Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 21: Trong Lòng Ta Không Cảm Thấy Ngại [ Văn Tự Bản Vip]
dit: Loli
Beta: Rika Nguyen
“Ta nói đưa nàng trở về, Liệt Dương, có lẽ gần đây ngươi cũng có chút hoài niệm rừng hoa đào sương mù phải không?”
Lúc này, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong tái nhợt, nhưng khí thế vẫn bình tĩnh như trước, so với bình thường lại có vẻ thoát tục tựa thiên tiên không nhiễm khói lửa nhân gian. Cả người Hiên Viên Lưu Phong tỏa ra một loại hào quang không biết có thể quyến rũ tâm hồn của bao nhiêu cô nương trẻ tuổi, lời nói lạnh nhạt tùy ý, ánh mắt lại dừng trên người Phong Nhược Ngôn, nàng có dáng vẻ tuyệt sắc, giữa đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra mấy phần nhu tình cùng si mê sâu thẳm, một lần lại một lần nhìn Phong Nhược Ngôn, vẫn thấy khuôn mặt của nàng tuyệt mĩ, thật không biết bao giờ mới xem đủ đây!
Lời nói của Hiên Viên Lưu Phong lại làm cho Liệt Dương run lên, rừng sương mù? Địa phương đen tối kia, hắn nhớ lại liền cảm giác được toàn thân đang run rẩy! Nhưng là……
“Tốt lắm, đi thôi!” Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn, trên mặt hiện lên tia bất đắc dĩ cùng dứt khoát!
“Đi, ngươi muốn đưa ta đi nơi nào?”
Ngay lúc Hiên viên Lưu Phong chuẩn bị rời đi, một giọng nói thanh thúy mềm mại vang lên!
Hiên Viên Lưu Phong dừng lại một chút, ánh mắt lưu chuyển, quay người lại liền nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, dung nhan tuyệt mĩ đang ngồi thẳng tắp trước mặt mình! Trên người nàng đã không còn hơi thở lạnh lẽo lúc trước, hắn đã biết mình quá mức nóng vội, mạo phạm đến vật nhỏ mẫn cảm này, nhưng chuyện này cũng là làm cho Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm, trong lòng cao hứng. Trong lúc nhất thời đã đều quên, mới vừa rồi hắn còn truyền nội lực giúp Phong Nhược Ngôn bức độc, nhìn thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, tâm tình lại nhẹ nhàng vô cùng! Ánh mắt nóng bỏng nhìn Phong Nhược Ngôn như sắp đem nàng hòa tan!
Hắn quên, cũng không có nghĩa Phong Nhược Ngôn cũng quên, Phong Nhược Ngôn giờ phút này không quan tâm đến gương mặt say mê của Hiên Viên Lưu Phong! Nàng nhìn hắn, trong mắt phản chiếu hình ảnh một làn da tái nhợt, trong suốt của Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng khó nén một trận giận dữ!
“Hiên Viên Lưu Phong? Có lẽ phải gọi ngươi là Thánh chủ Hi Hòa cung đi!”
Phong Nhược Ngôn cứ như vậy nhìn chằm chằm Hiên Viên Lưu Phong, trong mắt hiện lên sự giận dữ, lửa giận bốc cao ngùn ngụt có thể lan ra cháy trụi cả một đồng cỏ! Nghiến răng nghiến lợi nói!
Hiên Viên Lưu Phong giật mình, ánh mắt lóe sáng, nhưng vẫn như trước không nói lời nào, ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn mang theo nhu tình cùng sủng nịnh!
Phong Nhược Ngôn bị hắn nhìn, tức giận trong lòng vốn muốn bùng phát nhưng cuối cùng phát không ra, trong đầu cảm thấy vô cùng rầu rĩ, không thèm để ý đến vẻ mặt hắn, tức giận nói“Như thế nào, Hiên Viên vương gia, Hi Hòa cung chủ đuối lý rồi? Không phản đối sao?”
Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy dộ dáng Phong Nhược Ngôn như vậy, khẽ cười ra tiếng, giọng nói chậm rãi vang lên“Cho tới bây giờ ta đều không nghĩ muốn gạt nàng điều gì, mặc kệ là Hiên Viên Lưu Phong hay là Hi Phong Dương, ta cũng vẫn là người mà nàng đã gặp thôi! Mà ta, cũng chỉ thích một mình nàng!”
Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe, sắc mặt ngưng trọng, hơi thở nhẹ nhàng đình trệ, thân mình cũng đột nhiên cứng đờ!
Hắn chỉ thích một mình nàng?
Lần đầu tiên Hiên Viên Lưu Phong nói ra những lời này, mặc dù trước kia Phong Nhược Ngôn nàng không có trải qua tình huống này bao giờ, nhưng nàng không phải là đầu gỗ, dựa theo ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong nhìn nàng, dù có ngốc nàng cũng nhận ra! Hắn quả thật thích nàng!
Nhưng chính vì như thế, nàng mới muốn rời đi, bài xích việc đến gần hắn, nàng thủy chung vẫn nhớ rõ, chuyện tình cảm kia, dù thế nào cũng không thể động tình!
Nhưng, hắn – Hiên Viên Lưu Phong, Hi Phong Dương, nam nhân này cũng vì lần đánh cược buồn cười kia, mà hết lần này đến lần khác dùng sinh mệnh của chính mình làm tiền đặt cược!
Biết rõ hàn độc trên người mới khỏi hẳn không lâu, độc mỹ nhân lệ trong người còn chưa rõ ràng, mạng sống không biết ra sao, không được dùng nội lực, nàng đã tự dặn mình không cần để ý đến hắn, nhưng hắn thì ngược lại, một lần lại một lần, đem thân thể của chính mình tàn phá tới cực điểm, chỉ vì cứu nàng.
Hiên Viên Lưu Phong, hắn thực ngốc a!
Nghĩ vậy, lửa giận của Phong Nhược Ngôn vừa mới hạ xuống lại bùng phát, nàng rất muốn hung hăng mắng tên nam nhân này, như thế nào lại không biết tốt xấu, như thế nào lại cứ thích ép buộc chính mình như vậy, cứ thế đem những lời nàng nói mà coi như gió thoảng bên tai?
“Hiên Viên Lưu Phong, ngươi không muốn sống nữa sao?” Phong Nhược Ngôn đề cao âm lượng, trên mặt không chút nào che giấu sự tức giận“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không, ngươi muốn chết,cũng không cần ở đây mà hủy đi một thân thanh danh y đức, chữa bệnh cứu người của Phong Nhược Ngôn ta!”
Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong không có biểu hiện tức giận hay buồn phiền gì cả, ngược lại vẫn cứ như trước, giữ nụ cười khẽ trên môi, khuôn mặt Hiên Viên Lưu Phong giờ phút này có chút phiêu dật tựa tiên nhân, lại có chút mê hoặc lòng người!
Lời này của Phong Nhược Ngôn tuy rằng giọng điệu nghe rất hung ác, nhưng lại làm cho người ta tin tưởng, ít nhất là Liệt Dương đứng bên cạnh nhịn không được mà hai vai run run, trong lòng rất muốn cười to nhưng lại không dám, âm thầm phỉ báng“Thanh danh y đức, chữa bệnh cứu người”. Cũng chỉ có vương gia nhà hắn coi trọng người này nên nàng mới dám nói, thế hiện tại không phải trong kinh thành lưu vẫn truyền nhau là có thể chọc giận Diêm Vương chứ đừng dại dột mà đắc tội với Tu La Phong Nhược Ngôn!
Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc Liệt Dương một cái, Liệt Dương giật mình, lập tức ngưng cười, mắt nhìn thẳng, không dám chớp mắt!
Sau đó nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn lãng của Hiên Viên Lưu Phong lộ ra nụ cười tuyệt thế, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ làm người ta choáng váng, Phong Nhược Ngôn chỉ cảm thấy một trận buồn bực, tâm muốn đánh người.
“Cười, ngươi còn có tâm tư cười, ngươi có biết ngươi tùy thời sẽ chết hay không!” Phong Nhược Ngôn cả giận nói!
“Không phải có nàng sao? Nhược nhi bảo bối!”
Hiên Viên Lưu Phong nói thực nhẹ nhàng, giống như đem hết thảy khó khăn đều quăng ra sau đầu, dường như cả thế giới này chỉ cần có nàng là đủ, chỉ có nàng mới khiến hắn an tâm!
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn chợt lóe, sau đó thần sắc bình thường trở lại, rồi bỗng cả người cứng đờ, bực bội nói “Có ta! Ngươi sáng sớm liền tính kế đem ta giữ lại trong Thiên Hạ lâu, đêm hôm đó ám vệ Thủy gia tấn công, còn có, vừa rồi, ngươi rõ ràng biết tình trạng thân thể của chính mình, thế nhưng ngươi lại sử dụng nội lực, ngươi cứ như vậy mà một mực tin tưởng ta! Ngươi có biết hay không, có những chuyện, ta có muốn làm cũng không được!”
Hiên Viên Lưu Phong cười khẽ, trong không khí bỗng nhiên lan tỏa hương vị hạnh phúc!
“Nhược nhi bảo bối vẫn là rất thực lòng quan tâm ta a!”
“Ngươi……” Phong Nhược Ngôn cơ hồ bị vẻ mặt vui mừng của hắn làm cho tức chết, trời ơi, sao lại có người da mặt dày như thế này a. Lời nàng nói hắn có nghe lọt lỗ tai không vậy?!
Phong Nhược Ngôn cơ hồ muốn chửi tục! Lấy đó để biểu đạt lửa giận trong lòng nàng! Lời nói ra đến miệng lại lặng lẽ nuốt vào…… vẫn là một câu cũng nói không nên lời!
Quan tâm sao?
Có thể không quan tâm sao?
Có lẽ thời điểm lần đầu tiên bên thác nước nơi rừng đào tựa tiên cảnh đó, nhìn thấy dáng người cao lớn mà cô độc kia, dường như đôi mắt u trầm đó đã khắc sâu trong tâm trí của nàng.
Cũng có lẽ ở lần đánh cuộc kia của bọn họ, tâm tư của nàng liền thả lỏng!
Nếu không quan tâm, vì sao hết lần này đến lần khác lần nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong vì nàng mà đặt bản thân vào nguy hiểm, trong lòng liền tức giận không thôi!
Đây là không quan tâm sao? Nàng – Phong Nhược Ngôn thề, chưa bao giờ nàng vì một người mà nàng không quan tâm mà lại tức giận đến như vậy!
Trong lòng Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên sáng tỏ một điều……
Nhưng nàng vẫn tức giận!
Biết rõ tính cách Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong biết trong lòng nàng đang rối rắm, cũng tại hắn, làm cho nàng – một người kiêu ngạo nhưng giờ lại cảm thấy khó chịu trong lòng!
Nhưng mặc dù vậy, nếu có lần sau, hắn vẫn làm như thế, bởi vì hắn làm sao có thể bỏ mặc nàng, để cho nàng gặp phải chuyện không may? Cho dù là một chút,cũng đều không được!
Hiên Viên Lưu Phong cũng không để Phong Nhược Ngôn suy nghĩ gì nhiều, nhìn nàng nở nụ cười ôn nhu, ấm áp, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng như ngọc của nàng lên, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng nàng.
“Xin lỗi nàng, nàng đừng giận nữa, lần sau ta sẽ không làm như vậy nữa, bởi vì ta sẽ không để nàng gặp phải nguy hiểm!”
Trong giọng nói Hiên Viên Lưu Phong mang theo sự bá đạo và quyết đoán!
Phong Nhược Ngôn quay mặt đi, trong lòng rung động! Im lặng không nói!
Hiên Viên Lưu Phong, đây là hắn xin lỗi đang xin lỗi nàng sao? Hắn xin lỗi nàng, bọn họ một người là linh hồn dị thế, một kẻ là kiêu hùng tứ phương, là những con người vô tâm vô tình, thế nhưng khi gần nhau, lại có một sức hút rất đặc biệt.
Nhưng nàng và hắn cũng bất quá cũng chỉ như hai đường thẳng song song mà thôi, mặc dù trong lúc ngoài ý muốn gặp nhau, cùng nhau đi chung một con đường, nhưng có lẽ mãi mãi không thể giao nhau, không thể hợp làm một!
Nhưng… nghĩ đến những lần xuất hiện của Hiên Viên Lưu Phong, lại phá vỡ bức tường mà nàng đang cố gắng xây dựng! Mỗi lần xuất hiện, hắn đều dùng sự ấm áp vô tận bao dung nàng! Nghĩ đến những khi hắn gắt gao nắm chặt bàn tay nàng, trong lòng lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi!
“Ngươi không muốn hỏi ta khi nào thì phát hiện ra thân phận của ngươi sao?
“Quá trình không trọng yếu, quan trọng là hiện tại Nhược nhi bảo bối đã biết!” Hiên Viên Lưu Phong cũng đã nhận ra sự biến đổi trong mắt nàng, hắn cảm thấy mình là người may mắn nhất thiên hạ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười tươi sáng!
“Hừ, Hiên Viên vương gia nói thật dễ dàng, thiên hạ ai không biết thánh chủ Hi Phong Dương thần bí khó lường, Đông Thần Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong kiêu ngạo của Thiên Thần đại lục là Chiến thần, nhưng ai có thể biết hai người làm thiên hạ đảo điên này lại là một! Không phải là không nghĩ tới, mà chính là không dám nghĩ mà thôi, hai con người yêu nghiệt hòa làm một, thật sự là một tin tức chấn động nha!” Phong Nhược Ngôn nhìn bộ dáng Hiên Viên Lưu Phong như vậy, nhịn không được mà buông lời chế nhạo!
“Cho nên ta mới nói, Nhược nhi bảo bối nhà ta là lợi hại nhất, chỉ liếc cần mắt một cái liền biết rõ mọi điều!”
Hiên Viên Lưu Phong tất nhiên biết tính tình của tiểu nữ nhân trước mặt, nàng là người có thù tất báo, nếu không cho nàng xả giận, sợ rằng nàng sẽ ấm ức mãi không thôi! Cho nên Hiên Viên Lưu Phong cũng mặc kệ nàng, thuận theo mọi lời nói của nàng.
“Ngươi cũng thật tự tin, mà từ bao giờ ngươi đã phát hiện ta biết thân phận của ngươi?!” Phong Nhược Ngôn nghe Hiên Viên Lưu Phong lấy lòng, nhịn không được liếc trừng mắt!
“Nhược nhi bảo bối, ngay từ đầu khi gặp nàng, có lẽ nàng đã biết ta ở trong phòng truyền nội lực cho nàng, nhưng nàng không xác định được chắc chắn. Cho nên nàng cố ý để cho Quân Vân Doanh xuống tay, để lôi kéo ta xuất hiện. Nhưng lúc đó nàng cũng không xác định được, bởi vì Hiên Viên Lưu Phong và Hi Phong Dương, thân phận hai người này quá mức cách xa! Rồi sau lần bị ám vệ của Thủy gia vây đánh, cái kia, khi Nhược nhi bảo bối cùng…… Ách…… cùng ta thân mật tiếp……”
“Ngươi nói đúng!” Phong Nhược Ngôn thấy Hiên Viên Lưu Phong càng nói càng lúng túng, lập tức mở miệng cắt ngang. Nghĩ đến tình cảnh ngày ấy, trên mặt nàng bỗng mất tự nhiên!
Lần đầu tiên Hiên Viên Lưu Phong thấy gương mặt tuyệt mĩ của Phong Nhược Ngôn xuất hiện vẻ mặt giống như là ngượng ngùng ( Hiên Viên Lưu Phong cho rằng nàng 囧 là đang xấu hổ!), trong lòng kích động vô cùng, nở nụ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, nghĩ đến bộ dáng tức giận của Phong Nhược Ngôn, trong lòng cảm thấy xót xa “Nhược nhi bảo bối, nàng quan tâm ta, nhưng nàng có biết không, nếu nàng gặp chuyện không may, nơi này của ta rất đau!”
Nói xong liền đem bàn tay nhỏ bé của Phong Nhược Ngôn khẽ đặt lên ngực mình!
Phong Nhược Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay truyền đến nhịp tim đập vững vàng, trên mặt nóng ran!
Có chút khó chịu, có chút thẹn thùng, Phong Nhược Ngôn đành phải hung tợn mở miệng nói “Ngươi đau hay không thì có liên quan gì tới ta!”
Lời nói sắc bén, nghe vào tai Hiên Viên Lưu Phong lại tràn ngập hương vị hờn dỗi!
“Ha ha, ta biết, ta biết, Nhược nhi bảo bối chính là người khẩu thị tâm phi!”Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong sáng quắc nhìn Phong Nhược Ngôn, giọng nói của hắn làm cho trong lòng Phong Nhược Ngôn như có gió xuân ấm áp, mang theo một sự bá đạo, lạnh lùng, vô tình!
Phong Nhược Ngôn chưa bao từng nghĩ đến, trừ nàng, trên đờì này lại có người có nhiều bộ mặt như thế!
Mà giờ phút này, một nụ cười của Hiên Viên Lưu Phong, liền có thể chạm vào nơi sâu thẳm trong trái tim nàng!
Phòng tuyến trong lòng Phong Nhược Ngôn cứ thế mà sụp đổ, nhưng trong lòng nàng vẫn vui vẻ, không phải nàng muốn tự do sao? Nhưng như thế này, cũng tốt.
Phong Nhược Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, nhướng mày cười nói“Chúng ta……”
“Vương gia……” Bên ngoài vang lên một giọng nói khẩn trương, cắt ngang lời nói của Phong Nhược Ngôn. Nàng ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo cùng toàn thân Hiên Viên Lưu phong đang tỏa ra hàn khí bức người.
Phong Nhược Ngôn cả kinh, rồi sau đó cảm giác được bàn tay hắn đang ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo, lập tức thở dài, tên ngốc này……
Khi nãy nàng nghĩ Hiên Viên Lưu Phong dùng nội lực bức hàn khí trong người nàng ra, nàng không nghĩ tới, hắn cư nhiên lại đem hàn khí đó hút ngược vào trong cơ thể, hắn…
Yến Tần Ngạo, hắn dĩ nhiên nghĩ đến điều này, hắn đã sớm dự đoán được Hiên Viên Lưu Phong sẽ làm như thế! Trong mắt Phong Nhược Ngôn hiện lên sự lạnh lẽo!
“Nhược nhi bảo bối, đừng sợ!” Nhận thấy sát khí trên người Phong Nhược Ngôn tản ra, Hiên Viên Lưu Phong đưa mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, nói lời trấn an nàng!
“Câm miệng!” Nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong còn thanh tỉnh, Phong Nhược Ngôn vui vẻ, rồi sau đó lại thấy lúc này hắn bị như thế còn muốn trấn an mình, trong lòng tức giận!
Hiên Viên Lưu Phong sửng sốt, lập tức liền cười khẽ ra tiếng
“Còn cười được nữa à!” Phong Nhược Ngôn nổi giận gầm lên một tiếng, rồi sau đó hướng Liệt Dương phân phó “Ngươi mau đem vương gia nhà ngươi nằm lên giường cho ta!”
Kẻ lỗ mãng Liệt Dương đứng bên cạnh, bất chợt nghe được tiếng Phong Nhược Ngôn quát, khóe miệng nhịn không được mà co rút. Thật oan uổng a, Phong tiểu thư muốn trả thù vương gia cũng không thể dồn hết lên người hắn nha! Hắn không muốn lại phải đi tới rừng sương mù kia đâu!
“Ngươi muốn nhìn chủ tử nhà ngươi chết sao! Còn không mau lên!” Phong Nhược Ngôn thấy Liệt Dương đứng bất động, chắc là đang nghĩ tới cái gì không đứng đắn, nàng bực bội nói.
Liệt Dương ngẩng đầu, nhìn thấy sự nghiêm trọng trong mắt Phong Nhược Ngôn, liền biết mình nghĩ sai, vì thế hắn lập tức nâng Hiên Viên Lưu Phong dậy, sau đó đặt Hiên Viên Lưu Phong nằm thẳng bên trong xe ngựa!
Phong Nhược Ngôn cởi áo Hiên Viên Lưu Phong ra, vận đủ khí, rồi đem ngân châm đã ngâm qua thảo dược châm vào các huyệt đạo trên người Hiên Viên Lưu Phong, chỉ trong chốc lát, cả người Hiên Viên Lưu Phong đã trở thành con nhím, Liệt Dương đứng bên cạnh nhìn thấy liền hít một ngụm khí lạnh!
Qua một hồi được nàng châm khắp người như thế, các loại đau đớn như giảm đi phân nửa, giờ phút này Hiên Viên Lưu Phong dở khóc dở cười, nhìn nàng ai oán nói “Nhược nhi bảo bối, nàng đây là muốn mưu sát phu quân nha!”
“Ngươi còn dám nói lung tung một câu thử xem!” Phong Nhược Ngôn liếc mắt trừng Hiên Viên Lưu Phong một cái, đồng thời đâm mạnh ngân châm cuối cùng, lần này không riêng gì Liệt Dương, ngay cả Hiên Viên Lưu Phong đều nhịn không được “A” một tiếng, miệng hít một ngụm khí lạnh!
“Nhược nhi bảo bối, nàng đang cố tình trả thù ta sao!”
“Ngươi biết là tốt rồi!” Phong Nhược Ngôn nghe được tiếng hít thở mạnh của Hiên Viên Lưu Phong, mắt hơi nhíu lại, nhưng nàng vẫn tức giận như trước!
Hiên Viên Lưu Phong nhìn được sự khác thường trong mắt nàng, hắn biết, nàng chỉ là ngoài miệng nói cứng rắn, nhưng nàng thật sự quan tâm hắn, một châm cuối cùng kia, dường như đã khôi phục lại tám phần công lực của hắn.
Phong Nhược Ngôn hoàn thành một châm cuối cùng kia, nhanh chóng đem tay rút về, Hiên Viên Lưu Phong phản ứng nhanh, đem tay nàng nắm lại kéo về bên người, ánh mắt si ngốc nhìn nàng!
Nhìn vào ánh mắt của Hiên Viên Lưu Phong, Phong Nhược Ngôn nhanh giật mình kinh ngạc, nàng đang nhìn thấy cái gì đây? Ánh mắt ủy khuất?
Phong Nhược Ngôn xác định, nàng không có nhìn lầm, giờ phút này trong mắt Hiên Viên Lưu Phong rõ ràng xuất hiện sự ủy khuất cùng với thái độ làm nũng nàng a……
Chiến Thần vương gia vang danh tứ phương, thánh chủ Hi Hòa cung tiêu giao thiên hạ, thế nhưng trong mắt lại có thể xuất hiện sự ủy khuất?
“Nhược nhi bảo bối, nàng buông lỏng tay, lại đau!” Hiên Viên Lưu Phong lập tức nhíu mi, đột nhiên hướng Phong Nhược Ngôn nói, mặc dù Phong Nhược Ngôn biết rõ người này giả vờ, nhưng nàng vẫn không đành lòng thấy hắn đau!
Phong Nhược Ngôn giật mình, cả người cứng ngắc, không nhúc nhích, Hiên Viên Lưu Phong hay Hi Phong Dương, hôm nay nàng đã nhận đủ sự kinh ngạc lắm rồi.
Đương nhiên, kinh ngạc không chỉ có mình Phong Nhược Ngôn, Liệt Dương đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống đất!
Này…… Này thật sự vẫn là vị Chiến Thần vương gia sát phạt quyết đoán? Đây rõ ràng là như một đứa nhỏ hướng phụ mẫu đòi ăn kẹo ngọt mà không được nên quay ra làm nũng nha!
Nếu không phải giờ phút này chính mình nhìn thấy tận mắt, nếu là người khác nói với hắn, hắn nhất định phải cùng cá với người nọ mười vạn tám ngàn lượng bạc nha!
Thật sự làm đảo loạn nhận thức cảu hắn! Nếu hắn đi thông báo tin tức này cho Truy Phong, thì đây chính là một tin tức trọng đại nha!
“Nhược nhi,nàng đang suy nghĩ gì vậy?”
“Châm trên người ngươi đã tới thời điểm rút ra, cho nên buông tay ra đi! Trừ phi ngươi muốn làm con nhím!” Giờ phút này Phong Nhược Ngôn đã bình tĩnh trở lại, nàng cảm giác giọng điệu của mình nhẹ hẳn, giống như là nàng đang dạy dỗ một tiểu hài tử không phân rõ phải trái.
Liệt Dương hiển nhiên cũng nghe được giọng điệu của Phong Nhược Ngôn có chút quái dị, nhịn không được “phụt ttt!” cười ra tiếng!
Nhưng ngay lập tức liền nhận được một ánh mắt uy hiếp, đồng thời một giọng nói nghiêm nghị vang lên “Ngày mai đổi Truy Phong đến, ngươi đi một chuyến tới rừng sương mù!”
Trong lòng Liệt Dương âm thầm kêu oan uổng, không phải hắn muốn cười nha, nhưng là…… Nhưng thật sự là nhịn không được nha, ai kêu vương gia nhà mình cứ như vậy làm hắn nhịn được mà cười, làm mất sạch mặt mũi vương gia a!
Xem ra hắn thật sự là không tránh thoát được vận mệnh đi tới rừng sương mù rồi, thôi được, quay về nói với bọn Truy Phong, về sau chỉ cần vương gia cùng Phong tiểu thư cùng một chỗ, nhất định không được đứng gần mà hóng hớt.
Hiên Viên Lưu Phong nói xong, cũng không thèm nhìn tới sắc mặt Liệt Dương, hướng Phong Nhược Ngôn nói “Cho Liệt Dương đến đây làm đi! Dù sao ta sẽ không buông tay!”
Hiên Viên Lưu Phong nói xong, khóe miệng Phong Nhược Ngôn cuối cùng cũng nhịn không được mà co rút!
Nàng cũng không cố gắng rút tay về nữa! Tùy ý để Hiên Viên Lưu Phong nắm, đưa mắt nhìn Liệt Dương, nói “Đem châm trên người hắn rút ra!”
“Vâng!” Lần này Liệt Dương ngoan ngoãn nghe lời, dựa theo phân phó của Phong Nhược Ngôn, đem châm trên người Hiên Viên Lưu Phong rút hết, rồi sau đó cung kính hướng Phong Nhược Ngôn nói “Phong tiểu thư, giờ chúng ta đi đâu?”
Y Sủng Cuồng Phi Y Sủng Cuồng Phi - Mộc Mộc Tịch Mễ