TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Chuyện Búi Tóc
ưu Huyên Thần là một người không giỏi chờ đợi, càng không giỏi chờ đợi người đột nhiên lỡ hẹn với hắn.
Đương nhiên, cũng không ai dám để cho hắn chờ. Nhưng tối nay, có người làm cho hắn phải chờ, mà không phải là chỉ chờ một lúc. Sau khi hắn xử lý xong quốc sự ngày hôm đó, cảm thấy đói bụng. Khi màn đêm buông xuống, mới bật một chiếc ô che, ngay cả long liễn* cũng không cần, tự mình đi tới đây, trên đường đi, khóe miệng hắn vẫn giữ một nụ cười ôn nhu.
*Long liễn: xe cho vua ngồi do người kéo.
Khi hắn đi vào Thái y viện, ngẩng đầu, nụ cười còn chưa kịp mở rộng hết đã đông cứng lại ở khóe miệng, chào đón hắn là một căn phòng tối đen. La công công thắp lên một ngọn nến, hắn nhìn thấy ngân nhĩ và hạt sen đang được ngâm nước, dường như có màu trong suốt, bên cạnh còn có một muỗng nhỏ gạo trắng, không biết tại sao, trong lòng lập tức thấy ấm áp.
Trong phòng thuốc không có sự lộn xộn nào, sách thuốc trên bàn vẫn đang được mở ra, trên ghế dựa dường như còn lưu lại hơi ấm của tiểu thái y. La công công nói chẳng lẽ lại là trong điện nào có chuyện, Vân thái y bị gọi đi rồi, ông ấy đi tìm xem sao.
Lưu Huyên Thần khẽ lắc đầu, nói đừng sốt ruột, trẫm chờ một lát là được rồi.
Chờ đợi một người mà mình muốn gặp, tràn ngập sung sướng và chờ mong, cũng tràn ngập ngọt ngào không diễn tả nổi thành lời. Lưu Huyên Thần ngồi dưới ánh nến, nhàn nhã lật giở quyển sách thuốc, nghe tiếng mưa tí tách đập vào cửa sổ, cảm giác Thái y viện này so với tẩm cung của hắn còn ấm áp hơn.
Tiếng sấm ầm ầm, mưa như trút nước dội xuống. Thời gian yên lặng trôi qua.
Lưu Huyên Thần dần dần có chút đứng ngồi không yên, hắn đứng lên, bước đi lòng vòng trong phòng thuốc, tối nay trong cung tăng cường bảo vệ, không có khả năng có thích khách gì đó ở bên ngoài xông vào, vậy loại trừ khả năng bị bắt đi. Mà một thái y thì cũng không ai muốn bắt đi làm gì. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì có thể giữ Vân Ánh Lục ở lại bên ngoài lâu như vậy?
Tiểu Đức Tử bị La công công gọi đến, cậu ta run run nói một canh giờ trước Vân thái y còn ở Thái y viện, cậu ta muốn mang bữa tối tới cho Vân thái y, Vân thái y nói tự mình làm, không cần.
La công công không đợi hoàng thượng lên tiếng, phân phó cấm vệ quân đi cùng tới từng tẩm cung của các phi tần xem thử, xem Vân thái y có ở đó hay không, Tiểu Đức Tử cũng chủ động gia nhập hàng ngũ tìm kiếm.
Đứng ở trong Thái y viện, đối diện với vẻ mặt nghiêm trọng của hoàng thượng, Tiểu Đức Tử đã sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn ra, không bằng cứ đi tìm người trong mưa đi!
Hoàng cung quá lớn, tìm một người nói dễ hơn làm, huống chi người kia còn không ở trong cung. Lưu Huyên Thần cảm giác như ngồi trên bàn chông, giờ khắc này, hắn hận sao hoàng cung có thể lớn tới vậy, hận sao trời lại mưa lớn tới vậy.
Ngay khi hắn sắp phát điên, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân giẫm lên nước mưa, hắn xoay người, trên bậc thang, một con “gà nhúng nước” đang chớp chớp mắt nhìn hắn.
“Rốt cuộc là khanh đã đi đâu, để trẫm chờ lâu như vậy?” Lời này hẳn là phải mang theo mười phần bực dọc, tức khí trào dâng, nhưng khi nhìn lên thấy Vân Ánh Lục cả người ướt sũng, nước mưa nhỏ tong tong bước vào trong phòng, ngữ khí của hắn lại thay đổi, cô chậm rãi đến gần hắn, phảng phất như từng bước chân đều giẫm lên trái tim hắn.
Nôn nóng và không kiên nhẫn biến thành không muốn và thương xót.
“Tôi…đi tản bộ. Hắt xì!” Vân Ánh Lục vừa mở miệng, tức thì hắt xì một cái thật to, cô vội vàng phất tay, “Lưu hoàng thượng, mau cách xa tôi ra một chút, có thể là tôi bị cảm lạnh rồi, sẽ lây bệnh cho anh.”
“Mưa lớn như vậy, khanh không dùng ô, lại tản bộ ở bên ngoài?” Lưu Huyên Thần không thể tin được hỏi.
Vân Ánh Lục day day cái mũi vẫn còn ngứa, rút một chiếc khăn trên giá lau mặt, “Đi bộ trong mưa mới lãng mạn đấy! Anh đã từng dầm mưa bao giờ chưa, cảm giác này… Hắt xì, chỉ có nghệ thuật gia mới có thể lĩnh hội được.”
“Thần trí của trẫm tương đối bình thường, xem thường không làm nghệ thuật gia mà khanh nói.” Lưu Huyên Thần lắc đầu, thấy hai mắt Vân Ánh Lục có chút mờ mịt, đột nhiên, hắn phát hiện ở góc tay áo cô có một vệt máu, mắt rồng bỗng chốc mở thật lớn:
“Nói đi, khanh…vừa rồi rốt cuộc đã đi đâu?”
Khi Vân Ánh Lục đang cởi mũ y quan xuống, lau tóc, đột nhiên nhớ tới trong phòng trực đêm của Thái y viện có để lại một bộ quần áo để thay đổi, lát nữa có thể thay ra.
“Đi tản bộ mà!” Từ cửa ngách của hậu cung tới tận Thái y viện.
“Vậy máu này ở đâu ra?” Lưu Huyên Thần bước lên, chỉ vào ống tay áo của cô, “Không phải là khanh hẹn hò với cung nữ nào trong cung, làm ra chuyện gian díu gì đó chứ?”
Hắn nhớ lại hôm giảng bài đó, đám cung nữ và phi tần kia cuồng nhiệt như thế nào đối với tiểu thái y này. Cũng chỉ đi làm chuyện gian díu, thì mới có thể kéo dài lâu như vậy, hắn càng nghĩ càng thấy đúng, gương mặt anh tuấn bỗng chốc nghiêm lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục liếc một ánh mắt khinh thường sang hắn, nói thầm: “Tư duy của anh cái kiểu quái gì vậy?” Cô cũng không phải đồng tính luyến ái, thích pha lê mà lại làm đứt tay. Máu trên người cô đã bị nước mưa rửa sạch đi rất nhiều, nhưng góc tay áo này lại ở góc không dính nước mưa, mới để lại một chút dấu vết.
Ôi, người ta thật sự không thể nói dối, một câu nói dối phải dùng thêm một trăm câu nói dối nữa để che lấp sơ hở.
“Khanh thật sự không có?” Lưu Huyên Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bộ y phục ướt sũng trên người cô, có chút miệng khô lưỡi khô.
“Tôi thề với trời, được không? Tôi…chờ mà thấy anh không tới, nên ra ngoài đi tản bộ một lát, không ngờ là bị lạc đường, trời lại đổ mưa, tôi quyết định là đi bộ chầm chậm trở về. Hắt xì, không được, tôi phải đi vào thay quần áo, bằng không nhất định sẽ phát sốt.”
Mấy câu này của Vân Ánh Lục đều không hề cân nhắc trước khi nói, nhưng Lưu Huyên Thần nhìn thấy cô thì vui mừng lấn át hết thảy, hắn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, “Có muốn trẫm giúp gì không?” Hắn nhiệt tình theo sát ở phía sau.
“Mau, mau, tránh xa tôi một chút, hiện tại tôi là vật thể chứa mầm bệnh có khả năng lây nhiễm, nếu để truyền sang anh, vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.” Hoàng đế đấy, người đứng đầu một nước đấy!
Vân Ánh Lục khoát tay, đi vào bên trong phòng trực đêm, đóng chặt cửa lại, nhanh chóng thay bộ quần áo ướt ra, vừa thay vừa hắt xì, cứ một cái nối tiếp một cái.
Lưu Huyên Thần đứng ở bên ngoài nghe được, trong lòng khẽ run.
Cấm vệ quân tìm kiếm Vân thái y vẻ mặt u sầu, chuẩn bị tiến vào bẩm báo, La công công đã sớm tránh ra bên ngoài lắc lắc đầu, ra hiệu bảo chớ có lên tiếng, điều tất cả rời đi, ông ấy khép chặt áo khoác ngoài, dựa vào cây cột bên hành lang, nhắm mắt lại, sắp tới trong hoàng cung này, sợ là sẽ có thêm một vị phi tần rồi!
“Lưu hoàng thượng, anh vẫn còn ở đây?” Vân Ánh Lục đi ra phòng ngoài, người có phần thấy lạnh, đôi môi cũng tím ngắt, nghĩ phải sắc một ít thuốc uống đề phòng cảm lạnh, không thể để phát sốt được. Vừa mới ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt sâu thẳm của Lưu Huyên Thần. Nguyên do là bởi vì tóc Vân Ánh Lục đang ướt, không đội mũ y quan, lại mặc một bộ trường bào màu trắng, để tóc thả phía sau lưng. Cổ đại, nam cũng như nữ đều để tóc dài, ngoại trừ kiểu tóc khác nhau, nếu thả ra, cũng không khác gì nhau.
Lưu Huyên Thần nhìn chăm chú, có một khoảnh khắc thất thần. Vân Ánh Lục tên nho nhã, diện mạo cũng nho nhã, ngay cả tóc cũng vô cùng đẹp.
Hắn không rõ là cô chỉ thả mái tóc đen ở sau lưng, hay tùy ý mang một đám mây mềm mại thả ở hai bên bờ vai, mái tóc đen ấy sao lại giống như nhẹ nhàng tiến vào đáy lòng hắn? Hắn thấy mái tóc đen của cô càng làm tôn lên làn da trắng tựa tuyết, như thể bức tranh ánh trăng dịu nhẹ trong trời tuyết, có tô điểm những cánh hoa anh đào, cánh hoa anh đào chính là làn môi mềm mại đẹp đẽ kia.
Không thể tưởng tượng nổi là thân thể hắn nảy sinh một cảm giác bị kích thích khó có thể diễn tả với tiểu thái y mảnh khảnh này, tay hắn không khỏi nắm chặt thành quyền, cố gắng áp chế.
“Trẫm còn…chưa dùng bữa tối đâu!” Lúc này, hắn sao có thể buông xuống mà rời đi được?
Tiểu thái y là vật thể chứa mầm bệnh có khả năng lây nhiễm thì sao, dù cho có là một cây hoa độc, hắn cũng muốn ở lại. Đây rốt cuộc là cảm giác gì, xa lạ như thế, lại nóng bỏng như thế, làm cho tim hắn đập thình thịch, hô hấp dồn dập, rồi lại cảm thấy nói không nên lời.
“Vậy để tôi đi nấu cháo, nấu cháo gạo tẻ hạt sen đi, không cho ngân nhĩ vào nữa, rất tốn thời gian, để tôi sắc một ít thuốc, lát nữa anh cũng uống một ít đi, đề phòng bị tôi lây bệnh.” Vân Ánh Lục nhanh nhẹn nhóm bếp lò, lấy dược liệu và nguyên liệu nấu ăn trong phòng thuốc ra, rửa sạch rồi bỏ vào trong hai cái nồi, đổ nước vào, đặt lên bếp lò.
Tóc của cô quá dài, cứ một chốc là lại rủ xuống trước mặt, cản trở tầm mắt của cô, cô hất ra mấy lần, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Một lát nữa là được ăn rồi, Lưu hoàng thượng, anh chưa hề ăn chút gì sao?” Vân Ánh Lục xoa xoa tay, đứng lên, hỏi Lưu Huyên Thần.
Lưu Huyên Thần nhắm mắt lại, điên rồi, trên người tiểu thái y ẩn ẩn có mùi dược liệu, lời nói dịu dàng, mái tóc đen đung đưa, làm cho trái tim hắn cứ đập điên cuồng không thôi, đây là một người đàn ông mà, rốt cuộc là hắn làm sao vậy?
“Lưu hoàng thượng, anh thấy có chỗ nào khó chịu à? Bị tôi lây bệnh rồi sao?” Vân Ánh Lục đi tới, đưa tay cầm lấy tay Lưu Huyên Thần, đặt lên mạch cổ tay của hắn. Hoàn hảo, ngoại trừ hơi thở dồn dập, những thứ khác cũng không có gì dị thường.
Đêm vừa sâu lại vừa ẩm ướt, mưa đập vào cửa sổ, từng giọt từng giọt, như tiếng gõ cửa trái tim.
“Vì sao khanh không búi tóc lên?” Lưu Huyên Thần nghĩ là nhất định mái tóc dài của tiểu thái y này làm nhiễu loạn trái tim hắn, đây là đầu sỏ gây họa, búi tóc lên, sẽ không làm cho tâm trạng rối loạn như vậy nữa.
Tóc dài như dòng suối, gương mặt rực sáng như san hô mới vừa vớt lên. Đôi mắt đẹp như sao sáng, hắn dưới ánh mắt của cô, tan vào trong sự ấm áp đó. Tiểu thái y chẳng cần mở lời, kỳ thật cũng vô cùng quyến rũ hấp dẫn.
Trái tim hắn đập nhanh, tình cảm trong lòng không chịu kiềm chế cứ từng chút, từng chút một như thủy triều tuôn trào. Dung nhan xinh đẹp hóa ra là cần màu trắng mộc mạc và mái tóc đen tô điểm. Y phục trắng mộc mạc, mái tóc đen dài mượt mà, mới là cực hạn của cái đẹp.
Mặt Vân Ánh Lục đỏ lên, trước kia cô đều để tóc ngắn, cũng không thích nuôi tóc dài. Mỗi ngày chải mái tóc dài này, đều là việc của Trúc Thanh, cô không biết làm thế nào, đành tìm một cái khăn muốn buộc lại, nhưng hôm nay khăn đều ướt.
“Tóc của tôi dường như rất dày, khô rất chậm, lát nữa khô, tôi nhét luôn vào trong mũ quan, không cần búi.” Cô ngồi bên bếp lò, huơ huơ tay trước ngọn lửa. Tối nay dầm mưa lâu quá, có lẽ không không chế được cơn sốt rồi, cô run rẩy, tới cả hàm răng cũng phát run.
“Trẫm búi giúp khanh.” Lưu Huyên Thần bị lời nói chính mình thốt ra làm cho hoảng sợ.
Cháo trong nồi đất bắt đầu sôi trào, hơi nóng tràn ra trong phòng, Vân Ánh Lục chỉnh lửa của bếp lò nhỏ đi một chút, “Tôi sao có thể không biết xấu hổ để anh búi được, đừng để ý tới nó nữa, cứ để đó cho nha đầu của tôi chải búi nó đi.”
“Không sao, trẫm cũng rảnh rỗi mà. Lược đâu?” Lưu Huyên Thần tận lực duy trì vẻ mặt bình thản.
Vân Ánh Lục quay mặt sang, hiếm thấy là gương mặt xấu hổ đỏ hồng, nhưng đây cũng có thể là do lửa nóng, hoặc là do cơn sốt, dù sao khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ như hoa hồng.
“Anh biết búi sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay to lớn, đôi tay đó lúc nào cũng có thể cầm được cây đao, động một tí là muốn giết người, không biết lược ở trong bàn tay muốn giết người của anh ta sẽ thành cái dạng gì?
“Trẫm thử xem.” Lưu Huyên Thần tràn đầy tự tin nói.
Vân Ánh Lục do dự một lúc, đứng dậy đi vào phòng trong lấy ra một chiếc lược và một cây trâm, đưa cho hắn. Cô cảm thấy đầu đã nóng tới hết mức rồi, thần trí thì lộn xộn.
Lưu Huyên Thần đứng sau lưng cô, một tay ấn gáy cô xuống, một tay cầm lược, lẳng lặng nhìn mái tóc dài, lẳng lặng chải từng nhát lược trên mái tóc dài, mỗi một lần chải, trái tim hắn lại một lần mềm đi.
Hắn chưa từng làm những việc hạ nhân làm thế này, cũng hiểu được đôi tay của một người đàn ông không nên đụng tới những đồ trang điểm thế này. Nhưng hôm nay, làm như vậy cũng không có gì, ngược lại hắn cảm thấy tràn đầy sung sướng, hạnh phúc, tự nhiên giống như đã làm nhiều lần.
Hắn cúi xuống nhìn gương mặt thanh tú của tiểu thái y, dưới ánh lửa của bếp lò, gương mặt cô dường như phát ra ánh sáng nhạt của trăng sao.
Hắn không nhịn được cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
“Lưu hoàng thượng, buổi tối hôm nay anh muốn nói với tôi chuyện gì?” Lực mà Lưu hoàng thượng này sử dụng cũng nhẹ nhàng giống Trúc Thanh, Vân Ánh Lục thoải mái nhắm mắt lại.
Lưu Huyên Thần quẫn bách ngẩng đầu, “Trẫm muốn nói…hai ngày sau khanh cùng trẫm xuất cung một chuyến.” Hắn vốn đang muốn nói với tiểu thái y về suy nghĩ trong lòng, nhưng trái tim đang đập điên cuồng lại làm cho hắn không nhớ nổi muốn nói gì.
“Ban ngày hay là buổi tối?” Vân Ánh Lục hỏi, đầu càng lúc càng nặng, cô lấy tay chống má.
“Buổi tối!”
“Lưu hoàng thượng, tôi phải trực thêm nhiều ca đêm như vậy, không công bằng.” Vân Ánh Lục thì thào nói, mí mắt càng nặng hơn.
“Khanh…sau này cứ dọn luôn vào trong cung ở đi, tẩm cung của trẫm còn nhiều phòng lắm, có được không?” Lưu Huyên Thần thuận nước đẩy thuyền, chờ mong hỏi tiếp.
Chờ hơn nửa ngày, người kia cũng chưa lên tiếng trả lời. Hắn cúi đầu nhìn, thấy mặt Vân Ánh Lục đỏ như một quả cầu lửa, hơi thở gấp gáp.
“La công công!” Lưu Huyên Thần hoảng hốt gọi.
La công công nghe tiếng chạy vào, nhìn lên, rồi sờ thử vào trán Vân Ánh Lục, cả kinh nói, “Hoàng thượng, Vân thái y đang sốt rất cao.”
“Vậy… nên làm gì bây giờ?” Người thường mắc bệnh thì tìm thầy thuốc, nhưng giờ là thầy thuốc mắc bệnh, tìm ai bây giờ?
“Ở đây đang sắc thuốc đúng không?” La công công vừa chuyển tầm mắt, nhìn thấy trên bếp lò có hai cái nồi, đều đang trào bọt ra ngoài, vội vàng tắt lửa đi, cháo và thuốc đều nấu xong rồi.
“Đúng, đúng!” Lưu Huyên Thần cẩn thận ôm lấy Vân Ánh Lục, “Vân thái y vừa mới nhắc tới phải uống thuốc, còn bảo trẫm phải uống một ít đề phòng, ngươi mau đổ ra đi, cho nguội bớt, để trẫm cho uống.”
Trên mặt La công công xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ giây lát, ông ấy đã cúi đầu cụp mắt, y theo quân ý mà làm.
Lưu Huyên Thần búi lại tóc cho Vân Ánh Lục, cho uống thuốc, rồi ôm vào phòng trực đêm của Thái y viện, tự mình đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận, hắn còn để nguyên y phục chờ ở đó suốt một đêm.
Lúc nửa đêm, hắn ra lấy cháo Vân Ánh Lục nấu lúc trước, ăn một hồi hết sạch.
Khi bầu trời phía Đông xuất hiện những tia nắng đầu tiên, hắn xoa cái cổ đau nhức ra khỏi Thái y viện, sắc mặt tuy rằng tiều tụy, nhưng hai mắt sáng ngời, vẻ mặt vui mừng.
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào trong phòng, Vân Ánh Lục chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Tiểu Đức Tử đứng ở trước giường cô, vẻ mặt là lạ, nói với cô, hoàng thượng có chỉ, cho cô hai ngày nghỉ phép, bảo cô hồi phủ nghỉ ngơi đi.
Cô chớp chớp mắt, hôm nay cô thật sự có thể xuất cung. Đây là biện pháp Cổ Lệ đã nghĩ ra sao?
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi