Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Chuyện Thâu Thiên Hoán Nhật ♣ Bốn ♣
rong điện Yến Hội lập tức đại loạn, vẻ mặt mỗi người đều lộ rõ kinh hoàng, nhóm phi tần che miệng, áp chế tiếng kêu sợ hãi thoát ra khỏi miệng, nhưng không ai dám tự tiện rời ghế. Tề vương và Kì Tả Thừa tướng liếc nhau, khóe miệng trồi lên một nụ cười xảo quyệt vì âm mưu đã thực hiện được.
“Các khanh đừng kinh sợ!” Lưu Huyên Thần thở sâu, đứng lên, quay sang hướng ghế thái hậu ngồi, bình tĩnh nói, “Có lẽ là trong điện quá mức bức bối, thái hậu tuổi đã cao rồi, không chịu nổi, hai vị công công trước hết đưa thái hậu về cung nghỉ ngơi đi!”
“Chậm đã!” Tề vương đột nhiên bước lên trước, giơ hai tay lên, hai mắt sáng quắc nhìn Lưu Huyên Thần, “Chờ Ấn Thái y và Vạn thái hậu cùng ôn chuyện cũ, rồi đưa đi cũng không muộn.”
“Ngươi không thấy thái hậu đã ngất rồi sao?” Vân Ánh Lục rốt cuộc ngồi không yên, đứng bật dậy, “Ngươi gấp gáp đến độ không đợi được bà tỉnh lại sao?”
Tề vương ngửa mặt cười ha ha, “Vân thái y, không, không, Vân hoàng hậu, nàng thật sự là có tâm của thầy thuốc, đối xử với ai cũng thật tình. Nàng cho là Vạn thái hậu thật sự ngất xỉu sao? Không, không, bà ta giả vờ thôi, không tin, ngươi xem, sau khi Ấn Thái y kể xong chuyện cũ của bà ta, bà ta tất nhiên sẽ tỉnh lại.” Hắn xoay người, bỗng dưng lạnh lung nói, “Ai dám tự tiện rời chỗ, giết ngay không cần hỏi.”
Ngay tức khắc, trong điện yên tĩnh một cách lạ thường.
Hai cung nữ đỡ Vạn thái hậu, chỉ có thể rơi lệ, không dám lên tiếng.
Vân Ánh Lục cắn môi, nhấc váy lên, muốn chạy qua đó xem sao. Lưu Huyên Thần giữ chặt cô lại, lắc đầu, hai người một lần nữa ngồi trở lại long tháp.
Tề vương âm trầm nhếch khóe môi, lui qua một bên, để ọi người thấy rõ người đàn ông đang ngồi trên chiếc cáng. Ấn Thái y, thân hình gầy yếu, ánh mắt hờ hững, ông ấy đảo mắt nhìn một lượt khắp toàn điện, ôm quyền, đầu tiên là khụ hai tiếng, vẻ mặt hơi có chút mất tự nhiên.
“Các vị đại nhân không cần kinh hãi, Ấn mỗ chỉ là một người tàn phế, không phải là yêu quái.”
Ông sợ mọi người không tin, kéo vạt áo bào dài lên, mọi người thò đầu qua nhìn, thấy hai đùi ông đã bị cắt hoàn toàn, chỉ còn lại nửa người từ khớp háng trở lên.
“Năm đó, vì Ấn mỗ không thể chữa khỏi bệnh cho Tề vương, tiên hoàng trách tội hạ lệnh chém ngang lưng Ấn mỗ ở Ngọ môn. Tề vương không đành lòng, sai người mua chuộc đao phủ, chỉ để họ chặt đi hai chân của Ấn mỗ, sau đó lặng lẽ dùng một tử thi thay thế Ấn mỗ, Ấn mỗ mới có thể sống tới ngày nay.” Ấn Thái y thả trường bào xuống, cười tự giễu, “Kỳ thật Ấn mỗ còn sống trên đời này, đã không còn ý nghĩa gì, thê tử li tán, con gái Tiếu Yên trước đây vài ngày cũng đã qua đời. Ấn mỗ mong sao sớm ngày được nhắm mắt xuôi tay, sớm ngày tới Âm phủ đoàn tụ với bọn họ. Trước khi đi, một số chuyện cũ nhiều năm nay Ấn mỗ vẫn giữ trong lòng, không nói ra, Ấn mỗ không thể thanh thản ra đi.”
Ấn Thái y sợ là mắc chứng khí hư*, nói mấy câu phải ngừng lại một lúc, há to miệng thở dốc, sau đó mới có thể tiếp tục.
*Đừng hiểu lầm nhé, mình không tra được tài liệu tiếng Việt nào rõ ràng, theo giải thích của Baidu, chứng khí hư(tiếng Anh: deficiency of vital energy) khiến người mắc thân thể suy yếu, sắc mặt tái nhợt, tứ chi mệt mỏi, hô hấp ngắn ngủi, choáng đầu, cử động ra nhiều mồ hôi…
Vân Ánh Lục không lòng dạ nào chú ý tới vị thái y này muốn nói gì, cô vẫn nhìn Vạn thái hậu, phỏng chừng thái hậu khó thở tức ngực, nhất thời bị sốc, cô ra hiệu với cung nữ, bảo bọn họ để thái hậu nằm thẳng người xuống. Khi cô rụt tay về, tay đã bị Lưu Huyên Thần nắm lấy dưới bàn.
Cô ngẩn ra, ngón tay Lưu Huyên Thần lạnh lẽo, đầu ngón tay còn không kiềm chế được run rẩy.
“Thường nói rằng nhà nào cũng có chuyện khó nói, nhưng chuyện trong gia tộc đế vương lại càng khó nói ra hơn nữa.” Ấn Thái y bình ổn hơi thở, ho hai tiếng, lại mở miệng nói tiếp. Ông ấy giống như vị tiên sinh kể chuyện trong quán trà, từng câu từng lời, nhất cử nhất động đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Người ngồi trong điện, tâm trạng có chút phức tạp, giống như nghe một câu chuyện ma, trong lòng hơi sợ, nhưng lại vô cùng muốn nghe.
“Ấn mỗ bây giờ chỉ có một thân một mình, muốn chết không cầu sống, không sợ chẳng hãi, không cần kiêng kị điều gì, đơn giản là thẳng thắn thành khẩn mà kể ra thôi! Hai mươi bảy năm trước, Ấn mỗ vì y thuật xuất chúng, được triệu tiến hoàng cung làm thái y. Vạn thái hậu hiện giờ, lúc ấy vẫn là trắc phi của tiên hoàng, thông minh, xinh đẹp, rất được tiên hoàng ân sủng. Thời gian đó, bà không khỏi bị những phi tần khác đố kỵ, bị hoàng hậu căm hận. Có một hôm, sau khi bà uống xong một bát canh, đột nhiên bị bệnh, Ấn mỗ phụng mệnh qua đó khám cho bà, phát hiện ra trong canh có người hạ độc, may mắn cứu chữa đúng lúc, bà mới có thể lượm lại được tính mạng trước Quỷ Môn quan. Bà bảo Ấn mỗ không được phép lộ ra, cũng không được nói với tiên hoàng, bà nói bà sẽ nhớ kỹ chuyện này, bà phải ăn miếng trả miếng, bà phải trở nên nổi bật, để cho người khác đều phải bị bà giẫm dưới chân.”
“Không lâu sau, Vạn nương nương mang thai, tiên hoàng càng ngày càng sủng ái bà. Khi đó, tiên hoàng đã có hai vị hoàng tử, Tề vương là nhị hoàng tử, chính là con của hoàng hậu. Khi Vạn nương nương sắp sinh, bà sai người gọi Ấn mỗ tới. Bà đưa cho Ấn mỗ một số bạc khổng lồ, nói vào ngày bà sinh, nếu sinh hạ hoàng tử, thì coi như không có gì, nếu là công chúa, bà muốn Ấn mỗ bí mật mang công chúa tới cửa sau của hoàng cung, khi đó, sẽ có người nói cho Ấn mỗ biết nên làm gì. Ấn mỗ khi đó thấy tiền mờ mắt, biết rõ nguy hiểm, nhưng vẫn đồng ý. Khi tới ngày đó, Ấn mỗ đã đuổi bà đỡ và những cung nữ khác ra ngoài, chỉ để lại cung nữ của Vạn nương nương và Ấn mỗ…”
Ấn Thái y ngẩng đầu lên, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, chớp mắt mấy lần. Mọi người nín thở ngưng thần, thở mạnh cũng không dám thở.
Không ai phát hiện ra, Vạn thái hậu đã lặng lẽ mở mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào trần của điện Yến Hội, trong mắt tràn đầy ảm đạm, tuyệt vọng.
“Vạn nương nương tuy là sinh lần đầu, nhưng sinh nở thuận lợi, đứa nhỏ ra đời thật sự suôn sẻ, là một tiểu công chúa xinh đẹp, Ấn mỗ nhớ rõ ở cổ tay đứa bé có một vết bớt hình mặt trăng. Ấn mỗ còn chưa lên tiếng, cung nữ bên cạnh đã lớn tiếng hét lên với bên ngoài, nói nương nương sinh được tiểu hoàng tử. Ta cuống quít quấn tiểu công chúa lại, Vạn nương nương nằm trên giường, vẫy ta, yếu ớt nói cảm ơn. Ta khẽ cắn môi, gật gật đầu. Trong cung bởi vì Vạn nương nương sinh hạ hoàng tử, vui mừng khôn xiết. Tiên hoàng vui sướng chia sẻ niềm vui của ngài trên triều đường với các vị đại thần. Khi trời vẫn còn tối đen, ta cùng vị cung nữ kia, ôm công chúa, lặng lẽ ra khỏi cung, đi tới cửa sau của hậu cung, ở đó đã có một tiểu thái giám đang chờ. Tiểu thái giám thấy chúng ta, mở cửa ngách ra, trong rừng bên ngoài có một người đàn ông mặc đồ đen, che mặt đi ra, trong lòng hắn cũng ôm một bọc tã lót, hắn chẳng nói câu nào, đã đưa bọc tã lót cho ta, sau đó ôm lấy tiểu công chúa ta ôm trước ngực, xoay người liền lên ngựa. Ta ôm đứa bé trở lại cung của Vạn nương nương, cởi lớp tã lót ra nhìn thấy, là một cậu bé chưa tròn tháng.” Ấn Thái y chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía Lưu Huyên Thần đang ngồi trên long tháp, “Cậu bé ấy, chính là đương kim thánh thượng Lưu Huyên Thần.”
“A…”
Mọi người không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, tiếp theo, trong điện tĩnh lặng như một hồ nước lặng, Vạn thái hậu nhắm mắt lại, một dòng nước mắt từ khóe mắt lặng yên rơi xuống. Chuyện cũ, chuyện cũ không muốn nhớ lại!
Tề vương bĩu môi, liếc mắt nhìn Lưu Huyên Thần, vẻ mặt là “Bây giờ ngươi còn gì để nói”.
Lưu Huyên Thần đầu mày nhíu chặt, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chuyện Ấn Thái y vừa kể chẳng hề có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là người ngồi nghe bên cạnh mà thôi.
Hắn cười nhợt nhạt, “Câu chuyện này quả thật rất phấn khích, Ấn Thái y, vậy trẫm hỏi ngươi, cung nữ và tiểu thái giám ngày đó, ngươi còn nhớ rõ là ai không?”
Ấn Thái y mỉm cười, “Vài năm sau, vào một buổi tối, tiểu cung nữ ở trong chính phòng mình, không hiểu tại sao, treo cổ tự vẫn, tiểu thái giám đó thì sao, ha ha, bây giờ đang ở đây, hắn thăng chức rất nhanh, nhưng mà cũng già rồi, có phải không, La công công?”
Mồ hôi to cỡ hạt đậu tương từ trán La công công nhỏ xuống, ông ấy hơi run run đưa mắt nhìn Lưu Huyên Thần, thở dài thật mạnh, cúi đầu.
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần cứng ngắc, vẻ mặt dần dần nghiêm nghị.
“Hoàng thượng, chuyện cũ còn chưa kể xong đâu. Bởi vì ngươi do phi tần tiên hoàng sủng ái sinh ra, tiên hoàng vô cùng yêu thương ngươi, tự mình mang theo trên người dạy dỗ, bồi dưỡng. Ngươi cũng không phụ sự kỳ vọng của tiên hoàng và nương nương, thông minh, kiệt xuất, ưu tú. Tiên hoàng ngày một già đi, các triều thần đề nghị tiên hoàng lập thái tử. Khi đó, đại hoàng tử thay tiên hoàng thân chinh ra trận, tử trận sa trường. Nhị hoàng tử là con trưởng của hoàng hậu, các triều thần đều có khuynh hướng lập nhị hoàng tử làm người kế vị. Trong lòng tiên hoàng yêu thích là hoàng thượng ngươi, nên vẫn lần lữa không chịu hạ chỉ. Hoàng hậu có chút sốt ruột, ra sức tìm triều thần vận động. Vạn nương nương đều thấy rõ, rồi tìm gặp ta, sai ta hạ độc hoàng hậu nương nương, không được dùng liều mạnh, muốn cho người khác cảm thấy hoàng hậu tự nhiên ốm chết. Bà hứa hẹn với Ấn mỗ, chỉ cần hoàng thượng ngươi có thể lên làm thái tử, sẽ nạp tiểu nữ Tiếu Yên làm quý phi. Ấn mỗ hồ đồ, bị ích lợi cám dỗ, lại đồng ý. Ấn mỗ không chỉ giúp Vạn nương nương đầu độc chết hoàng hậu, còn hạ độc với Tề vương, làm cho Tề vương miệng không thể nói, người không thể cử động, cả ngày chỉ có thể nằm liệt trên giường.”
“Trên đời này, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Tiên hoàng dần dần đã nhìn ra một số manh mối, ngài gọi Ấn mỗ tới, khảo tra ta. Ta không chịu được cực hình tra tấn, đành phải khai ra tất cả. Lúc ấy tiên hoàng hoảng hốt, nửa ngày cũng không nói câu nào. Sau đó, ngài nói, Ấn Thái y, ngươi đã biết quá nhiều chuyện, không thích hợp ở lại trong cung này nữa. Ngài lấy lí do Ấn mỗ không thể chữa khỏi cho Tề vương, sai chém ngang lưng Ấn mỗ ở Ngọ môn. Tề vương không so đo tới hiềm khích trước đó, cứu Ấn mỗ. Ấn mỗ vì báo đáp Tề vương, dụng tâm chữa khỏi cho Tề vương, đợi tới ngày hôm nay, để phơi bày tất cả sự thật dưới ánh sáng, để những oan hồn đã khuất được rửa sạch nỗi oan trước thiên hạ.”
Ấn Thái y nói quá nhiều, không chống đỡ nổi ngã xuống chiếc cáng, chỉ thấy thở ra, không thấy hít vào. Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần lạnh lẽo như bao phủ một tầng băng, đôi mắt phượng trừng thật lớn.
Hắn biết để bước lên hoàng vị là con đường thấm đẫm máu tươi, nhưng chưa từng nghĩ đến lại là con đường thấm đẫm máu tươi của những người này. Từ nhỏ, hoàng hậu đã hận hắn, không để hắn vào mắt. Tề vương thấy hắn, không phải nhạo báng, thì là nhiếc móc. Thái hậu đối với hắn, nghiêm khắc hơn là yêu thương. Người thực sự cho hắn một chút quan tâm, yêu thương, là tiên hoàng. Nhưng sau đó, tiên hoàng lạnh nhạt với hắn, xa cách hắn, trước khi tạ thế chỉ liếc nhìn hắn một lần, hóa ra đó là thù hận và không cam lòng.
Lúc ấy hắn không hề hiểu, nhưng hôm nay hết thảy đều sáng tỏ.
“Huyên Thần…” Vân Ánh Lục nắm chặt tay hắn, muốn truyền ấm áp của cô cho hắn, nhưng hắn vẫn lạnh tới phát run.
“Lưu Huyên Thần, ngươi là hoàng thượng giả, còn không mau mau xuống dưới quỳ gối trước mặt trẫm, nghe trẫm xử trí?” Tề vương không nén được sung sướng vô biên trong lòng, ẩn nhẫn bao nhiêu năm, tâm nguyện mong chờ bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng được thực hiện, đã dọn sạch hết thảy chướng ngại trên nấc thang bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ cần nhấc chân lên, bước lên từng bước, là có thể trực tiếp ngồi lên rồi.
Trong điện, đảng bảo hoàng, đảng trung lập, tất cả đều á khẩu không nói được câu nào, chỉ có thể hướng ánh mắt đồng cảm nhìn sang Lưu Huyên Thần. Không có cách nào xoay chuyển Càn Khôn, hắn không phải huyết mạch hoàng gia chân chính, có tư cách gì ngồi lên ngôi vị hoàng đế chứ? Lưu Huyên Thần không nói được một lời, chỉ chìm sâu vào trong suy nghĩ của chính mình, cả người giống như rơi vào trong hầm băng.
“Tề vương,” trong đại điện yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa, mọi người quay đầu nhìn, là tân hoàng hậu Vân Ánh Lục.
Ôi, cũng là một vị chủ tử thật đáng thương, đại hôn hôm nay gặp phải việc này, chỉ sợ hoàng hậu không làm được, mà phải bỏ mạng cùng Lưu Huyên Thần.
“Vân hoàng hậu, nàng không cần lo lắng. Trẫm sẽ không làm gì nàng đâu, trẫm đã sớm nói với nàng, giang sơn này là của trẫm, nàng cũng là của trẫm, nếu nàng muốn làm hoàng hậu, trẫm cũng có thể đồng ý với nàng.” Tề vương cười gian xảo, tà mị nhìn Vân Ánh Lục, không biết Kì Tả thừa tướng đứng phía sau mặt xanh mét, nhìn không ra cái dạng gì, tức giận đến độ râu vểnh cả lên.
Vân Ánh Lục mặt không đổi sắc, chớp mắt, “À, đề nghị của Tề vương thật là mê người, thế nhưng ta dứt khoát từ chối. Tề vương, ta có một chuyện không rõ, muốn mời ngươi chỉ giáo.”
“Được, mời hỏi.” Tề vương ung dung gật gật đầu.
“Ấn Thái y vừa mới kể câu chuyện kia, hoàng thượng đã sai ở chỗ nào?’
“Hả?” Tề vương bị câu hỏi của cô làm nghẹn lời, đôi mắt đẹp chớp mấy lượt, “Hắn…là hoàng thượng giả, không phải là sai hay sao?”
Vân Ánh Lục cười, xoay mặt nhìn về phía Ấn Thái y, “Ấn Thái y, ông đã bình tĩnh thở được chưa? Thở được rồi, chúng ta cùng thảo luận một vấn đề, à, lời đầu tiên tôi xin giới thiệu, tôi cũng là thái y, chúng ta là đồng nghiệp. Ông nói xem, một đứa bé vừa mới ra đời, có suy nghĩ, có năng lực hành vi hay không?”
Ấn Thái y chống tay ngồi dậy, “Đương nhiên không có.”
“Tề vương, ngươi có nghe rõ chưa. Khi hoàng thượng bị tráo đổi, chỉ là một đứa bé mới sinh ra không lâu, ngài không có năng lực hành vi, không có suy nghĩ, tất cả đều là hành động của người khác. Hẳn là đến vừa rồi, ngài cũng mới biết được mình đã bị tráo đổi. Ngài không tự mình tráo đổi, lại không hạ độc người khác, tất cả đều dựa vào cố gắng của chính mình mà đạt được, ngài dựa theo ý chỉ của tiên hoàng kế vị, được các đại thần ủng hộ đến tận bây giờ, như vậy hoàng thượng, giả ở chỗ nào?”
Cô nhìn thẳng vào Tề vương.
Miệng Tề vương há ra rồi ngậm lại, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, “Hắn…không phải huyết mạch hoàng gia, là giả mạo, là cỏ dại…”
“Tề vương, ngươi hết từ để nói rồi sao? Ngươi sao lại có thể ông nói gà bà nói vịt* mà trả lời câu hỏi!” Vân Ánh Lục không kiên nhẫn nhíu mày, “Ngươi cũng nói tiên hoàng biết hoàng thượng không phải huyết mạch hoàng gia, vậy vì sao tiên hoàng còn để hoàng thượng đăng cơ? Điều này chỉ có thể chứng minh là tiên hoàng nhìn thấy là năng lực của hoàng thượng, mà không phải là huyết mạch.”
*Nguyên văn là “ngưu đầu bất đối mã chủy”, một câu thành ngữ chỉ nói lệch lạc, cái nọ xọ cái kia, theo mình hiểu thì nghĩa đen là trâu thì chẳng nói chuyện được với ngựa.
“Đó là tiên hoàng bị khống chế mới viết xuống thánh chỉ truyền ngôi.”
“Ngươi nhìn thấy sao?”
“Bổn vương suy đoán thôi.”
“Hoang đường!” Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi luôn mồm nói cái gì mà huyết mạch, kỳ thật là ngươi muốn soán vị mà thôi. Hoàng thượng chỉ là một công việc, một chức vị mà thôi, ngài ở vị trí đó năm năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn thượng triều, làm việc cẩn trọng, một ngày xử lý trăm công nghìn việc, nỗ lực đó tất cả mọi người đều thấy rõ, ngài có điểm nào là giả không? Người ta vẫn nói người không biết không có tội, hoàng thượng là người không biết rõ nội tình. Nếu ngươi có nghi ngờ vì sao năm đó tiên hoàng truyền ngôi cho hoàng thượng, vậy ngươi chạy tới hỏi tiên hoàng đi, không cần giống như chó điên ở tiệc cưới của chúng ta gặp ai cắn người đó, về phần hạ độc gì đó, tráo đổi gì đó, đều là chuyện đã qua, hết thảy đều bay theo gió. Nếu muốn thì đem những chuyện đó tới trước toà án, những chuyện “vĩ đại” mấy năm nay Tề vương làm ra so sánh với chuyện này, chỉ có hơn chứ không kém, nếu không, cùng nhau phơi bày ra ánh sáng?”
Trong điện, miệng mọi người thành hình chữ O, mắt trừng tới muốn thoát khỏi vành mắt. Tân hoàng hậu cũng không phải là hạng tầm thương đâu nha! Hoàng hậu không chỉ biết khám bệnh, mà tài ăn nói cũng thật là đáng nể!
“Ngươi… ngươi…con đàn bà ngu ngốc này… Thật sự là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, được, được… Các ngươi mạnh miệng, có phải là…” Tề vương thẹn quá hóa giận, mắt đỏ ngầu trợn trừng, hắn đột nhiên khoát tay, “Người đâu…”
Mấy binh lính đeo đao được một thị vệ dẫn đầu xông vào trong điện.
Vân Ánh Lục nheo mắt lại, trong lòng kinh hãi, thị vệ lại có thể là Giang Dũng vẫn trông giữ trong rừng.
“Tề vương có gì phân phó?” Giang Dũng ôm quyền hướng Tề vương.
“Bắt lại hai tên cẩu nam nữ này cho trẫm, trẫm muốn để bọn chúng giễu phố thị chúng, làm cho người khắp nước Ngụy này thấy người mưu đồ soán vị mặt mũi như thế nào.”
“Vâng!” Giang Dũng gật gật đầu, rút bội kiếm từ thắt lưng ra, một ánh sáng lạnh lóe qua, mọi người sợ tới mức nhắm hai mắt lại.
“Giang thị vệ, ngươi…muốn làm gì?” Tề vương kinh ngạc nhìn thanh kiếm lạnh lẽo kề ngang gáy.
“Không phải Tề vương muốn vi thần bắt người mưu quyền soán vị lại sao?” Giang Dũng lạnh lùng trả lời.
“Ngươi… không phải là nội ứng Kì Tả Thừa tướng sắp xếp vào trong cung sao?” Tề vương sợ hãi nhìn Kì Tả Thừa tướng, lại nhìn sang Giang Dũng.
Vẻ mặt Kì Tả Thừa tướng cũng mờ mịt và sợ hãi y chang hắn.
“Người đâu, bắt Cửu Môn Đề Đốc và mấy vị Thị Lang bộ Binh lại.” Giang Dũng quay đầu gọi mấy vị binh sĩ đằng sau. Mấy người vừa mới đắc ý dạt dào đột nhiên như chó nhà có tang, bị bẻ quặt hai tay áp giải ra khỏi điện.
Chỉ trong chốc lát, cục diện xoay vòng mấy lần, những người khác ngoại trừ đờ người ra, thì cũng là đờ người ra, không có biểu cảm gì khác. Mặt Kì Tả Thừa tướng tức khắc trắng bệch, ông ta nhắm mắt lại, hai vai rủ xuống, không cần hỏi nhiều, Giang Dũng quay giáo đâm lại, hiện giờ, đại thế đã mất.
“Đêm hôm đó vi thần ở Linh Vân Các, đã bị hoàng thượng nhìn thấu thân phận. Hoàng thượng không so đo tới chuyện trước đó, cho vi thần một cơ hội lập công chuộc tội. Vi thần không phải nội ứng của Kì Tả Thừa tướng, mà là nội ứng hoàng thượng đặt bên cạnh các ngươi.”
Vân Ánh Lục hít nhẹ một hơi, đã hiểu, hóa ra Giang Dũng là gián điệp hai mang.
“Vậy…vậy những người ở bên ngoài đâu rồi?” Tề vương không dám tin trợn trừng mắt, cầu cứu nhìn về phía bên ngoài.
“Hoàng thượng!” Ngoài điện có hai người đi vào, là thượng thư bộ Hình Đỗ Tử Bân và đại nguyên soái bộ Binh Ngu Tấn Hiên. Tâm trạng của mọi người đều được thả lỏng, không phải lo ngược lo xuôi nữa, thế cục đã rõ ràng. Vẫn là thế cờ của hoàng thượng cao hơn.
“Hoàng thượng, gian tế Bắc triều bắt được trong Linh Vân Các đã khai ra hết, vụ án cái chết ly kỳ của hai vị tướng quân và vụ án Cổ Thục nghi bị sát hại, thần đều đã phá được, tất cả đều là Tề vương âm thầm sai người gây nên.” Đỗ Tử Bân bẩm.
“Hoàng thượng, binh lính trấn giữ chín cửa lớn của hoàng cung và bốn phía cửa thành, thần đã dẫn quân bắt được toàn bộ, không kẻ nào lọt lưới. Chiến dịch lần này, không hề làm thương tổn tới dân chúng, không hủy hoại tài sản, càng không có một binh một tốt bị thương.” Ngu Tấn Hiên chắp tay trả lời.
Mọi người đứng đầy điện đều khẽ thở phào một tiếng.
Tề vương cúi đầu, trước mắt là sao vàng lượn vòng, kế hoạch chuẩn bị vài năm cứ như vậy mà đã diễn xong rồi sao? Vì sao? Vì sao? Kì Tả Thừa tướng không phải đã nói mọi sự đã chuẩn bị ổn thỏa rồi sao? Sao lần này lại bại bởi Lưu Huyên Thần được?
Lưu Huyên Thần vịn tay ghế, giống như dùng sức lực toàn thân mới đứng lên được, “Trẫm tại vị một ngày, cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào vì tranh đoạt hoàng vị, mà làm hại tới người vô tội. Thật cảm tạ Tề vương trong ngày đại hôn của trẫm trình lên món quà “bất ngờ” này, cuộc đời này trẫm sẽ không quên. Cửu Môn Đề Đốc và mấy vị Thị Lang bộ Binh, cùng những kẻ phản loạn đó, giao cho bộ Hình, để Đỗ Thượng thư thẩm vấn sau đó định tội. Binh sĩ làm phản, chỉ là phục tùng nhiệm vụ, không đáng truy cứu, đưa tới quân doanh, để Ngu Nguyên soái dạy dỗ, sau đó tùy theo tình hình sẽ giữ lại hay điều đi. Kì Tả Thừa tướng tận chức vì nước nhiều năm, trẫm chuẩn cho khanh hồi hương, vĩnh viễn không được bước vào Đông Dương, ngay hôm nay lập tức lên đường. Tề vương, ngươi hãy về vương phủ trước, chuyện giữa chúng ta, trẫm sẽ đưa cho ngươi câu trả lời sau.”
Một trận ác chiến máu chảy thành sông, Lưu Huyên Thần chỉ nói mấy câu, đã xóa sạch hết cả.
“Hoàng thượng, người nhân nghĩa, không thành được nghiệp lớn. Nuôi hổ thể nào cũng có ngày gặp họa, người phải quyết đoán kịp thời.” Ngu Hữu Thừa tướng bước lên một bước, tấu nói.
Lưu Huyên Thần lắc đầu, “Ý trẫm đã quyết, không cần khuyên nữa. Các khanh tiếp tục uống rượu, trẫm có chút mệt mỏi. Hoàng hậu, chúng ta tới cung Vạn Thọ uống chén trà đi! Ngu Hữu Thừa tướng cũng cùng đi chung, Ngu Nguyên soái, nhiều ngày không gặp, đi cùng trẫm nói mấy câu chuyện. La công công, đi trước dẫn đường.”
“Huyên Thần, chúng ta quay về tẩm điện uống trà được không?” Vân Ánh Lục nhìn thẳng vào Lưu Huyên Thần,
“Uyển Bạch, trẫm muốn tới cung Vạn Thọ uống.” Lưu Huyên Thần nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Bốn mắt đối diện, khi hai người trao đổi ánh mắt, có ăn ý chỉ có hai người họ mới hiểu thấu.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi