vậy, có chút thất thần.
“Nha! Vị tiểu thư bên trong thật đúng là người tốt! Tiểu thư, chúng ta nhanh đến nhã tòa nghỉ đi, đi dạo nửa ngày, tiểu thư cũng mệt mỏi rồi!” Mắt thấy tiểu thư còn do dự, nha hoàn áo xanh chạy nhanh xuống dưới, lôi kéo nàng hướng phía bên phải nhã tòa mà đi.
Chỉ chốc lát, Phong Nhược Ngôn ăn xong mở cửa nhã gian rồi đi ra ngoài.
Mà tiểu nhị cũng dẫn đôi chủ tớ kia đến nhã gian Phong Nhược Ngôn vừa mới ngồi, hai người lần lượt thay đổi phòng, nhận thấy được ánh mắt của người áo vàng kia, Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu hướng nàng cười nhẹ, mà vị tiểu thư ấy cũng thoải mái đón lấy rồi mỉm cười, trên mặt không có nét xấu hổ.
“Vị tiểu thư này, đa tạ.” Vị tiểu thư đó hướng đến Phong Nhược Ngôn, giọng nói hào phóng.
Phong Nhược Ngôn cười lạnh nhạt, khiêm tốn nói “Chỉ là một cái nhấc tay, không cần khách khí.”
Vị tiểu thư kia ngẩng đầu nhìn Phong Nhược Ngôn, mới phát hiện ra là một cô nương quần áo lấm lem, dĩ nhiên cũng là tuyệt sắc, cho dù chính mình cũng là một nữ nhân nhưng cũng không khỏi có chút ngây người.
Phong Nhược Ngôn cẩn thận đánh giá người này, liếc mắt một cái, ánh mắt tạm dừng trên khuôn mặt nàng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Phong Nhược Ngôn dò hỏi “Vị tiểu thư này, có thể hay không để cho ta xem mạch giúp?”
Cô nương đó giật mình, nha hoàn bên cạnh đã muốn mở to hai mắt, tiến lên từng bước che chắn trước người tiểu thư nhà mình, hướng Phong Nhược Ngôn nổi giận đùng đùng hừ nói “Tiểu thư nhà ta có ý tốt đến cảm tạ ngươi, không nghĩ đến ngươi thế nhưng lại không chút lòng tốt nào! Hừ!”
Đến phiên Phong Nhược Ngôn mở to hai mắt, nàng chỉ nghĩ tiểu thư kia có chút tái nhợt, hẳn là có bệnh, nhưng không đoán được lại bị nghĩ lầm là chính mình không có hảo ý.
Thái độ của nha hoàn này cũng không khó hiểu, thời đại này đối với thầy thuốc khá nghiêm khắc, mà Phong Nhược Ngôn với bộ dáng như vậy lại muốn xem mạch cho người khác xác thực có điểm đường đột.
Không khí lại trầm xuống, Phong Nhược Ngôn cũng không phải không có hảo ý, bỗng nhiên có một tia thiện tâm, người ta không thích thì cần gì phải nóng mặt chào mời? Nghĩ vậy liền chuẩn bị đi ra ngoài, vẫn cúi đầu không nói nên không để ý tới khuôn mặt vị tiểu thư kia có chút ửng hồng. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn Phong Nhược Ngôn nói “Ta…… Xác thực không hề quen biết gì với cô nương, xin hỏi, ngươi là đại phu sao?”
Phong Nhược Ngôn gật gật đầu, nói “Có biết một hai.”
Nàng ta cắn chặt răng, tựa hồ đang cân nhắc một phen, đưa tay đẩy nha hoàn chắn trước mặt, đi đến trước Phong Nhược Ngôn, giọng điệu hơi ngượng ngùng lại lộ ra thành khẩn “Vậy phiền vị cô nương này, xem mạch giúp ta.”
“Tiểu thư……” Nha hoàn áo xanh há miệng thở dốc, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trên mặt hiện lên một chút ưu sắc, lại ngậm miệng lấy ra một cái khăn trắng, nhanh bước đuổi theo tiểu thư.
Bên bàn ăn, Phong Nhược Ngôn để vị tiểu thư kia ngồi xuống, mỉm cười trấn an, lại đưa tay chỉ cổ tay nàng ta.
Ước chừng một khắc sau, Phong Nhược Ngôn thu tay, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trên mặt nhìn không ra biểu tình, trầm ngâm nói “Vị cô nương này, chúng ta đến nhã gian nói chuyện đi.” Nói xong chuyển hướng đến phân phó tiểu nhị “Nhã gian kia còn không?”
“Hồi tiểu thư, vẫn còn giữ.”
Phong Nhược Ngôn gật gật đầu, tiểu nhị này quả thật thông minh!
Phong Nhược Ngôn hơi liếc về phía tiểu thư áo vàng kia, người hơi trầm ngâm, liền gật gật đầu.
Tiểu nhị đem ba người đến nhã gian, mang nước trà lên, liền rời đi.
“Phiền cô nương ra ngoài một chút.” Phong Nhược Ngôn ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng ta, lại quay đầu nói với nha hoàn.
“Làm theo lời vị cô nương này.” Sắc mặt vị tiểu thư này thực bình tĩnh, trong mắt lại ánh lên chút dao động, ẩn ẩn lộ ra tia mong chờ.
Nha hoàn áo xanh lần này không ngăn cản, lập tức đứng dậy, không chỉ cẩn thận đóng cửa mà còn tự mình canh giữ trước cửa.
“Cô nương, có điều gì xin cứ nói.” Không đợi Phong Nhược Ngôn mở miệng, vị tiểu thư ấy đã đứng dậy, hành lễ.
“Ấy, ngồi đi.” Phong Nhược Ngôn thản nhiên phân phó nói, rồi sau đó nàng chỉnh chỉnh sắc mặt, đối với nàng ta gật đầu nói “Cô nương năm nay bao nhiểu tuổi?”
“Mười chín.” Hoàng y nữ tử cũng thực sảng khoái.
Phong Nhược Ngôn lại gật gật đầu, nghĩ nghĩ tiếp tục nói “Ta đây ăn ngay nói thật!”
“Xin mời –”
“Đã bao lâu rồi nàng không có kinh nguyệt? Mấy tháng gần đây có thấy thân thể có chút khó chịu hay không?”
Nếu Phong Nhược Ngôn chẩn bệnh không sai thì cô nương này hẳn là mất kinh, trị liệu rất đơn giản, chỉ cần giải phẫu mở ra hoành màng hoặc màng trinh, kinh nguyệt có thể bình thường chảy ra, có thể khỏi hẳn.
Loại bệnh này chỉ cần giải phẫu nhỏ đã có thể giải quyết, nhưng đây là cổ đại, điều kiện khuyết thiếu, cho nên căn bản chẩn đoán không được. Cho nên mới sinh ra “Thạch nữ”.
Quả nhiên, nàng ta nghe xong Phong Nhược Ngôn nói chuyện, nhất thời sắc mặt đỏ lên, ngồi im trầm mặc.
Phong Nhược Ngôn thấy nàng biến hoá sắc mặt, vừa xấu hổ vừa đau khổ, tưởng rằng mình làm cho nàng xấu hổ và giận dữ cùng cố kỵ.
Phong Nhược Ngôn không khỏi than nhẹ một tiếng, có chút lo lắng liền thốt ra “Cô nương không cần thẹn thùng, bệnh của cô cũng không phải bệnh nặng, ta có thể trị được.”
Cô nương kia chợt ngẩng đầu, mở lớn miệng kinh ngạc nhìn Phong Nhược Ngôn. Phong Nhược Ngôn đối nàng thiện ý gật gật đầu, mỉm cười nói “Ai, ngươi sao lại khóc?”
Nàng ta nhìn Phong Nhược Ngôn, hai hàng nước mắt lã chã chảy xuống. Phong Nhược Ngôn có điểm không hiểu, ai nói nữ nhân khóc rất đáng yêu? Nàng thấy phiền phức thì có, chỉ có thể an ủi nói “Ai, ngươi đừng khóc mà! Ta đã nói không phải bệnh nặng, thật có thể chữa khỏi, đừng khóc……”
Phong Nhược Ngôn giọng điệu càng ôn hòa, cô nương đó lại khóc càng lợi hại, rơi vào đường cùng nàng đành phải đi đến bên cạnh, vỗ nhẹ lên lưng nàng ta, khẽ thở dài “Ngươi vì bệnh này hẳn là chịu không ít thống khổ? Ngươi yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi”
“Oa! Oa oa……” Chưa từng nghĩ đến, Phong Nhược Ngôn nhẹ nhàng một câu, lại làm cho cô nương này khóc rống lên như thế.
Nguyên lai, vị cô nương này tên là Cao Mạn Thanh, là trưởng nữ của Tây Lưu đại tướng quân Cao Nam Phong, lần trước Phong Nhược Ngôn từng có gặp mặt một lần Cao Tiệm Li, năm nay đã gần mười chín tuổi, lại được giữ trong nhà, chưa từng lập gia đình. Ở Tây Lưu quốc, nữ tử mười hai tuổi đã đính hôn, mười lăm tuổi sẽ được hứa gả, chậm nhất cũng không quá mười sáu tuổi. Mười chín tuổi không lấy được chồng, là điển hình lão khuê nữ.( Ý là gái ế, gái già)
Cao Mạn Thanh cũng là người có bệnh lạ, người đầu tiên Phong Nhược Ngôn đã được thấy qua, đó là- Hiên đế Quân Dật Hiên.
Nghe thế, trong đầu Phong Nhược Ngôn không khỏi suy nghĩ sâu xa, đứng lên!
Hiện tại toàn bộ triều đình Tây Lưu âm thầm chia làm ba phái, chỉ có vị Cao Nam Phong đại tướng quân này ở Tây Lưu quốc tranh đấu ngôi vị?
Nghe xong thân thế Cao Mạn Thanh, Phong Nhược Ngôn thổn thức không thôi. Cũng cảm thán tạo hóa trêu người!
Cao Mạn Thanh cùng Quân Dật Hiên này giống nhau, hai người đều không muốn người khác biết bệnh nên không tiện nói ra!
Nói chuyện cùng nhau một hồi lâu, Cao Mạn Thanh hiển nhiên là đem Phong Nhược Ngôn trở thành tri kỷ.
“Mạn Thanh, kỳ thật bệnh này chỉ cần động phòng thôi cũng không cần trị mà khỏi. Hiện tại cũng có thể nhưng nếu thực sự giãi phẫu như ta nói, chỉ sợ trong đó sẽ có biến!”
Phong Nhược Ngôn đem chẩn đoán cùng cách trị liệu đều kể lại cho Cao Mạn Thanh, nàng ta kinh ngạc xuất thần hồi lâu, sâu kín một tiếng thở dài “Như thế này, có lẽ chính là vận mệnh của ta.”
“Vận mệnh là do chính mình nắm giữ, việc cần làm bây giờ không phải là oán trời trách đất!” Phong Nhược Ngôn thấy Cao Mạn Thanh bộ mặt suy sút, giọng nói có chút sắc bén.
“Dựa vào chính mình……” Nghe được lời nói của Phong Nhược Ngôn, Cao Mạn Thanh ngây ngốc, lẩm bẩm nói!
Đầu thoáng hiện ra một bóng dáng, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng, rồi sau đó kiên định nói “Nhược Ngôn, ngươi có thể giúp ta phải không?”
Nghe được sự kiên trì trong lời nói của Mạn Thanh, Phong Nhược Ngôn thản nhiên gật đầu nói “Vậy ngươi cần phải làm tốt, vẫn là câu nói kia, tốt nhất vẫn là trực tiếp động phòng liền khỏi hẳn, nhưng nếu trong lúc hành sự mà bị người ta nghi hoặc sự trong sạch của ngươi, như vậy liền mất nhiều hơn được.”
“Yên tâm đi, không có việc gì.” Cao Mạn Thanh kiên định cười cười.
Sự tình được giải quyết, hai người lại ngồi hàn huyên một hồi, Cao Mạn Thanh trong lòng không muốn ròi xa, liền cùng Phong Nhược Ngôn hẹn ba ngày sau, đến lúc đó nàng sẽ vì chính nàng mà chữa bệnh.
Trong Bích Ba lâu.
Ánh nắng chiếu soi ấm áp khắp nhã gian.
Phong Nhược Ngôn ngồi bên bàn ăn, trên bàn chỉ còn lại có một ít cơm thừa rượu cặn, nàng cầm bút lông, viết ra tên vài người.
Yến Tần Ngạo, Quân Vân Doanh, Quân Dật Hiên, Thủy Ngạo Thiên, Minh Nhân thái hậu, còn có nhân vật thần bí hơn nữa là đại tướng quân Cao Nam Phong.
Ý nghĩ trong đầu Phong Nhược Ngôn cũng dần dần rõ ràng!
Mà lúc này đã thấy một đám người hướng về nơi nàng đang ngồi mà tới!
Phong Nhược Ngôn trong lòng hừ lạnh, những người này ngày thường tranh đấu ngươi chết ta sống, nhưng hôm nay lại cùng tề tựu đến đây!
Quân Vân Doanh, Yến Tần Ngạo, Phượng Dương công chúa Quân Lạc Nhi, Thủy Vũ Thần cùng Thủy Vũ Hinh lâu lắm không thấy mặt! Còn có Yên Phi Tuyết mà nàng từng gặp qua một lần.
Trực giác mách bảo Phong Nhược Ngôn, đây tuyệt đối không phải trùng hợp!
Đoàn người vẫn đi tới nhưng hiển nhiên là không nhìn thấy Phong Nhược Ngôn.
Lúc này, một tầm mắt sắc bén từ trên cao nhìn xuống, hình như là hướng về Phong Nhược Ngôn nhìn qua, Phong Nhược Ngôn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đồng thời dương dương tự đắc trong lòng.
Cách đó không xa mấy người Quân Vân Doanh đang chuyện trò vui vẻ, Quân Lạc Nhi thẹn thùng cúi đầu, bộ dạng tiểu nữ nhi tư thái, Quân Vân Doanh cùng Yến Tần Ngạo đem tầm mắt nhìn sang Yên Phi Tuyết bên cạnh.
Lại nói, Yên Phi Tuyết có tư chất hơn người, lại có dung mạo xinh đẹp, cử chỉ cùng lời nói ôn nhu, thuần khiết thanh thuần giống như tiên nữ. Mỗi lần nàng ta mỉm cười đều hấp dẫn ánh mắt mọi nam nhân. Con mắt sáng nhưng khiến người khác không dễ thấu được suy nghĩ.
Từ lâu đã biết, Yên Phi Tuyết này là một nữ nhân tâm cơ rất sâu lại thông minh, thâm tàng bất lộ. Không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ!
*Thâm tàng bất lộ: ý chỉ người khôn khéo che giấu sự cao thâm khiến người khác không biết được khả năng mình đến đâu.
Nàng xuất hiện lúc này, tuyệt đối không đơn giản chỉ là dùng cơm!
Phong Nhược Ngôn như trước cúi đầu uống trà, lơ đãng quan sát nhất cử nhất động của mấy người kia.
“Qua vài ngày nữa, Phượng Dương công chúa có lẽ sẽ được gả cho người trong lòng mình. Thật sự là thật đáng mừng nha!” Yến Tần Ngạo cười hỏi.
Quân Lạc Nhi vừa nghe, mặt cười đỏ lên! Trong lòng vui sướng, nhưng ở trước mặt người khác lại rụt rè, cho nên cố gắng giữ bình tĩnh!
“Đa tạ Yến thái tử!”
“Đến lúc đó vừa vặn có thể mời Yến thái tử làm người chứng kiến, lúc đó Tây Lưu quốc chúng ta có thể ngẩng đầu với trời cao rồi.” Quân Vân Doanh nhanh miệng cười, mang theo vài phần tiêu sái nói.
Ánh mắt Thủy Vũ Thần lóe lên. Sự kiện diễn ra ngày ấy ở Thiên Hạ lâu, Hiên Viên Lưu Phong đối với Phong Nhược Ngôn đã động lòng, thế nhưng hắn ta lại dễ dàng có được Phượng Dương công chúa đầy kiêu ngạo kia sao?
Đáp án này, thật khó tưởng tượng!
Mà Yên Phi Tuyết nghe được bọn họ nói thế, sau đó lại nhìn thấy Quân Lạc Nhi làm ra vẻ thẹn thùng bộ dạng buồn cười như vậy, trong mắt hiện lên một tia trào phúng!
Hừ, thật đúng là ngốc nghếch, bằng chính ngươi thì làm sao có thể xứng được với hắn? Ở đó mà mộng tưởng hão huyền đi!
“Ai nha, Lạc Nhi còn muốn ở nhà bồi mẫu hậu cùng các ca ca mà.” Quân Lạc Nhi đỏ ửng hai má, giả bộ ngượng ngùng dùng ống tay áo che mặt hờn dỗi.
Nghe vậy, vài tên nam nhân đều sang sảng cười.
Quân Vân Doanh nói “Cho tới bây giờ ta chưa thấy qua Lạc Nhi thẹn thùng bao giờ nha! Thật không biết Hiên Viên vương gia đến tột cùng cho Lạc Nhi nhà chúng ta ăn cái gì, chỉ cần nói chuyện về hắn liền thay đổi thành một người khác. Lạc Nhi thật sự trưởng thành rồi, biết thẹn thùng cơ đấy. Ha ha ha.”
Yến Tần Ngạo chỉ cười không nói, đáy mắt có một tia u ám, ánh mắt tựa hồ nhìn lướt qua Phong Nhược Ngôn cách đó không xa đang uống rượu, ăn lạc.
“Doanh ca ca! Ta tức giận đó! Các huynh sao có thể giễu cợt Lạc Nhi. Doanh ca ca cũng có ý trung nhân rồi không phải sao? Không được giễu cợt Lạc Nhi!” Quân Lạc Nhi mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp làm nũng nói.
Ý trung nhân? Quân Vân Doanh hai má điểm chút hồng, nhanh chóng nhìn thoáng qua bên cạnh Yên Phi Tuyết.
Lúc này, Yên Phi Tuyết đứng dậy nói “Thời gian không còn sớm, Phi Tuyết phải hồi phủ rồi. Hôm nay xin phép cáo lui trước!” Dứt lời, thân hình đang muốn rời đi lại nhất thời ngã xuống.“A!”
“Yên tiểu thư!”
Vừa lúc Yến Tần Ngạo ở một bên nhanh tay nhanh mắt, lập tức ôm lấy Yên Phi Tuyết.
Tốt thật nha! Anh hùng cứu mỹ nhân nha! Phong Nhược Ngôn lại uống xong một ngụm rượu. Con ngươi đen quét qua bốn phía, Yên Phi Tuyết kia muốn diễn trò sao? Theo ánh mắt vừa rồi của Quân Vân Doanh, có thể nhìn ra được Quân Vân Doanh đối với nàng ta cảm thấy hứng thú.
Mỹ nữ thôi! Quân Vân Doanh kia đào hoa như thế tự nhiên là sẽ không bỏ qua cho một đóa hoa tuyệt thế như vậy.
Nhưng nàng ta…Tựa hồ mục tiêu của nàng ta lại là Yến Tần Ngạo.
Có âm mưu. Chắc chắn có âm mưu. A, không, hơn nữa mấy ngày này Yến Du Trần không biết đã mất tích nơi nào. Thật sự là kì quái!
Có lẽ Yến Du Trần khi đó đối với Yên Phi Tuyết kia muốn nói lại thôi, hơn nữa chuyện xưa của bọn họ có lẽ còn chưa hết?
Tại sao âm mưu càng ngày càng rõ thế này?
Phong Nhược Ngôn quyến rũ cười cười, tao nhã ăn một củ lạc, chậc chậc, thật ngon nha.
Yên Phi Tuyết mắc cỡ đỏ mặt, kinh hô một tiếng, lập tức đứng dậy theo Yến Tần Ngạo, vội vàng nói cảm ơn.
Theo góc độ của Yến Tần Ngạo mà nhìn, mặt Yên Phi Tuyết cười đỏ ửng thật là hấp dẫn nam nhân. Hắn nhướng mày, tâm nhảy dựng, nhưng là sắc mặt không thay đổi.
“Phi Tuyết cáo lui.” Yên Phi Tuyết nói xong lập tức rời đi, từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Quân Vân Doanh một cái, mà vừa rồi phát sinh một màn, trước sau đều giống nhau, trong mắt nàng chỉ có Yến Tần Ngạo.
Quân Vân Doanh thần sắc khó lường cúi đầu. Mà ở góc độ Phong Nhược Ngôn cũng có thể nhìn thấy miệng hắn bất giác giật giật cười!
Anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho Yến Tần Ngạo lâm vào trầm tư.
Lúc này, một trận kinh hô“Quỳnh Hoa công chúa, ngươi tại sao lại ở trong này?”
Đi tới cửa, Yên Phi Tuyết bỗng phát hiện Phong Nhược Ngôn, nháy mắt tò mò la hoảng lên.
Nghe được thanh âm của Yên Phi Tuyết, tầm mắt đuổi theo hướng nàng đứng, thế nào mà lại không phát hiện ra Phong Nhược Ngôn? Mấy người nhóm Quân Vân Doanh sửng sốt, đều nhìn về phía nàng.
Đặc biệt là Quân Lạc Nhi, chán ghét đến cực điểm nhìn về phía Phong Nhược Ngôn, ngày ấy trong hoàng cung xảy ra chuyện đã làm nàng cả đời phải chịu bị sỉ nhục, làm sao nàng có thể quên?
Trong tửu lâu vốn là nơi để người ta cùng bàn chuyện phiếm, nhưng không, lúc này các nàng gặp được Quân Vân Doanh, Yến Tần Ngạo cùng ở một chỗ, gần phòng có nhiều nữ nhân nhịn không được mà thét chói tai, rồi sau đó lại nhớ ra điều gì, lại lập tức im lặng, tỏ vẻ thục nữ, cách không liếc mắt đưa tình, người người đều muốn lập tức biến thành phượng hoàng.
Phong Nhược Ngôn thanh nhàn, Thủy Vũ Hinh ánh mắt cừu hận, Quân Vân Doanh lén nhìn Yến Tần Ngạo sát khí đùng đùng, ánh mắt tức giận, Quân Lạc Nhi ánh mắt khinh miệt thầm hận, Thủy Vũ Thần ánh mắt phức tạp khó dò, vài loại ánh mắt dung hợp xuyên qua, hướng đến Phong Nhược Ngôn dò xét. Mà nàng…… Không thèm để ý!
Quân Vân Doanh nghẹn trong lòng, hắn rời chỗ ngồi, tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Phong Nhược Ngôn, giọng nói lạnh lùng “Ngươi làm sao lại ở đây?”
Phong Nhược Ngôn đang ở nhã gian thưởng rượu, cảm giác được bóng dáng cao lớn chặn trước mặt che mất ánh mặt trời, nghe được lời nói cao ngạo của hắn, đuôi lông mày nhướng lên đầy khinh thường, ánh mắt tràn ngập lãnh ý, cười lạnh một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn hướng Quân Vân Doanh, ý cười tươi sáng đoạt lòng người, khinh ngữ nói “Thụy vương gia có lời này thật hay nha! Ngươi nói xem, bản công chúa tại sao lại không có thể ở chỗ này? Thụy vương gia, thân thể ngươi thật tốt, có thể nhàn hạ thoải mái ở đây nha!”
Chợt nhìn qua nụ cười của Phong Nhược Ngôn, Quân Vân Doanh sửng sốt, tiếp theo nhìn đến ánh mắt nàng đầy lãnh ý cùng lời nói mang thanh âm sắc lạnh ấy, hắn nhanh nhíu mi, nàng vẫn như lúc trước, cư xử luôn bừa bãi như vậy!
“Được, tốt lắm, Phong Nhược Ngôn!” Trong mắt Quân Vân Doanh ánh lên một mảnh âm ngoan, đang muốn muốn vươn tay ra chế trụ cần cổ tinh tế trắng noãn của Phong Nhược Ngôn. Nhưng động tác của Phong Nhược Ngôn cực nhanh, quay người lại liền tránh thoát. Đồng thời trong tay dày đặc ngân châm, châm chọc nói “Xem ra vết sẹo của ngươi đã hết đau rồi nhỉ?”
Nói xong, Phong Nhược Ngôn lại hướng đến đùi Quân Vân Doanh ngắm ngắm!
Nhìn Quân Vân Doanh chợt biến sắc mặt, Phong Nhược Ngôn chỉ nói:
“Thụy vương gia chớ thẹn quá thành giận, bản công chúa vừa rồi chỉ nói sự thật. Hay là Thụy vương gia muốn ra tay giết ta sao?” Giọng nói Phong Nhược Ngôn đột nhiên chuyển thành lạnh lùng, sát khí lan tới đáy mắt. Cho tới bây giờ nàng chưa từng sợ phiền phức, hai ngày nay mình lại không có hành động gì sợ là đã làm cho hắn sinh ra ảo giác, nghĩ muốn giết là giết sao, muốn lợi dụng liền lợi dụng sao?
Quân Vân Doanh quả thực thẹn quá thành giận, giơ cao tay, đang muốn đánh nàng. Thủy Vũ Thần ở phía sau lập tức chạy đến, ngăn cản hắn động thủ.
“Vương gia, hà cớ gì lại so đo cùng nàng?” Thủy Vũ Thần có chút khinh thường nhìn lướt qua Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn sâu sắc nhận thấy được trong mắt hắn có chút thâm ý!
Quân Lạc Nhi cũng đã đi tới, trợn mắt trừng hướng Phong Nhược Ngôn, lạnh lùng nói “Chỉ bằng ngươi, một nữ nhân tầm thường, cũng xứng cùng Doanh ca ca nói chuyện? Cũng không nhìn xem gương mặt mình có cái gì gọi là đức hạnh sao?”.
Vài nữ nhân đứng một bên xem kịch hay, gặp Quân Lạc Nhi dùng tư thái cả vú lấp miệng em, người người tức giận không thôi, nàng ta quả thực rất xem thường người khác! Nhưng ngại xuất thân của nàng nên đều đứng ở một bên không nói. Bất quá cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, Phong Nhược Ngôn thật là không may rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc đám người Quân Lạc Nhi!
“Lạc Nhi, hà cớ gì phải lên tiếng? Không sợ bẩn miệng muội sao?” Quân Vân Doanh quát lớn một tiếng, hoàn toàn đã quên mất phải giữ phong độ.
Phong Nhược Ngôn cười lạnh liên tục, sát khí đột nhiên tăng lên. Được, nàng quyết định ra tay!
‘Ba! Ba!’ hai tiếng tát vang lên.
“Xem ra các ngươi thật sự đã hết đau rồi!” Bàn tay hạ xuống, đồng thời giọng nói Phong Nhược Ngôn khẽ vang.
Ai cũng thật không ngờ sẽ phát sinh ra một màn này. Ngay cả Yến Tần Ngạo cách đó không xa thưởng trà xem kịch cũng sửng sốt.
Quân Vân Doanh không thể tin, ôm hai má đau nhức, trợn mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, tuy rằng không phải là lần đầu tiên giao phong, cũng không phải lần đầu tiên bị Phong Nhược Ngôn đánh, tuy rằng đều là mình thất bại, nhưng trước mắt bao người mà lại để chính mình bị đánh như vậy, hắn sao có thể nhịn được “Thật to gan, ngươi dám đánh ta!”
“Ngươi dám đánh Doanh ca ca!” Quân Lạc Nhi lập tức rút ra thanh đoản kiếm đeo bên hông, chỉ vào Phong Nhược Ngôn.
Yến Tần Ngạo chỉ trầm mặc, thâm trầm nhìn Phong Nhược Ngôn.
Mà nàng lại hoàn toàn không thèm để ý, đối mặt với cơn thịnh nộ của bọn họ rồi lại quay đầu nói với tiểu nhị “Lấy cho ta một chậu nước, một cái khăn mặt, để ta tẩy uế bàn tay!”
Tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh, run run làm theo phân phó, đi lấy nước cùng khăn mặt. Phong Nhược Ngôn nàng liền cẩn thận lau rửa, chà sạch bàn tay “Đụng phải cái gì đó thật là dơ bẩn quá đi, phỏng chừng hôm nay ăn gì đó đều phải nhổ ra rồi, thật sự là xui.” Tinh tế lau qua vài cái, mắt liếc đến biểu tình chán ghét của đám người trước mặt, Phong Nhược Ngôn đem khăn lụa ném vào thùng rác.
Hành động kia bất giác kích thích Quân Vân Doanh “Ngươi……!”
Lời còn chưa dứt, Phong Nhược Ngôn nói tiếp “ Phong Nhược Ngôn ta tuy rằng tính tình ôn hòa, luôn biết tự lo liệu, thật sự là hiền lành. Thế nhưng gần đây, có vài người lại nhiều lần chủ động đến châm chọc chửi rủa ta. Ta thật không nhịn được nữa, lại gặp được các ngươi cùng nhau hùa lại chửi rủa. Tuy rằng ta chỉ là một nữ nhân mang danh công chúa, nhưng, các ngươi nhớ kỹ cho ta. Phong Nhược Ngôn này tuyệt đối không phải người để cho các ngươi khi dễ mà không tìm cách trả lại đâu! Thụy vương cũng đừng nói với ta là mấy ngày không gặp, ngươi đã quên ngày ấy ở Thiên Hạ lâu ta đã nói gì, còn có Phượng Dương công chúa, hai ngày trước chắc là cũng ở đó đi? Hay là Phượng Dương công chúa lại có chút hoài niệm trong lòng rồi?”
Quân Lạc Nhi nghe xong lời nói của Phong Nhược Ngôn, nhất thời sắc mặt trắng nhợt, nghĩ đến lại thấy thật có chút gì đó quỷ dị, cả người đều nhịn không được mà lạnh run!
Quân Vân Doanh cũng mặc kệ, phản kích vừa rồi của Phong Nhược Ngôn, làm cho hắn mất mặt mũi, hắn thật rất muốn lấy mạng nàng!
Lúc này, đầu đường truyền đến vài tiếng vang “Ba ba ba ba…..” Một đám người vây quanh một nữ tử trói gà không chặt, không phải chửi rủa mà chính là đang sử dụng kiếm uy hiếp. Chậc chậc, thật sự là làm cho ta mở rộng tầm mắt nha!
Theo thanh âm phiêu dật tà mị kia truyền đến,một nam tử mặc cẩm y màu tím xa lạ xuất hiện ở trước tầm mắt mọi người.
Nam tử ấy có con ngươi đen láy, có vài phần yên lặng, chỉ là cả khuôn mặt được một lớp mặt nạ bạch ngọc che đậy, làm cho người ta nhịn không được dâng lên một luồng nghi hoặc. Bên lưng hắn còn tuỳ ý dùng một sợi dây lưng đen tuyền thắt lại.
Đảo mắt qua lại, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tuy vậy hắn vẫn không đổi nét tà mị mê hoặc ban đầu.
Từ đâu xuất hiện một nam tử xa lạ nhất thời làm không khí chùng lại.
Nơi chân cầu thang gần nhã quán có mấy người cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, trong mắt nam tử ấy mang theo ý cười khinh thường ngồi xuống ở bên cạnh Phong Nhược Ngôn. Tiếp theo, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua vài đương sự nãy giờ gây chuyện, thật lâu sau vẫn không nói.
Phong Nhược Ngôn nâng mi, nhìn nam tử đang ngồi bên cạnh, trong lòng hơi dao động, nhất thời thấy lòng thực ấm áp.
Sắc mặt Quân Vân Doanh đột biến âm trầm, trên mặt một mảnh khó coi! Đồng thời trong mắt lại hiện lên vẻ không thể tin!
Phượng Dương công chúa không phát hiện ra điểm khác lạ trên khuôn mặt Quân Vân Doanh, lập tức đem kiếm dời đi hướng khác, nhắm ngay nam tử “Xen vào việc của người khác!“
Trong nháy mắt, con ngươi đen đầy nhu tình của nam tử kia biến chuyển, mang theo một luồng sát khí nồng đậm, chỉ thấy tay áo bào màu tím khẽ nhấc lên, đồng thời một đạo lực mạnh bắn ra ngoài khiến mọi người kinh hãi.
Cả vú lấp miệng em – Phượng Dương công chúa bị bắn ra xa cách mấy thước! Một tiếng hét kinh thiên động địa đồng thời vang lên “A! Đau quá! Cả người đều đau! Ca ca, ca ca có cái gì cắn ta, ca ca, cứu ta! A……” Phượng Dương công chúa lui ở góc, nhịn không được đau đớn lăn lộn.
Nam tử cười tuyệt mị động lòng người, con mắt rũ xuống, chậc chậc cười hai tiếng sau mới mở miệng nói “Chưa từng có người nào dám cầm vũ khí chỉa vào người ta, không, hẳn là phải nói, dùng vũ khí chỉa vào người ta, không một ai có thể sống. Đương nhiên, dám can đảm khi dễ Nhược nhi bảo bối của ta, tự nhiên sẽ không có kết cục tốt!”
Khóe miệng Phong Nhược Ngôn giật giật, khẽ đảo cặp mắt trắng dã sang bên cạnh.
Quân Lạc Nhi vẫn kêu lên thảm thiết. Yến Tần Ngạo lại đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng ở treen người Phong Nhược Ngôn, nàng đến tột cùng là người như thế nào? Tại sao lại có cảm giác nàng rất nguy hiểm? Đầu tiên là cùng mình kình địch với Hiên Viên Lưu Phong, sau lại cùng Quân Dật Hiên hợp tác, đối nghịch với mình, hiện tại lại đột nhiên dẫn đến một người như vậy!
Nam tử cười khẽ “ Các ngươi một là Thụy vương, một là danh dương thiên hạ Phượng Dương công chúa, một là tiểu thư quý tộc, một là phú cổ nhất phương thiên hạ công tử, năm người liên thủ khi dễ Nhược nhi bảo bối của ta, ngươi nói ta có thể ngồi xem kịch sao?” Dứt lời, lại tới gần Phong Nhược Ngôn, khóe miệng cười tươi mị hoặc, lôi nàng ôm vào trong ngực. Phong Nhược Ngôn chỉ cảm thấy ngực hắn hơi hơi phập phồng, mà lòng mình cũng ấm áp!
Quân Vân Doanh nhìn thấy Hi Phong Dương cùng Phong Nhược Ngôn ôm nhau, trong lòng tức giận.
Bọn họ sớm đã như vậy sao? “Ca ca, cứu ta! Ca, cứu ta! Đau quá a!” Quân Lạc Nhi kêu cứu, nàng như thế nào lại không nghĩ đến, có người dám ra tay với nàng. Nàng chính là Phượng Dương công chúa được vạn người sủng ái nha!
Hai ngày đầu tiên là bị ả tiện nhân Phong Nhược Ngôn kia khi dễ, hiện tại lại bị nam nhân không biết lai lịch kia ra tay, chính là do Phong Nhược Ngôn kia!
Nghĩ vậy nàng ta liền chịu đựng đau, hung tợn nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn.
Lúc này Tần Hải cũng bất động thanh sắc đi tới tửu lâu, nhìn thấy tình cảnh bất ngờ đang diễn ra, tiến lên hai bước, ở bên tai Phong Nhược Ngôn thì thào nói “Chủ tử, làm sao bây giờ?“
Phong Nhược Ngôn nhún vai, còn có thể làm sao bây giờ, tiếp tục xem diễn.
Bị Hi Phong Dương cùng Phong Nhược Ngôn hài hòa diễn ra một màn kích thích, hơn nữa nghĩ tới chính mình đều bởi vì hai kẻ kia mà làm cho khốn khổ, Quân Vân Doanh nhất thời tức giận, hướng tới Hi Phong Dương chém ra một kiếm.
Hi Phong Dương khinh thường, giơ ống tay áo lên, dưới ánh mắt đám người Yến Tần Ngạo, đem trường kiếm hàn quang bức người trong chớp mắt hóa thành tro tàn!
Bất khả tư nghị! “Tại sao có thể như vậy?!” Quân Vân Doanh khó có thể tin, hắn biết Hi Hòa cung thánh chủ võ công cao cường, nhưng chính mình cũng không hề thua kém nha, thế nhưng tại sao lại thất bại ngay từ chiêu đầu như vậy?
* Bất khả tư nghị (zh. bùkěsīyì 不可思議, sa. acintya, pi. acinteyya, ja. fukashigi), cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc “nan tư nghị”, nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Cũng gọi ngắn là bất tư nghị (不思議).
Mà Phong Nhược Ngôn lúc này cũng quay qua, ánh mắt thâm trầm, lãnh liệt nhìn về phía nam tử, lúc trước không phải đã dặn hắn không được vận nội lực rồi sao? Tại sao lúc này nam nhân quái gở này lại làm như vậy?
Yến Tần Ngạo cũng biến đổi sắc mặt, khuôn mặt ôn nhu ngay lập tức phủ sương lạnh, mang theo luồng sát khí “Ngươi là Hi Hòa cung chủ Hi Phong Dương.“
Người này hành tung quỷ quái, tính tình quỷ dị, võ công xuất thần nhập hóa, không người có thể địch.
Trong giang hồ rất ít người biết rằng, Hi Phong Dương kia không phải là người đơn giản trong võ lâm. Hắn có thể khiến cho người khác kinh sợ mà chết không toàn thây, cho nên ai cũng e sợ, khi nhắc đến hắn lại thêm phần tôn kính. Đáng tiếc, Hi Hòa cung vẫn là con người chứ không phải thánh thần, ma quỷ, chỉ là có giỏi hơn Thiên Thần đại lục của những nơi khác mà thôi.
Hi Hòa cung đột ngột xuất hiện, đã làm cho bọn họ run sợ, huống chi là trong Hi Hòa cung chủ trong truyền thuyết Hi Phong Dương
Y Sủng Cuồng Phi Y Sủng Cuồng Phi - Mộc Mộc Tịch Mễ