Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Thỏ Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 413 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:34:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: 'Mỹ Nam Ôm Nhau'.
hương 22:
'Mỹ nam ôm nhau'.
Trong bóng tối u ám của Địa phủ, hiện ra một tòa điện thờ cao sừng sững, bốn chữ “U Minh Địa Phủ” có vẻ cực kì u ám.
Bên trong U Minh điện, Diêm Vương ngồi một tay chống cằm ngáy o o mà ngủ. Bên mép nước miếng chảy dài xuống, dính cả vào chòm râu đen xì. Một hình ảnh cực kì mất hình tượng.
Phiá dưới tiểu quỷ không ngừng lớn giọng gọi. Đáp lại là tiếng ngáy vô cùng khó nghe. Phán Quan lắc đầu đến gần Diêm Vương, xắn tay áo túm ria mép của Diêm Vương mà giật.
"A--- "-Tiếng la đinh tai nhứt óc chấn động cả U Minh điện.
"Các ngươi làm gì vậy hả? Biến đi, lăn đi cho ta ngủ!"-Diêm Vương vừa gào vừa quát, cầm lấy lọ bút, nghiên mực... mà ném.
"Diêm.... Diêm Vương đại nhân...."-Tiểu quỷ ôm đầu run run nói.-"Có người xông vào Âm phủ."
"Cái gì?"-Diêm Vương nổi đóa lên.-"Dám chọn lúc lão tử đang ngủ mà xông vào. Bắt lại rồi ném vào điạ ngục tầng mười tám cho ta."
"Bọn họ.... thuộc hạ đánh không lại. Hiện tại đang ở cửa luân hồi.... nghiên cứu canh Mạnh Bà."-Từ lúc hắn làm quỷ sai đến nay lần đầu tiên gặp hai người xinh đẹp như thế nhưng mức độ kì quái thì cũng tỷ lệ thuận với nhan sắc của họ a.
Diêm Vương không nói gì, mang cái mặt đen như đáy nồi đi về cửa luân hồi. Lúc này Phán Quan từ dưới bàn chui lên, thở ra một hơi.
-------------
Cửa luân hồi.
Mạnh Bà béo phệ la lói om sòm sớm bị định thân chú và thuật cấm ngữ làm cho không thể động, không thể nói nằm im re dưới đất.
Quỷ sai và vong hồn đều không dám đến gần, chỉ dám xa xa đứng nhìn nhỏ giọng bàn tán.
Trên ghế, một người vận bạch y thêu chỉ lam của nam tử đang ngồi bắt chéo chân, tay cầm chén canh Mạnh Bà mà nghiên cứu.
Bên cạnh một thân ảnh khác màu trắng yên lặng đứng đó. Bàn tay trắng nõn cầm một đóa Mạn Châu Sa đỏ tươi do vật nhỏ nghịch ngợm của hắn hái bên bờ Vong Xuyên.
Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo như suối thu vang lên, phá tan không khí nặng nề nãy giờ.-"Ngươi, lại đây!"-Nàng ngoắc tay với một tiểu quỷ gần đó.-"Ta nói ngươi đó, lại đây!"
Tiểu quỷ ngơ ngác đi đến, hắn có dự cảm gì đó không tốt lành gì cho lắm.
"Uống đi!"-Nàng đưa chén canh cho tiểu quỷ đó.
Hắn bất tri bất giác nhận lấy, nhưng do dự không uống.
"Uống nhanh lên!"-Nàng cao giọng thúc giục.
Tiểu quỷ sợ đến rớt tim, một ngụm uống hết.
"Vị thế nào?"-Nàng nhỏ giọng hỏi.
Hắn lắc đầu, uống vội quá nên chẳng nếm được vị gì.
"Vậy uống thêm chén nữa đi!"-Nàng múc một chén khác đưa cho hắn.
Hắn run rẫy nhận lấy, chậm rãi uống.
Đợi hắn uống xong nàng mới hỏi.-"Thế nào?"
"Không.... không nhớ...."-Hắn lắp bắp đáp lại.
"Không sao. Lại uống thêm một chén khác."-Lại đưa đến chén khác.
Tiểu quỷ cố bình ổn tâm trạng uống hết chén canh, ú ớ nói.-"Mặn mặn.... còn... còn có... một chút...."-Sau đó lăn đùng ra đất.
"Ế?"-Trên đầu Lam Tuyết xuất hiện một dấu chấm hỏi rất lớn, quay sang nhìn Bạch Dạ.-"Là hắn tự ngất nha, ta không có làm gì cả!"
"Phải! Là do ba chén canh ngươi đưa cho hắn làm thôi!"-Bạch Dạ biếng nhát trả lời.
"Tại sao?"-Liên quan gì đến ba chén canh kia chứ?
"Canh Mạnh Bà uống nhiều thì đầu óc sẽ trở nên lú lẫn, mơ hồ. Lát nữa hắn sẽ tỉnh thôi, bất quá sẽ biến thành kẻ ngốc khi đầu thai."-Hắn đem đóa hoa ném trên ngực tiểu quỷ, xem như mặc niệm cho tên tiểu quỷ đó đi.
"Ồ......"-Nàng gật đầu, thì ra là vậy.
Đúng lúc đó Diêm Vương cùng Phán Quan hùng hổ đi đến.
"Kẻ nào lớn gan dám xông vào Âm phủ?"-Diêm Vương lớn giọng ồ ồ quát.
"Là ta!"-Bạch Dạ bước ra, trên môi là nụ cười như có như không.-"Diêm Vương gia, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?"
Mắt Diêm Vương bắt đầu giật giật, thân thể thoáng run lên. Sau đó tiến lên chào hỏi.-"Hồ Vương đại nhân hôm nay sao lại đại giá quan lâm. Tiểu Vương vẫn rất khỏe."-Nhưng từ lúc 'vị phật lớn' ngài đến đây thì ta bắt đầu không khỏe a.
"Diêm Vương gia khách khí rồi. Bạch Dạ hôm nay đến là có chuyện muốn nhờ ngài!"-Bạch Dạ ôn tồn nói.
"Ha ha ha. Hồ Vương đại nhân có việc gì cứ nói. Tiểu Vương sẽ hết sức làm!"-Diêm Vương nở nụ cười cứng ngắc. Ông chỉ cầu mong 'vị phật lớn' ngày nhanh đi chút. Hơn tám ngàn năm trước ông vì đắc tội phải hắn mà suýt bị dọa chết rồi.
"Ta muốn một linh hồn, là Minh Nguyệt ở Lạc Vân sơn trang."-Hắn không khách khí vào thẳng vấn đề.
"Được thôi. Mau đi tìm linh hồn đó đi!"-Diêm Vương gật đầu như băm tỏi.
"Đa tạ!"
"Ở đây không sạch sẽ cho lắm, mời Hồ Vương đại nhân cùng.... vị này...."-Lúc này ông mới chú ý người bên cạnh Bạch Dạ, hai mắt ông mở lớn, gần như không thể tin vào điều mình vừa thấy. Ngữ khí đầy kinh hãi.-"T... Tuyết.... Mạn.... Tuyết Mạn Thần... Quân...."
Cả Phán Quan cũng kinh hãi không kém. Nhưng nhanh chóng kéo áo Diêm Vương ngăn ông ta nói tiếp.
Nghe bốn chữ 'Tuyết Mạn Thần Quân' những quỷ sai theo Diêm Vương lâu năm đều hít vào một ngụm khí, trong tim Bạch Dạ cùng Lam Tuyết đau nhói một chút.
Diêm Vương cố trấn an bản thân, việc này không thể xảy ra, làm sao có thể được chứ.
"Tiểu Vương thất thố. Thật xin lỗi. Không biết vị này là?"-Diêm Vương nhờ hành động nhắc nhỡ của Phán Quan mà giữ lễ hỏi, tránh ọi người nghi ngờ.
"Nàng là Nữ Vương Xà Tộc - Hoàng Phi Lam Tuyết!"-Bạch Dạ thay nàng nói.
"Diêm Vương gia, hữu lễ!"-Lam Tuyết rất phối hợp, mỉm cười chào hỏi.
Dù cả hai không có thái độ gì lạ. Nhưng trong lòng cực kì thắt mắc, nhất định phải tra rõ.
"Nữ Vương bệ hạ, hữu lễ!"-Diêm Vương cố nặn ra một nụ cười, tay làm động tác mời.-"Mời đi theo Tiểu Vương."
"Ân!"-Bạch Dạ cùng Lam Tuyết gật đầu, đi theo Diêm La Vương rời khỏi cửa luân hồi.
---------------
Linh hồn của Minh Nguyệt được lấy lại vô cùng thuận lợi, dương thọ của nàng ta cũng được sửa lại. Khi Bạch Dạ cùng Lam Tuyết rời đi, Diêm Vương liền ngã ngồi xuống ghế, lưng ướt đẫm mồ hôi. Mặt mày đều xám xịt, hai tay không tự chủ bám chặt tay vịn ghế.
"Đi điều tra đi."-Diêm Vương khàn khàn lên tiếng.
"Vâng!"-Phán Quan nhanh chóng lĩnh mệnh, lui ra ngoài.
U Minh điện chìm trong im lặng trước nay chưa từng có trong thời gian dài.
"Thuộc hạ đã điều tra ra rồi ạ."-Trong giọng nói của Phán Quan có thể thấy rõ sự lo lắng.
"Nói nhanh đi!"-Diêm Vương kích động không thôi.
"Hoàng Phi Lam Tuyết, cái tên này có trong sổ sinh tử, nhưng mà.... trong lúc Nữ Vương Xà Tộc tiền nhiệm sinh khó mà cả mẫu tử.... đều chết. Linh hồn đó hiện gìơ qua nhiều kiếp đầu thai chính là... là... Minh Nguyệt mà Hồ Vương đại nhân vừa mang đi. Còn việc tạo sao thân xác đó có thể tiếp tục sống thì thuộc hạ không biết. Chỉ biết khối thân thể đó ngu ngu ngơ ngơ như con búp bê trống rỗng, sau lần bị Diêm Diễm của tinh linh tộc làm bị thương phải lên Thiên Băng động chửa thương trở về thì không còn như trước nữa. Thậm chí khiến xà tộc ai ai cũng phục, không dám cãi lại một lời. Còn có.... hồn phách của Tuyết Mạn thần quân đã hoàn toàn tan biến từ lúc bị Thiên Phạt nên việc đầu thai hay luân hồi là không thể xảy ra. Thuộc hạ thấy chắc chỉ là người giống người thôi."-Phán Quan vừa nói, mà tay cầm sổ ghi chép không ngừng run lên.
Diêm Vương nghe xong sắc mặt càng tồi tệ hơn. Vô lực phất tay cho Phán Quan lui, cẩn thận dặn dò.-"Việc này phải giữ kín, không được để lộ ra ngoài. Ngươi lui đi."
"Thuộc hạ cáo lui."-Phán Quan cúi đầu lui ra. Hi vọng những gì ông nghĩ là sai, nếu không.... thiên địa này có lẽ sẽ một phen đảo lộn nữa.
Diêm Vương ngồi đó day day nguyệt thái dương. Một mình 'vị phật lớn' kia đã làm ông ăn ngủ không yên, nếu lại thêm một Tuyết Mạn thần quân nữa chẳng phải..... Aizzzz, việc này có hay không nên trình lên Thiên Đế?
----------------
"Tiểu Bạch? Tại sao Diêm Vương lại khách khí với ngươi như vậy?"-Lam Tuyết tò mò nháy mắt nhìn hắn hỏi.
"Không biết nữa."-Hắn trả llời, sau đó nói tiếp.-"Từ lúc ta có thể hóa nhân hình thì ai cũng đối với ta như thế, ta cũng không muốn tìm hiểu làm gì. Lúc trước khi giúp Phong Nhi trùng sinh ta cùng Diêm Vương có đối đầu nhau, thường xuyên phái quỷ sai đến hồ tộc đòi hồn. Có một ngày ta rãnh rỗi xuống Âm phủ dạo vài vòng, 'vô tình' làm hỏng Âm Dương Kính, vỡ nồi canh Mạnh Bà, đạp nát vài chổ trên cầu Nại Hà, để vài ngàn linh hồn trốn khỏi đó.... Diêm Vương gào ra lửa đòi giết ta. Khi nhìn thấy ta tự dưng tươi cười như nhặt được vàng mời ta uống trà. Trà đó quả thật vô cùng khó uống, ta liền trở về, ông ta cũng không đến hồ tộc đòi hồn nữa."
"Oa~ Phải chi lúc đó ta cũng ở cùng ngươi thì tốt quá, có thể 'vô tình' phá hư vài thứ ở đó a!"-Nàng mở to đôi mắt hoa đào lấp lánh ngôi sao nhìn rồi ôm ấy cánh tay hắn.-"Tiểu Bạch, ta rất ngưỡng mộ ngươi nha!"
"Là ta nên ngưỡng mộ ngươi mới phải a!"-Hắn cười nhẹ một tiếng rồi xòe bàn tay như bạch ngọc ra trước mắt nàng.-"Giao ra đây!"
Nàng nhíu mày bất mãn chu môi, cho tay vào óng tay áo tìm kiếm gì đó. Cực kì không muốn mà giao ra cho hắn. Lầm bầm lầu bầu ai oán nói.-"Người ta còn chưa có chơi a!"-Khó khăn lắm nàng mới 'vô tình nhặt được' cái này, vậy mà hắn cũng biết được.
Hắn cầm lấy cây bút nàng để trong tay mình thử vẽ vài nét trên không trung thì một đóa hồng mai xuất hiện lơ lững rồi rơi xuống đất.-"Ngay cả bút của Phán Quan mà ngươi cũng dám trộm. Vật nhỏ, ngươi không sợ ông ta tìm ngươi tính sổ sao?"-Hắn ôm bã vai nàng, kéo cả người nàng ôm vào lòng đầy sũng nịch âu yếm. May mắn con đường này không có người nếu không sẽ xãy sao tắt đường, hay nổi loạn gì đó vì cảnh 'mỹ nam ôm nhau'. Nhưng mà đám quỷ sai và vong hồn xung quanh thì có rất nhiều, tất cả đều mở to mắt nhìn, đây là đoạn tụ trong truyền thuyết sao?
"Có Tiểu Bạch ở đây ta không sợ!"-Nàng cười hì hì nép vào lòng hắn. Nàng biết hắn dùng cả tính mạng ra cũng sẽ không để ai làm hại đến nàng, còn nàng.... vì hắn sẳn sàng đối nghịch cả thiên địa này.
Ngoài ra.... Tuyết Mạn thần quân là ai?
Tên người này nghe rất quen!
Sao bỗng nhiên nàng có cảm giác rất kì lạ với người này?
Xuyên Qua Thành Mỹ Xà Xuyên Qua Thành Mỹ Xà - Thỏ Đào