If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: girl
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 463 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
on nhóc bẩn thỉu này, dám chạm vào ta sao, thật là ko biết điều - nó lấy khăn tay ra lau bàn tay cứ như mình vừa chạm vào một thứ gì đó bẩn lắm ko bằng. Ánh mắt sắc lạnh nó liếc nhìn cô bé, giọng nói đến âm độ lộ rõ phần khinh bỉ.
Cô bé nghe nó nói thế thì hai tay ngày càng bấu chặt lấy áo mẹ, đôi mắt cô bé như chợt nhòe lệ, run sợ nhìn ng con gái đang đứng trc mặt.
- Tiểu thư con bé ko biết, xin cô tha lỗi, sẽ ko có chuyện gì xảy ra nữa đâu - ng bán hoa thấy thế thì vội xin lỗi nó ngay, bà cũng run sợ trc nó, xem ra cô gái này ko phải là một ng tốt rồi, chỉ biết khinh bỉ ng khác mà tôi.
- Sẽ còn có lần sau - nó nhếch mép nhìn hai mẹ con trc mặt nhướn mày hỏi lại - Ở đây có hoa hồng trắng ko - nhớ ra vì sao mình dừng lại trc cửa hàng hoa tồi tàn này, nó đảo mắt một vòng quanh cửa hàng hỏi.
- Dạ, có để tôi đi lấy - bà bỏ tay con ra - Con đứng đợi ngoài này nhé, để mẹ vào lấy hoa - nhận dc cái gật đầu của cô bé, bà bế cô bé đến trc ghế nhựa đặt cô bé ngồi xuống rồi chạy vào trong cửa hàng lấy hoa.
Cô bé ngồi trên chiếc ghế nữa cầm con búp bê, tránh nhìn nó như đang trốn chạy một sự sợ hãy nào đó.
Nhìn cô bé đang chơi búp bê, nó tiến lại phía gần cô bé. Nó cảm thấy thực sự đây là một cô bé rất ngoan và rất biết nghe lời mẹ.
Nó cũng có hơi hối hận về những gì mình ns lúc nãy, thật sự nó cũng ko cố ý. Lúc nãy do cô bé bất ngờ chạm vào tay mình nó mới giật mình và có thái độ như thế.
Tiến đến chỗ cô bé ngồi xuống chiếc ghế xanh bên cạnh, nó nhìn cô bé đang cầm một con búp bê đã cũ, vài chỗ hơi bị sờn chỉ nói.
- Lúc nãy chị có lm em sợ ko - giọng ns nó ko lạnh như lúc trc nữa, nó cũng có phần ấm áp hơn.
Cô bé ngạc nhiên nhìn nó ngồi xuống bên cạnh và thấy sự thay đổi chóng mặt của nó thì chỉ mỉm cười thật tươi lắc đầu ns.
- Dạ lúc nãy có, bây giờ thì rồi ạ.
- Vì sao - nó ngạc nhiên hỏi lại cô bé trc mặt.
- Vì em cảm thấy chị ko phải là ng xấu - cô bé ngây thơ lấy hai bàn tay nắm lấy tay nó. Nó cũng hơi ngạc nhiên vì hành động đó nhưng rồi cũng để im mà nhoẻn miệng cười. Một nụ cười thật sự, xua tan băng giá, là ánh nắng mặt trời của thiên sứ. Nụ cười này càng khiến cho vẻ đẹp của nó trở nên hoàn mĩ hơn. Ác quỷ lúc nãy đâu rồi, mà thay vào đó là một thiên thần.
- Chị cười đẹp quá - cô bé bất giác lóa mắt vì nụ cười của nó - Sau này lớn, em ước mình cũng đẹp như chị - cô bé nở một nụ cười híp mắt hồn nhiên nhìn nó.
Nghe cô bé ns thế, nụ cười trên môi nó dập tắt, ánh mắt ngạc nhiên nó nhìn xuống cô bé ngây thơ đáng yêu trc mặt. Cái gì? Nó vừa cười á, sao nó ko biết nhỉ, phải chăng đây có phải là một nụ cười thật sự ko?
- Cảm ơn em - nó đưa tay lên vuốt tóc cô bé - chắc chắn sau này em sẽ đẹp hơn chị.
- Mà chị đi một mình à - cô bé đảo mắt xung quanh - Chị đi đâu thế - cô bé hỏi tiếp.
- Uk, chị đi chơi một chuyến - nó nghe thấy thế thì chợt giật mình nói dối - Mà có mỗi em với mẹ em bán hoa thôi à - nó đổi chủ đề.
- Dạ, cửa hàng hoa này trc đây là do bố em quản lí - cô bé ns đến đây thì khuôn mặt ko còn tươi tỉnh nữa mà buồn hẳn đi.
- Thế bố em đâu - nó tò mò hỏi.
- Dạ, mẹ em ns bây giờ bố em đã đi đến một nơi rất xa - cô bé nghịch nghịch con búp bê trên tay - Mẹ bảo nơi đó là thiên đường, nơi có sự bình yên và hạnh phúc.Chị có biết thiên dg là ở đâu ko, em rất muốn đến đó tìm bố.
Cô bé này thật là ngây thơ, ng mẹ kia lại muốn che dấu sự thật với con mình. điều đó cũng tốt cho cô bé mà thôi, nhưng mình sợ khi cô bé lớn lên và phát hiện ra sự thật thì cô bé sẽ sốc mất. Đứa trẻ này thật là bất hạnh, nhưng cô bé này còn may mắn hơn nó là cô bé còn có mẹ. Ngay cả mặt bố mẹ ruột nó còn ko biết nữa là...
- Chị bị sao vậy - cô bé giải thoát nó ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.
- À chị ko sao, chỉ là đang nghĩ đến một số chuyện thôi - nó giật mình - Lúc nãy chị đã lm em sợ, bây giờ em muốn gì chị sẽ cho.
- Chị ns thật chứ? - cô bé nghe thấy thế thì vui mừng mắt sáng như sao hỏi.
Nó ko ns gì chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu.
- Vậy chị cho em cái kẹp tóc này đi - cô bé suy nghĩ một lúc thì tươi cười ns, lấy tay chỉ vào cái kẹp tóc hình ngôi sao nhỏ đang kẹp trên tóc nó. Cô bé này thật là tinh mắt, cái kẹp tóc này trông như thế thôi nhưng nó dc lm từ ngọc trsi chính hiệu.
- Em thích thứ này, vậy dc - nó lấy chiếc kẹp tóc trên tóc mình ra cặp vào đầu cô bé - Nó rất hợp với em đó.
- Thấy chưa, chị đúng là một thiên thần - cô bé vui vẻ ns.
- Chị ko phải thiên thần như em nghĩ đâu - nó nhìn cô bé ns. Cô bé này nếu biết con ng thật của nó thì liệu sẽ ns như thế hay ko - Mẹ em ra rồi, chị cũng chuẩn bị đi đây - thấy cô bán hoa chuẩn bị bc ra, nó đứng dậy ns.
- Tiểu thư đây là hoa của cô - ng bán hoa đi ra, trên tay đang cầm 1 bó hoa hồng trắng xinh đẹp, dc gói lại cẩn thận.
Ko ns gì, quay trở lại với vỏ bọc lạnh lùng nó bước đến cầm lấy bó hoa. Sau khi trả tiền triếc xe dc phóng vụt đi.
- Đúng là những ng nhà giàu luôn khinh ng nghèo, xã hội này khác xưa quá rồi - nhìn theo bóng dáng chiếc ô tô lao vụt đi bà mẹ thở dài ns. Đúng vậy hầu hết ọn tiểu thư công tử nhà giàu bây giờ đều coi thường những ng nghèo lao động như bà. Nhìn một xấp tiền 500k trên tay bà thở dài, đó là minh chứng cụ thể. Ng con gái đẹp như tiên lúc nãy chắc chắn cũng chỉ giống như các tiểu thư và công tử khác mà thôi. Bó hoa lúc nãy giá đâu có đắt đến thế, chắc cô gái đó chỉ khinh bỉ mà vứt lại một cọc tiền cho bà mà thôi.
Thật ra nó ko phải là có ý đó. Nó thấy thương cho hai mẹ con cô bé này, số tiền này đối với nó cũng ko có gì to tát. Nó chỉ để lại số tiền đó với hi vọng là nó sẽ trang trải và giúp dc một phần cho cuộc sống khó khăn của hai mẹ con cô bé nghèo này mà thôi.
- Mẹ ơi, chị ý ko phai như thế đâu, chị ý vừa cho con cái kẹp tóc này nè - cô bé nghe thấy mẹ ns chị gái tốt bụng xinh đẹp như thế thì lên tiếng phản bác ngay.
Ng bán hoa chỉ ngạc nhiên nhìn con mình mà nghĩ '' mình hiểu lầm rồi chăng '' ( chẳng thế còn gì ).
Tầm một lúc nữa đi xe, cuối cùng nó đã cũng đến nơi đó. Bây giờ nó đang đứng trên một ngọn đồi nhỏ.Ngọn đồi này là nó đẫ mua riêng lúc 4 năm trc. Nơi đây phong cảnh thật là đẹp, cũng khá yên tĩnh. Đặc biệt là hai bên đường của ngọn đồi này có trồng rất nhiều hoa hồng và đặc biệt là hoa hồng trắng, loại hoa đẹp đẽ, tinh khiết mà tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Đến ngọn đồi này mà sao tâm trạng nó lại trùng và buồn đến mức này, đii lên đỉnh đồi nó dừng trc một ngôi mộ nhỏ.
Ngọn đồi này là do nó mua riêng và chỉ để xây mỗi ngôi mộ này. Ngôi mộ dc xây khá là khang trang và đẹp mắt. Nhưng vì lâu ko có ng đến đây mà co dại đã mọc xung quanh và phần bia một đã có rất nhiều bụi bẩn.
Sau khi nhổ cỏ và lau sạch hết bia mộ, đặt bó hoa hồng trắng vừa mua cắm vào lọ hoa. Ngôi mọ lúc này thật sạch sẽ và khá là khang trang. Sau khi lớp bụi và cỏ dại dc lau sạch, trên bia mộ lộ rõ ra hình một ng con trai.
Ng con trai này khá là đẹp trai và tuấn tú cùng với nụ cười tươi trên môi và người con trai dc khắc mình trên bia mộ ko ai khác chính Vũ Minh Khôi ng mà nó từng thương yêu và dành cho cả trọn trái tim.
Tận cùng nỗi đau không phải là nước mắt
Mà là một nụ cười lạnh ngắt
Đảy nước mắt chảy ngược vào tim
Nỗi đau giờ đây đã quá lớn
Luôn rằng xé với những tháng ngày hạnh phúc
Chuỗi ngày tháng đó giờ đây đã biến mất
Em phải làm sao với ngày tháng đó bây giờ
Cố quên nó đi như chưa hề tồn tại
Hay là cứ giữ nó trong tim để rồi đau khổ
Nói đi, em phải làm sao bây giờ?
Nhìn bia mộ, mắt nó chợt nhòe đi, bóng dáng nhỏ ngồi bệt xuống ngôi mộ, từng giọt nước mắt một lần nữa dc lăn dài trên gò má.
- Anh à, bây lắm rồi em mới đến đây em nhớ anh lắm, anh nói gì đi chứ - ngòi gục xuống lấy tay ôm lấy ngôi mộ nước mắt nó ngày càng ra nhiều hơn. Đau, đau, sao nó lại đau như thế này.
- Anh trả lại em đi, sao anh cứ im lặng như thế chứ - chỉ có sự im lặng bao trùm của ko khí đáp lại tiếng nó, nc mắt vẫn chảy đầm đìa nó om bia mộ mà gào lên.
- Em ghét anh trả lời đi chứ, tại sao lại cứ im lặng như vậy - vẫn chỉ nhận dc một khoảng không tĩnh lặng nó gục mặt xuống ngôi mộ mà khóc.
Trong không gian ngôi đồi xinh đẹp này, giờ đây mọi thứ cứ như dừng lại, im lặng hẳn đi, chỉ nghe thấy một tiếng khóc đau khổ nức nở. Tiếng chim hót đâu mất rồi, thay vào đó chỉ là tiếng gió, tiếng lá xào xạc như đang an ủi ng con gái nhỏ bé này.
Khóc nhiều quá nó mệt mỏi gục xuống ngôi mộ ngủ đi lúc nào ko hay.
- Nhi nhi, sao em toàn mặc đồ đen vậy - Minh Khôi đặt một câu hỏi cho nó.
- Em thích mặc màu đen, anh chê em xấu sao - nó hờn dỗi, trẻ con quay mặt đi chỗ khác.
- Ko, em thật ngốc, Nhi nhi của anh mặc đồ nào cũng đẹp hết - bàn tay Minh Khôi ấm áp ôm nó lại từ phía sau. Nhận dc sự ấm áp từ con ng quen thuộc, nó hờn dỗi quay ng, ngây thơ hỏi.
- Vậy sao anh lại hỏi em như thế, anh chẳng đang chê khéo em còn gì - nó lấy tay nhéo nhéo mũi Minh Khôi.
- Anh muốn em mặc màu trắng, lúc đó em sẽ là một thiên thần thực sự - Minh Khôi vui vẻ giọng ns tràn đầy ấm áp lấy tay xoa xoa đầu nó.
- Dạ, nếu anh Minh Khôi thích em mặc màu trắng thì em sẽ mặc, lúc đó em sẽ là thiên thần của anh - nó dụi dụi đầu vào lồng ngực săn chắc của Minh Khôi ns.
Kể từ đó trở đi lúc nào ở trc mặt của Minh Khôi nó cũng nghe theo lời anh diện những bộ đồ và những bộ cánh trắng tuyệt đẹp.
Giaatj mình tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mộng thì trời đã xế tà. Thì ra đó là một phần kí ức tươi đẹp của nó và Minh Khôi.
- Tạm biệt hôm khác em sẽ lại đến - đặt một nụ hôn vào hình của Minh Khôi trong bia mộ nó buồn rầu ra về.
Ở một nơi nào đó thật xa, có một cặp mắt vẫn luôn dõi theo nó. Thở dài nhìn nó
- Nhi nhi bao giờ anh mới có thể an tâm mà rời xa em đây.
Xin Lỗi, Vì Tôi Đã Không Còn Là Thiên Thần Của Ngày Xưa Nữa Xin Lỗi, Vì Tôi Đã Không Còn Là Thiên Thần Của Ngày Xưa Nữa - girl