We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Tiểu Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Ngoại Truyện Về Hạ Tử Thiên
rong một căn phòng, một nam nhân ngồi yên lặng tay nắm chặt tay của nữ nhân nằm trên giường.
“Lan nhi, đến lúc thức dậy rồi. Nàng đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi. Ta và Tiểu Điệp vẫn đợi nàng thức dậy để cả nhà chúng ta được đoàn tụ mà.” Hạ Tử Thiên cúi đầu vào tay Hạ Lan Quân nhỏ giọng nói. Nhưng Hạ Lan Quân vẫn nằm im lặng, hơi thở vẫn đều đều.
Hạ Tử Thiên nhớ lại lúc trước.
“Tử Thiên, huynh không nhận ra ta sao?” Hạ Lan Quân một thân nữ trang hồng y đứng trước mặt Hạ Tử Thiên cười hỏi.
“Công chúa thứ lỗi, hạ quan chưa từng gặp qua người.” Hạ Tử Thiên mặt không đổi sắc cung kính nói.
“Ta là Hạ Lan Quân đây. Huynh đừng giả vờ nữa.” Hạ Lan Quân phồng má.
--- ------ --------
Một đạo thánh chỉ ban ra định ra hôn sự của Lục công chúa với học sĩ Hàn Lâm viện Hạ Tử Thiên làm kinh thành nổi lên nghị luận. Khắp nơi đều bàn tán xôn xao việc hoàng thượng đột nhiên ban hôn cho Lục công chúa với một học sĩ nho nhỏ thật sự là chuyện lạ.
Hạ Tử Thiên bất đắc dĩ nhận lệnh. Hôn lễ diễn ra náo nhiệt, Hạ Lan Nhã lúc uống rượu mới buộc miệng nói ra chuyện ban hôn là do hắn và Hạ Lan Kiệt cùng nhau cầu xin mà thành.
--- ------ -------
“Tử Thiên, chàng nói xem, ta gả cho chàng lâu như vậy mà chúng ta vẫn chưa có hài tử.” Hạ Lan Quân ngồi chống cằm nhìn Hạ Tử Thiên đang ngồi xử lý công việc ở đối diện.
“Công chúa đừng lo, con cái là tuỳ duyên. Có duyên tự nhiên sẽ có.” Hạ Tử Thiên vẫn ghi chép đầu cũng không ngẩng lên trả lời.
--- ------ ---------
“Tử Thiên, chàng nói nếu con chúng ta ra đời thì đặt tên gì đây?” Hạ Lan Quân xoa nhẹ bụng, bụng nàng đã rất lớn cũng sắp đến ngày sinh rồi.
Hạ Tử Thiên đang ngồi ghi chép thì tay hơi khựng lại, sau đó y lấy ra một mảnh giấy viết ra hai cái tên rồi đưa cho Hạ Lan Quân.
Hạ Lan Quân nhận lấy xem rồi nàng cười vui vẻ rời đi.
--- ------ -------
“Tử Thiên, cho ta đi cùng chàng đi. Chàng đi đến nơi đó nguy hiểm như vậy ta không yên tâm.” Hạ Lan Quân khóc níu tay áo Hạ Tử Thiên nhưng y kiên quyết không đồng ý.
Cũng lần đó, Hạ Tử Thiên được giao đi cứu trợ nạn dân. Nơi đó rất loạn, nạn dân bạo động. Nhóm người của Hạ Tử Thiên bị tấn công, tuy được bảo vệ nhưng y cũng bị thương không ít. Đúng lúc ấy có một người cầm gậy gỗ to đập xuống Hạ Tử Thiên, y nhắm mắt đợi vì biết có tránh cũng không kịp nhưng chỉ nghe tiếng gậy va đập lại không có cơn đau như trong dự kiến. Hạ Tử Thiên mở mắt thì thấy Hạ Lan Quân trên đầu chảy máu từ từ té xuống.
Hạ Lan Quân không yên tâm nên lén lút đi theo sau đoàn người cứu trợ, sự việc xảy ra nàng đã không tiếc mà đỡ một gậy đó.
“Thái y, công chúa sao rồi? Sao mãi không tỉnh lại vậy? Không phải ông nói nàng ấy không đáng ngại sao?” Hạ Tử Thiên mắt đỏ ngầu nắm lấy thái y mà lắc.
“Tử Thiên, bình tĩnh đi. Đệ có lắc chết ông ấy thì Quân nhi cũng không tỉnh lại được. “Hạ Lan Nhã ôm Hạ Tử Thiên lôi ra.
Thái y được thả ra nhanh chóng hành lễ rồi lui ra.
Hạ Tử Thiên vô lực ngồi bệch xuống đất. Đây là lần đầu tiên tất cả mọi người thấy Hạ Tử Thiên kích động tới như vậy. Không ai nói gì, cùng nhau ra ngoài để Hạ Tử Thiên một mình yên tĩnh. Đúng lúc đó, đứa trẻ được Hạ Tịnh Đình ôm đột nhiên vùng khỏi tay nàng, từng bước chập chững đi đến bên cạnh Hạ Tử Thiên rồi nhào vào lòng y.
“Tiểu Điệp, con tới gọi nương thức dậy đi. Chúng ta cùng đợi nương của con thức dậy chơi đùa với con được không?” Hạ Tử Thiên ôm Tiểu Điệp đến bên giường, y hy vọng Tiểu Điệp có thể gọi cho Hạ Lan Quân tỉnh lại.
Nhưng ba năm trôi qua, Tiểu Điệp cũng được bốn tuổi. Hằng ngày khi trở về nhà thì Hạ Tử Thiên luôn ở bên cạnh trò chuyện với Hạ Lan Quân.
Hạ Lan Quân không có dấu hiệu tỉnh lại, Hạ Tử Thiên tuy được hoàng đế cho phép có thể nạp thiếp để duy trì huyết thống Hạ gia nhưng y vẫn như vậy, kiên trì đợi thê tử tỉnh lại không nạp thêm bất kỳ ai vào cửa.
“Lan nhi, nàng biết không? Năm đó ta nhận ra nàng từ lần đầu gặp lại, ta rất vui mừng vì nàng là nữ nhi nhưng ta không dám kết thân với nàng vì chúng ta thân phận khác biệt. Căn bản là không thể nào tiến xa hơn, vậy ta nhận ra nàng để làm gì.” Hạ Tử Thiên cười khổ.
“Lan nhi, khi nghe thánh chỉ ban hôn ta đã rất vui mừng. Tuy ta luôn lạnh nhạt với nàng không phải vì ta không yêu nàng, mà vì ta không biết cách ̉ biểu đạt ra.”
“Lan nhi, nàng từng hỏi ta vì sao muốn đặt tên của nữ nhi là Tiểu Điệp. Ta lúc đó nói rằng do thuận miệng nhưng nàng có biết là ta hi vọng Tiểu Điệp sẽ xinh đẹp, tự do như một con bướm nhỏ được một bầu trời và đoá hoa lan chăm sóc che chở. Không phải nàng luôn nói rất thích cuộc sống tự do sao? Vậy nên đến lúc phải thức dậy rồi Lan nhi.”
Chờ đợi thực sự là một dày vò. Nhưng chờ đợi người mình yêu thương thì đó là hạnh phúc, được chờ đợi vẫn tốt hơn không có ai để chờ và không có gì để đợi. Đó là điều mà Hạ Tử Thiên luôn nói với bản thân trong thời gian chờ thê tử tỉnh lại.
Xuyên Qua Nông Nữ Đấu Hào Môn Xuyên Qua Nông Nữ Đấu Hào Môn - Phong Tiểu Vũ