Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Chuyện Chân Tướng ♠ Hạ ♠
au cơn mưa, bầu trời đêm luôn tối đen một cách khác thường, con đường đá xanh dưới chân không biết đã có bao nhiêu người đi qua lại đặc biệt trơn trượt, Lưu Huyên Thần không cho La công công đi theo, trong cảnh tối om tối mò, không đèn không đuốc, hai người bước thấp bước cao đi tới nơi xa nhất hậu cung. Vân Ánh Lục đến hoàng cung này mới có mấy tháng, ngay cả đường ở trong cung cũng không quá quen thuộc. Rẽ mấy lượt, ngoặt mấy vòng, trong chốc lát cô đã không rõ mình đang ở đâu. Lưu Huyên Thần ỷ vào có khinh công, bước chân nhẹ nhàng, cô đi thì đổ mồ hôi đầy người, không nhịn được thở hổn hển.
“Lưu hoàng thượng, tôi có thể không gặp Ngưng Hương không?” Vân Ánh Lục vịn vào một thân cây, há miệng thở dốc, cảm thấy quần áo dường như đều dính sát vào người.
Lưu Huyên Thần liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, “Đã tới ngoài điện rồi, vào nhìn một lần đi! Bằng không trong lòng nàng vĩnh viễn có khúc mắc.”
Ngoài điện? Vân Ánh Lục nhướng mắt nhìn vào bên trong, bóng tối bao trùm, làm sao có một điện? Không để cho cô nghĩ nhiều, Lưu Huyên Thần đột nhiên ôm lấy thắt lưng cô, bay vọt lên một cái, nhảy lên ngọn cây ven đường, chỉ nhảy vài lần, rất nhanh đã tới trước một điện rách nát.
Vân Ánh Lục chớp mắt mấy lần, hèn nào vừa rồi không nhìn ra, mấy lầu các này bị cây cối rậm rạp che khuất, che còn rất kín, hơn nữa tường bao ở đây cao hơn rất nhiều so với các cung điện khác, cô đứng trên cành cây, mới nhìn thấy bên trong có mấy gian sương phòng mơ hồ hiện ra dưới ánh nến, dường như còn có tiếng người nói.
“Lưu hoàng thượng, chúng ta gõ cửa đi vào, hay là trèo tường mà vào?” Cô thấp giọng hỏi.
Lưu Huyên Thần biết rõ cô không nhìn thấy, vẫn trừng mắt nhìn cô, “Nàng cho rằng nàng là đạo chích à, còn trèo tường mà vào sao?” Hắn ôm thắt lưng cô, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
Hắn đứng trên một khối đá sạch sẽ, vừa khéo là Vân Ánh Lục lại đứng vào một chỗ rêu xanh ẩm ướt, vốn dưới chân đã không đứng vững, trượt một cái, Lưu Huyên Thần không kéo lại kịp, cô ngã “bịch” một cái, dập mông xuống đất. Lưu Huyên Thần muốn cười lại sợ cô nổi giận, gắng hết sức nén nhịn, kéo cô lên.
Cũng không quá đau, có điều trên y bào dính đầy rêu xanh và bùn, trên mũ cũng có một chút, nhìn qua rất là thảm hại. Vân Ánh Lục chu môi, xòe hai tay ra, “Tôi…thế này rồi, còn có thể vào trong gặp ai sao?”
“Có gì là không thể.” Hắn dường như không nhìn thấy vết bùn trên tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Ai ở bên ngoài?” Tiếng Vân Ánh Lục ngã xuống làm kinh động người ở bên trong, cửa điện được mở ra, một tiểu thái giám xách một cái đèn lồng đi ra, vừa thấy là Lưu Huyên Thần, vội thi lễ.
“Miễn lễ.” Lưu Huyên Thần khoát tay, dắt Vân Ánh Lục đi vào cửa lớn, “Hôm nay nương nương thế nào?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương vẫn như mọi khi.”
Vân Ánh Lục tò mò quan sát tòa cung điện thoạt nhìn có chút hoang phế này, từ cửa vào tới sương phòng bên trong, chỉ có một đường mòn, những chỗ khác đều là cỏ dại mọc đầy, hiển nhiên có rất ít người để ý tới. Cung điện cũng rất nhỏ, một tòa lầu các, mấy gian sương phòng. Trong lầu các tối om, mấy con quạ đen đậu trên nóc quạ quạ vài tiếng, nghe được trong lòng thấy hơi run run. Cô không biết trong hoàng cung tráng lệ lại có một chỗ như thế này.
“Hoàng thượng, nô tài vào trong thông báo.” Tiểu thái giám lâu không được thấy hoàng thượng, một số lễ tiết tối thiểu cũng đã quên mất. Hôm nay, hoàng thượng lặng lẽ tới đây, hắn không biết có nên hét lớn một tiếng, để cho toàn bộ người bên trong đi ra nghênh đón hay không.
Lưu Huyên Thần nhíu mày, châm chọc hỏi: “Đi vào thông báo, nương nương có thể hiểu được không?”
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đứng một bên, không dám lên tiếng nữa. Lưu Huyên Thần cười lạnh, cất bước đi tới hướng một gian sương phòng khá lớn, hắn chậm rãi đẩy cửa ra, một luồng bụi bặm xông vào mũi làm người ta thấy sặc.
“Hắt xì!” Vân Ánh Lục đột nhiên hắt xì một cái thật to, cô ngượng ngùng cười với Lưu Huyên Thần đang lạnh mặt, nhìn về phía trong phòng.
Vân Ánh Lục còn nhớ trong “Những kỳ vọng lớn lao*” của Charles Dickens, miêu tả một cô tiểu thư bị bỏ rơi, mấy chục năm vẫn ở trong phòng tân hôn chuẩn bị cho đám cưới của cô ấy, mặc áo cưới, nhìn bánh cưới, đồng hồ vĩnh viễn chỉ mười giờ. Trong phòng kết đầy mạng nhện, sàn nhà phủ một lớp bụi thật dày, mái tóc cô ấy từ đen thành trắng, nhưng cô ấy vẫn ngồi như vậy, ánh mắt bình thản, trống rỗng, một lòng si mê chờ chú rể vĩnh viễn không tới.
*Nguyên văn là Viễn đại tiền trình- tên theo tiếng Trung của truyện này, tên gốc của truyện là Great Expectations.
Cô chớp mắt mấy cái, đêm nay tình tiết trong tiểu thuyết của Charles Dickens đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, chẳng qua là phiên bản cung đình Trung Quốc. Đồ đạc trong phòng tuy rằng bị bụi phủ, nhưng vẫn nhìn ra được đã từng rất xa hoa. Cô gái ngồi trên một cái ghế rất lớn mặt mày xinh xắn, đôi mắt sắc, khuôn mặt hơi tròn có chút yếu ớt, khẳng định rằng khuôn mặt này rất khả ái mà lại tuyệt đẹp, khi cười lên càng hết sức tinh nghịch, đẹp tới độ người nhìn thấy hít thở không thông. Nhưng hiện tại vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng, nhưng không biết nhìn về phương nào. Người cô ấy cũng ngồi thẳng tắp, bộ cung trang trên người dính đầy sợi bông và bụi, nhưng lại không có một vết nhăn nào. Người lâu ngày không thấy ánh mặt trời, màu da trắng một cách khác thường, tóc mai hai bên đã có hơi bạc.
“Đây là Ngưng Hương.” Lưu Huyên Thần từ khi bước vào, sắc mặt đặc biệt u ám, đột nhiên mở miệng.
Trái tim Vân Ánh Lục lập tức yên ổn, ngoại trừ đôi mắt to, cô và Ngưng Hương không còn bất kỳ điểm gì giống nhau. Hai cung nữ hầu hạ trong phòng nghe thấy tiếng người, quay đầu lại. Lưu Huyên Thần xua tay với hai người, để cho hai người họ đi làm việc của mình. Ánh mắt bình thản của Ngưng Hương cũng chậm rãi nhìn sang đây, dừng trên người Lưu Huyên Thần.
“Cuồng đồ ở phương nào, thấy bản cung cũng không quỳ xuống sao?” Giọng nói của cô ấy cũng như dung nhan xinh đẹp của cô, vô cùng ngọt ngào trong trẻo.
“Hoàng hậu nương nương, người đó…người đó vừa mới tới, không hiểu quy củ, lát nữa nô tỳ sẽ dạy bảo cẩn thận.” Cung nữ cuống quít chạy tới bẩm.
“À!” Ngưng Hương khép hờ mắt, tao nhã vịn tay ghế, “Hoàng thượng đã hồi cung chưa?”
“Đang ở trên đường rồi ạ!”
“Lát nữa hoàng thượng hồi cung, các ngươi tránh xa ra một chút cho bản cung, bản cung phải bàn luận quốc sự với hoàng thượng. Hôm nay, bản cung muốn hoàng thượng cắt nhường vài toà thành trì cho Bắc triều, bằng không Bắc triều tấn công tới đây, nước Ngụy nho nhỏ sao có thể ngăn cản được? Bản cung cũng là suy nghĩ cho hoàng thượng.” Ngưng Hương đột nhiên xoay người, chắp tay vái không khí, “Hoàng thượng, lời thần thiếp nói tuy rằng khó nghe, nhưng đều là lời tâm huyết…”
Hai cung nữ áy náy quay người lại, cúi đầu, không dám nhìn Lưu Huyên Thần.
Vân Ánh Lục đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cô lại có chút muốn cười, cuối cùng, cô cảm thấy có phần bi ai. Đây là Ngưng Hương đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết, không phải là bị điên, mà là bị người ta thôi miên, cô ấy bước vào một ảo mộng hư vô, ở trong đó, cô ấy sống rất tự tại, rất thanh thản, rất vui vẻ.
Ảo mộng đó, có thể là cô ấy hướng tới, mong mỏi, cho nên cô ấy nguyện đắm chìm trong đó, không muốn tỉnh lại. Lưu Huyên Thần mặt không chút đổi sắc nhìn Ngưng Hương, khóe môi khẽ nhếch.
“Lưu hoàng thượng, chúng ta đi thôi! Không nên quấy rầy cô ấy.” Vân Ánh Lục nhỏ giọng nói.
Lưu Huyên Thần lặng lẽ nhắm mắt lại, hai tay nắm rất chặt, quay đầu đi ra hướng cửa điện, hắn đi rất nhanh, Vân Ánh Lục ở phía sau không đuổi kịp.
Tiểu thái giám muốn đưa cho Vân Ánh Lục một chiếc đèn lồng, Vân Ánh Lục nghĩ rằng hai tay còn phải nhấc áo bào dài, không còn tay nào để cầm, nên không nhận. Cô ở trong bóng tối, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lưu Huyên Thần, cố sức đuổi theo. Nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ chốc lát cô đã lạc mất hắn. May mắn, cô đã đi đến con đường nhỏ cô quen thuộc. Khi cô bước vào Thái y viện, Lưu Huyên Thần chắp hai tay sau lưng, đã đứng ở trong sân, ngước nhìn lên bầu trời đêm đen sâu thẳm, đôi mắt u tối và lạnh lẽo ngưng kết thành sương.
Vân Ánh Lục bĩu môi, nhìn người toàn bùn với nước của mình, nhẹ nhàng đi lướt qua hắn, muốn vào thay bộ quần áo khác. Lưu Huyên Thần duỗi tay ra, đột nhiên ôm lấy cô, cô theo bản năng muốn thoát khỏi hắn, nhưng hắn ôm lấy thật sự rất nhanh, làm cho cô chỉ có thể bị ôm chặt trong lồng ngực hắn, mặc cho hắn vùi đầu vào cổ của cô.
“Mỗi một lần trẫm nhìn thấy Ngưng Hương, là một lần bị kích động sinh ra ý nghĩ muốn bóp chết cô ấy, hận không thể tắm máu Bắc triều, san bằng nơi đó.”
Cô nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói, giống như nỗi hận cực kỳ sâu, nhưng trong đó lại ẩn chứa tình cảm như có như không. Cô phát hiện từ sau khi hiểu được tình yêu, cô dường như thông minh hơn, cũng mẫn cảm hơn.
“Có điều anh không nỡ làm thương tổn Ngưng Hương, đúng không?” Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đổi thành nắm tay hắn, đi vào phòng thuốc, sau đó rót hai chén nước chè xanh, hắn và cô cùng ngồi xuống cạnh nhau.
“Đúng vậy, trẫm không nỡ. Ở trong lòng trẫm, Ngưng Hương không giống những phi tần khác, cô ấy là người con gái đầu tiên của trẫm, cũng là lần đầu tiên trái tim trẫm rung động, cũng không tới mức khắc cốt ghi tâm, nhưng đó cũng là một phần tình cảm trong sáng sâu sắc.” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, không muốn bỏ qua bất cứ nét mặt nào của cô.
Vân Ánh Lục chớp mắt, ngắm nghía chén trà trong tay, “Cô ấy là mối tình đầu của Lưu hoàng thượng, tình cảm đó nhất định rất đẹp, Ngưng Hương nương nương cũng vô cùng xinh đẹp.”
Lưu Huyên Thần cười lạnh, “Đẹp sao? Càng là cô gái xinh đẹp, nội tâm càng hiểm ác.”
Cô ngẩn ra.
Lưu Huyên Thần hít sâu một hơi, nói: “Ngưng Hương đến nước Ngụy khi chỉ mới mười hai tuổi, gương mặt xinh xắn, tính tình đáng yêu, nghịch ngợm, tất cả mọi người trong hoàng cung đều vô cùng thích cô ấy. Khi đó, Bắc triều hết sức e ngại nước Ngụy, hàng năm đều tiến cống rất nhiều của cải, để được bình an. Người Bắc triều cũng coi việc học tập văn hóa nước Ngụy là quang vinh. Ngưng Hương cũng vì nguyên nhân đó mà tới nước Ngụy, đương nhiên, cô ấy còn một sứ mệnh khác, đó là hòa thân*. Khi đó Tề vương đã lập Vương phi, trẫm và Mạn Lăng có hôn ước, nhưng còn chưa thành thân. Ngưng Hương rất thân thiết với trẫm, thường tới cung của trẫm chơi, cùng nhau học bài, xem trẫm luyện võ. Trẫm cũng dẫn cô ấy tới Ngu phủ chơi, Mạn Lăng rất thích cô ấy.”
*Hòa hiếu kết giao giữa hai nước, thường qua hôn nhân.
“Trẫm và Tề vương trong lòng đều rõ, trong hai chúng ta tất có một người phải cưới Ngưng Hương. Trẫm thích Ngưng Hương, nhưng thân là con cháu hoàng thất, hôn nhân từ trước đến nay đều rất khó tự chủ, trẫm cũng không biểu hiện sự yêu thích này ra ngoài. Nhưng biểu hiện của Tề vương thì hết sức lộ rõ, hắn dường như là si mê Ngưng Hương. Tiên hoàng đều thấy rõ, sau khi Ngưng Hương trưởng thành, muốn gả Ngưng Hương cho Tề vương. Nhưng không ngờ rằng, Ngưng Hương khóc sướt mướt tìm đến tiên hoàng, nói người cô ấy muốn gả cho là trẫm. Lúc đó trẫm thực sự vui mừng, thề chỉ cần cưới được Ngưng Hương, sẽ dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ cô ấy. Có điều trẫm bị lừa, sở dĩ Ngưng Hương muốn gả cho trẫm, mà không phải là Tề vương, là do Tề vương đã lập chính phi, mà vị trí chính phi của trẫm còn trống, cô ấy còn nhỏ, tâm kế cũng sâu xa vô cùng. Trẫm không biết những điều đó, nhưng trẫm và Mạn Lăng đã có hôn ước, trẫm đã dùng danh nghĩa lập trắc phi để cưới Ngưng Hương về. Sau khi thành thân, Ngưng Hương liền trăm phương nghìn kế quấn lấy trẫm, muốn trẫm phải lập cô ấy làm chính phi. Nói cô ấy có thể trợ giúp trẫm sau khi tiên hoàng trăm tuổi, để trẫm bước lên ngôi vị hoàng đế.”
Lưu Huyên Thần nói đến đây thì dừng lại, uống hai ngụm trà, để tâm trạng bình tĩnh lại, rồi tiếp tục nói.
“Lúc ấy trẫm bị những lời này của cô ấy dọa ngây người, nhưng trẫm không để trong lòng, trẫm nói với cô ấy, vị trí chính phi không có ý nghĩa gì, trẫm không thể cho cô ấy cái đó, nhưng trẫm có thể cho cô ấy tình cảm chân thành của trẫm. Ngưng Hương chỉ trong chốc lát dường như đã thay đổi cả con người, chỉ vào trẫm vừa khóc vừa mắng, động một tí là bỏ chạy đến chỗ Tề vương tâm sự kể lể. Trẫm và Tề vương vốn đã đối địch, thấy cô ấy như vậy, dần dần tình cảm trở nên nguội lạnh. Một hôm, trẫm hồi cung gặp cô ấy, thấy cô ấy đang nhìn một chậu nước, miệng lẩm bẩm niệm cái gì đó. Trẫm cười hỏi có phải cô ấy đang niệm thần chú gì hay không, thân thể cô ấy đột nhiên run lên, ngã thẳng về phía sau, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Trẫm sợ hãi, thái y tới khám cũng không chẩn ra là bệnh gì. Sau hai ngày, cô ấy tỉnh lại, sau đó biến thành như bây giờ. Bào thai hai tháng trong bụng không thể giữ lại. Từ những lời cô ấy nói liên miên, trẫm đã nghe ra được, hóa ra Ngưng Hương là tiểu nội ứng Bắc triều phái tới, một lòng muốn trở thành hoàng hậu nước Ngụy, để có thể tham dự triều chính, làm cho nước Ngụy dần dần bị Bắc triều chia cắt. Tình cảm ban đầu của trẫm, đã vì sự thật đáng hận đó mà chấm dứt. Khi đó tâm tàn ý lạnh của trẫm quả thực khó nói hết thành lời, nhưng trẫm sợ Ngưng Hương như vậy, sẽ bị người ngoài nhìn thấy, bởi vậy mà bị sát hại, trẫm đã lén đưa cô ấy đến đây. Nhưng đây còn chưa phải chuyện làm cho trẫm thất vọng đau khổ nhất, trẫm vẫn không rõ vì sao Ngưng Hương đột nhiên giống một người điên. Sau đó trẫm gặp được một người Bắc triều, kẻ đó nói với trẫm, là do Ngưng Hương muốn hạ cổ trẫm, muốn thôi miên trẫm, để trẫm nghe theo cô ấy chỉ huy, biến thành một cái xác không hồn, không có ý thức, nhưng bề ngoài nhìn vào vẫn không có gì khác thường. Nhưng đúng lúc cô ấy hạ cổ, trẫm lại bước vào, phá cổ của cô ấy, cổ phản lại trên người cô ấy…”
“Ngưng Hương cũng biết hạ cổ?” Vân Ánh Lục đang nghe tới thất thần, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.
Lưu Huyên Thần nhăn mày, “Ở phía nam Bắc triều, phần lớn là núi rừng rậm rạp, khí hậu ẩm ướt, các loài độc trùng sinh sôi nảy nở rất nhiều. Người Bắc triều am hiểu nuôi cổ, nhưng hạ cổ với người khác là không dễ dàng, bởi vì người hạ cổ sẽ giảm thọ, cũng sẽ có nguy hiểm, trừ phi trong trường hợp bị bất đắc dĩ. Giống như Ngưng Hương bị biến thành như vậy.”
“Dường như Tề Vương rất am hiểu về cổ thuật.” Vân Ánh Lục thì thào nói.
Lưu Huyên Thần khinh miệt nhếch môi, “Trước kia hắn ở trong cung có nghe Ngưng Hương nói đến, sau đó, hắn thu nạp một đám người Bắc triều, những người đó đều biết hạ cổ. Hạ cổ là phép màu trước mắt làm hắn cho rằng có thể đạt được mục đích.”
“Anh không sợ sao?”
“Có gì mà phải sợ, trẫm đều có biện pháp đối phó với bọn họ.”
“Biện pháp gì?” Vân Ánh Lục kích động, hô hấp cũng ngừng lại.
“Là lấy chính thắng tà!”
Bờ vai nhỏ nhắn đột nhiên rủ xuống, Vân Ánh Lục hít vào một hơi, thật là cái đồ hết sức tự cao tự đại mà!
“Bây giờ, còn cảm thấy Ngưng Hương giống nàng hay không?” Lưu Huyên Thần lấy tay nâng mặt cô lên, ôn nhu khẽ hỏi.
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Một điểm tương tự cũng không có, nhưng tôi đã biết, Ngưng Hương ở trong lòng Lưu hoàng thượng là đặc biệt.”
“Nàng ghen sao?” Tâm tình Lưu Huyên Thần đột nhiên chuyển từ trời đầy mây sang trời trong gió nhẹ hiu hiu.
Mặt hắn có phần dần sát tới cô, hơi thở gần tới mức có thể cảm nhận được, mặt cô không đỏ, chỉ chậm rãi dịch ra, bình tĩnh nói: “Lưu hoàng thượng, xin đừng nói với tôi những lời này.”
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi