Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thỏ Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 413 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:34:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37.2: Ngày Xửa Ngày Xưa Có Hồ Ly Nhỏ....~
hương 37.2: Trong ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sớm mai, yêu nghiệt tựa nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, một tay chống má, tay còn lại cầm một quyển sách. Mắt phượng hẹp dài chuyên chú đọc sách, thỉnh thoảng hàng mi dài lại chớp chớp lay động như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng như có như không mang nét cười phong tình vạn chủng. Tóc đen xỏa dài tùy tiện trãi trên đệm gấm, bạch y trắng tinh tươm thêu chỉ bạc vô cùng tinh xảo. Tỳ nữ xung quanh chỉ không dám lén nhìn chỉ có thể cúi đầu nhìn dưới đất tâm không ngừng niệm - Sắc tức thị không, không tức thị.... Chữ 'sắc' còn chưa niệm xong đã nghe giọng nói của yêu nghiệt truyền đến tai.-"Dưới đất có vàng sao?" Tỳ nữ xung quanh liền hít vào một ngụm khí lạnh, tim đã muốn nhảy ra ngoài. Đang định quỳ xuống thỉnh tội thì yêu nghiệt lại nói tiếp.-"Xem mặt của các ngươi kìa, trắng nhách như thây ma lại còn nhăn nhó như sắp phải đi chết vậy! Khó coi muốn chết! Aizzz... lui xuống hết đi!" "N... nô tỳ cáo lui!"-Tỳ nữ run rẫy hành lễ rồi nhanh chân rời khỏi, thoáng chóc nơi này đã yên tĩnh như nước. Yêu nghiệt còn đang nghĩ nên làm gì để giết thời gian thì nghe tỳ nữ thông báo.-"Vương, Ngô trưởng lão cầu kiến!" "Cho vào đi!"-Yêu nghiệt điều chỉnh lại tư thế thoải mái, duỗi tay lấy chén trà trên bàn uống một ngụm. Ngô trưởng lão hành lễ rồi hai tay đưa lên trước mặt yêu nghiệt, yêu nghiệt nhận lấy mở ra xem, tuy biểu tình trên mặt không thay đổi nhưng thật sự suýt phun trà trong miệng ra ngoài hết rồi. Nói đùa sao? Đây là thiệp mời Thiên đình mời yêu nghiệt đến dự Đại Hội Bàn Đào a! Phất tay cho Ngô trưởng lão ra ngoài rồi yêu nghiệt liền ôm bụng cười như điên. Trong thiệp mời còn nói hắn lòng dạ nhân hậu, một lòng tu tiên, thanh tâm quả dục, tài đức hơn người lại sắp đủ đạo hạnh phi thăng thành tiên nên Thiên đình ban ột cái 'khai ân' mà 'mời' hắn cùng một số yêu tinh khác sắp đắc đạo đến. Lòng dạ nhân hậu? Sai, là lòng lang dạ thú thì đúng hơi! Một lòng tu tiên? Nói giởn, có bao giờ tu mà có một lòng! Thanh tâm quả dục? Ai nói, chỉ do lười quan tâm mấy chuyện đó thôi! Tài đức hơn người? Cái này đúng, tài đức chỉnh người a! Còn về đạo hạnh? Có trời mà biết! Cười đã rồi yêu nghiệt mới quăng thiệp mời sang một bên mà phì phò hít thở - Tên nào viết thiệp mời này hẳn là bị não tàn a! Cười đến rụng rốn luôn rồi! Sau đó híp mắt nghĩ nghĩ - Thiên đình a Thiên đình! Thôi thì cứ đi dạo vài vòng thử xem sao! Hôm ấy, yêu nghiệt vẫn là bạch y thuần khiết cao quý, vẫn là khuôn mặt mị hoặc mà lãnh đạm như sương xuất hiện trước các tiên nhân và một số yêu tinh cũng được mời đến. Ai nấy cũng hít vào một ngụm khí lạnh khi nhìn thấy hắn. Một phần là vì dung mạo của hắn, phần còn lại là vì một nguyên nhân sâu xa mà không phải ai cũng biết. Yêu nghiệt ngồi xuống chổ của mình, lơ đễnh lướt qua sắc mặt bàng hoàng của Thiên đế không khỏi nhíu mày nhưng rất nhanh không để ý nữa. Nhìn màn ca múa trưỡc mắt yêu nghiệt khẽ nhíu mày, các tiên tử thỉnh thoảng lại cười duyên thẹn thùng hay ném vài trái tim hồng về phiá mình, hắn ghét bỏ nghĩ - Buồn nôn a! Ngay lúc đó lại có một tiên tử đến rót rượu cho yêu nghiệt, yêu nghiệt cong khóe môi lên một chút nàng ta đã mặt đỏ tai hồng mà mê luyến, không cẩn thận rót tràn rượu. Yêu nghiệt chỉ chờ có vậy liền lạnh lùng đứng dậy chào Thiên đế một cái rồi phất tay áo rời đi trong đủ loại sắc mặt của người khác. Khi trở về hắn vô tình 'lạc' đến chổ Thái Thượng lão quân, vô tình 'lượm' được vài bình kim đan. Sau đó 'lỡ đường' đến chổ Nguyệt lão lỡ tay sửa lại vài cái nghiệt duyên thành lương duyên, lại tiện đường 'ghé qua' một vài nơi khác rồi mới 'vất vã' tìm được lối ra trở về Hồ Tộc. Không lâu sau đó yêu nghiệt lại rời khỏi Hồ tộc đến nhân gian. Chuyến đi này vô tình gặp được Xích Liên - Người bạn đầu tiên của chính mình. Kim đan vô tình 'lượm' được ở chổ Thái Thượng lão quân cũng có chổ dùng. ---------------------- Khóe môi Lam Tuyết kịch liệt co rút, một đàn quạ đen bay ngang trên đỉnh đầu. Có một cảm xúc nói không nên lời nhìn Bạch Dạ. "Sao hả? Để ta kể lại cho ngươi nghe một lần nữa!"-Hắn híp mắt cười.-"Ngày xửa ngày xưa có Hồ Ly nhỏ....~" "Được rồi! Đừng lại đi!"-Nàng xoa xoa thái dương đau nhức, đen mặt nói.-"Tuổi thơ của ngươi.... cũng trâu bò quá đi!" "Ân!"Hắn khép hờ mắt lại, nhẹ giọng 'ân' một tiếng. Có thể nghe thấy được một chút cô độc, u buồn xen lẫn cùng mệt mỏi trong thanh âm yếu ớt đó. Nàng đột nhiên xoay người nằm đè lên hắn, hơi cúi đầu xuống, chóp mũi hầu như chạm vào nhau.-"Từ trước tới nay ngươi chưa từng thắc mắc tại sao mình lại sinh ra ở đây, tại sao lại là một cữu vĩ hồ, tại sao lại được định sẵn là Vương, tại sao lại có được đạo hạnh sâu không lường được hay những thứ khác sao?" Hai vạn năm, khoảng thời gian đó dài biết nhường nào? Mà hắn chỉ có một mình, đứng trên nơi tối cao của quyền lực không bạn bè, không người thân, không có mục tiêu tồn tại, cô đơn bước trên con đường mờ mịt không điểm đến. Tịch mịch nhìn vòng quay thời gian lặng lẽ trôi qua, nhìn nhân gian bao lần thay triều đổi chính, nhìn U Minh bao người lẫn quẩn trong vòng luân hồi không lối thoát, nhìn thế sự vô thường bao lần điên đảo trần ai. Trải qua rồi mới nhận ra chỉ nhanh như một cái chớp mắt. Hắn nâng tay xoa xoa má nàng, khẽ lắc đầu.-"Chưa từng!" "Tại sao?"-Nàng hỏi. "Rất nhàm chán! Hơn nữa ta rất lười, không hứng thú với những việc đó!"-Hắn đáp.-"Bất quá...." "Bất quá cái gì?" "Bây giờ có những việc khiến ta rất hứng thú!" "Cụ thể!" "Nga! Chẳng hạn như vật nhỏ nhà ngươi này!"-Khóe miệng hắn loan loan thành một đường cong nhu hòa, hơi ngẩng đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước trên môi nàng rồi thoái lui. "Nghiêm túc chút đi!"-Nàng híp mắt véo má hắn. "Là về..... ưm...."-Hắn đảo mắt nghĩ nghĩ.-"Ngôi nhà và những đứa trẻ a!" Lam Tuyết đưa tay nhặt một đóa hồng mai lơ đãng trôi theo gió rơi bên cạnh rồi cài lên tóc hắn. Ngón tay miết nhẹ lọn tóc mượt như tơ của hắn để lên môi. Đôi mắt hoa đào mê man nhìn hắn, con ngươi đen lúng liếng thoáng qua tia sáng xanh biệc rồi trở nên sâu không thấy đáy, không cách nào nhìn thấu được. Mọi thứ rơi vào im lặng. Im lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió lướt qua, nghe thấy từng nhịp đập đều đều của trái tim trong lòng ngực bất chợt nhói lên. "Tiểu Bạch! Nếu linh hồn ta không lạc đến thế giới này, nếu ngươi không gặp được ta thì ngươi sẽ ra sao?"-Ngược lại, nếu nàng không đến nơi này, nếu nàng không gặp được hắn thì nàng sẽ ra sao? Nàng vẫn sẽ sống rất tốt, rất tốt chỉ là mãi mãi không cảm thấy cuộc sống của mình đầy đủ, luôn luôn thiếu đi rất nhiều thứ. Là tiếng nói của hắn, là nụ cười của hắn, là ánh mắt của hắn, là hơi ấm của hắn, là mùi hương của hắn, là cái ôm của hắn, là nụ hôn nhẹ nhàng như gió xuân đôi khi lại cuồng bạo của hắn..... là hắn, tất cả của hắn! "Sao lại hỏi như vậy?"-Câu hỏi đó làm hắn thấy bất an. "Trả lời ta đi mà!"-Nàng muốn biết. "Ta sẽ tiếp tục sống cuộc sống nhàm chán vô vị của mình, tiếp tục làm Vương của hồ tộc, tiếp tục che mình sau lớp ngụy trang giả dối đó. Mãi cho đến khi ngươi đến, đến khi ta gặp được ngươi!"-Hắn biết, nàng sẽ đến sẽ để hắn tìm thấy nàng, chỉ đơn giản là biết thế thôi cũng không biết tại sao lại như vậy. "Tiểu Bạch~"-Nàng vùi đầu vào cổ hắn, tham lam hít vào mùi hương ngọt ngào của hắn. "Ân! Cảm động sao?"-Giọng hắn mang theo chút trêu ghẹo mà nồng đậm sũng nịch. Loại sũng nịch chỉ được dành riêng cho nàng. "Mơ tưởng!"-Nàng lí nhí phủ nhận, há miệng cắn lên cổ hắn một ngụm. Bạch Dạ thấp giọng cười, nghiêng đầu sang cắn một ngụm lên vành tai nàng trả đũa.-"Vẫn còn muốn nằm như vậy bao lâu? Hửm?" Cái âm mũi 'hửm' đó nghe ra hình như có chút không được an toàn, nàng quyết định im lặng tuyệt đối, lồm cồm bò dậy. Nắm tay hắn kéo về phía tiểu viện ở đằng xa kia.-"Chúng ta đến đó xem thử đi! Ngươi từng đến đó chưa?"-Biết đâu sẽ phát hiện được gì đó bất ngờ thì sao? "Chưa đến!"-Hắn lắc đầu, mặc cho nàng nắm tay kéo đi. Mười ngón tay thon dài đan xen lại với nhau, hai lòng bàn tay không một khe hở dán vào nhau, chia sẽ nhiệt độ cho nhau. Mục tiêu đầu tiên khi vào tiểu viện chính là thư phòng - nơi thường có mật thất cất chứa bảo vật trong truyền thuyết. Cửa thư phòng chỉ khép hờ không có khóa, bên trong được trang trí khá đơn giản mà trang nhã ngoài ra còn không có lấy một hạt bụi, y như thể ngày nào cũng có người dọn dẹp mang đến cho cả hai một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Một thư án, vài cái kệ và giá sách, chậu hoa lan hồ điệp treo trên cửa sổ thì không còn bất cứ thứ gì khác. Đi vào rồi mới biết sách ở trên kệ rất ít, đa số không gian là dùng để tranh, trên thư án cũng có, còn một bức đang vẽ dỡ chưa xong. Bạch Dạ quan sát sơ qua một lược, với tay lấy một cuộn tranh trên kệ mở ra xem. Chân mày lập tức nhíu lại, môi cũng mím lại thành một đường thẳng. Lam Tuyết bước nhanh đến thư án.-"Tranh sao? Chẳng lẽ chủ nhân của nơi này là một người si họa?"-Nàng tò mò lấy bức tranh chưa hoàn thành kia ra xem. Trên đó vẽ bóng lưng mảnh khảnh một nữ nhân mặc bộ váy dài màu trắng như tuyết đang cằm một nhánh hồng mai. Từng nét vẽ nhẹ nhàng, thanh thoát mà vô cùng tỉ mỉ như cẩn thận từng chút một có thể thấy nữ nhân trong tranh kia là một người rất quan trọng với người vẽ bức tranh này. Nhìn tới nhìn lui nàng cảm thấy rất quen mắt nhưng không biết đã gặp ở đâu.-"Tiểu Bạch! Ngươi xem, có phải là đã từng gặp qua không?" Bạch Dạ bước qua, vừa nhìn thấy thì sắc mặt trở nên âm trầm, bàn tay cầm bức tranh cũng thoáng run lên. Nét bút này.... không thể lầm lẫn vào đâu được - chính là nét bút của hắn. Còn người trong tranh..... "Là ngươi!"-Phải, chính là nàng. Nàng mờ mịt nhìn hắn, cười cười xua tay.-"Đừng có đùa kiểu đó nha! Ta hỏi thật mà!" "Ta không đùa!"-Mặt hắn nghiêm túc đến lạ thường, trải cuộn tranh mình vừa xem lên bàn. Ngón tay chỉ vào người trong tranh.-"Ngươi nói xem đây là ai?"
Xuyên Qua Thành Mỹ Xà Xuyên Qua Thành Mỹ Xà - Thỏ Đào