Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Thích
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:06:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15-16
hương 15.1
Dịch & Edit: Hai chị em Mit
“Đào Nhạc, em còn nghe điện thoại không vậy? Đoán thử xem tôi đang ở đâu nào?” Tô Dịch Văn hỏi lại.
“Thầy ở đâu thì liên quan gì đến em, Thầy Tô Dịch Văn, bây giờ em không có tâm trạng mà đùa giỡn với thầy!” Đào Nhạc thực sự đã bị tức đến dở khóc dở cười, anh ta vẫn còn ý muốn đùa giỡn với cô, nhưng bây giờ cái gì cô cũng nghe không vào.
Tô Dịch Văn cười nhẹ, “Bây giờ tôi đang ở biên giới xa xôi, một chân đạp trên Trung Quốc, một chân đạp trênMyanmar.”
“Hừ, thầy không bị người của đồn biên phòng phát hiện, rồi bắt nhốt lại chứ?” Đào Nhạc hung hăng nguyền rủa, tốt nhất anh ta bị ngườiMyanmarbắt lại nung cho thành than tổ ong luôn đi!
“Em cảm thấy có thể không? Tôi cũng không phải vượt biên phi pháp.”
“Đúng là cưỡng từ đoạt lý(Là già mồm đấy các bạn)! Thầy còn là một kiểm sát viên, đã biết luật mà còn phạm pháp!”
Tô Dịch Văn tự nhiên lại muốn trêu chọc cô, nhưng thực tế thì đúng là anh đang đứng trên biên giới, phía trước là lãnh thổ của Myanmar, vì vụ án đang xử lý mà không thể không đến Vân Nam, đi thật sự rất vội nên không kịp nói cô biết, hơn nữa mấy ngày nay liên tục làm việc, nên thời gian gọi điện thoại của anh cũng không có. Cho đến hôm trước thấy có cuộc gọi đến, mới nhớ ra cô phải đi thay băng. Anh biết chân của cô bị thương, có hứa là sẽ đưa cô đi bệnh viện, nhưng chính anh lại không giữ lời, cho nên anh không có dự định tìm một cái cớ ình, cho dù là vì công việc. Anh gọi đến, nghe ra được cô đang giận dỗi, cũng nằm trong dự tính, sau đó lại nghe đến chuyện của anh Vương, thoáng chốc đã làm anh phải ngạc nhiên. Lúc cô cúp máy, anh nghĩ giờ chỉ còn biết đợi khi cô hết giận mới có thể gọi lại, bây giờ dù chỉ trêu đùa để cô vui thôi cũng được.
“Chân còn đau không?” Tô Dịch Văn dịu dàng hỏi.
Đào Nhạc không kịp thích ứng với giọng điệu thay đổi của anh, hơn nữa còn là giọng nói ngọt ngào đến chết người này, cô lúng túng lên tiếng, “À, không sao rồi.”
“Xin lỗi…”
“Vì, vì sao lại nói xin lỗi chứ?” Đào Nhạc cũng không biết mình đã hỏi gì nữa.
“Ngày đó gặp cướp là do tôi giải quyết không tốt, nếu không chân em cũng sẽ không bị thương.” Tô Dịch Văn ngừng một lát, “Còn chuyện đi bệnh viện, tôi—— “
“Thầy đi công tác, không phải đi du lịch, em hiểu mà.” Đào Nhạc cắt ngang, những lời nói này của Tô Dịch Văn khiến Đào Nhạc thực sự không có sức chống cự, mà buồn bực trong lòng càng lúc càng nặng nề, anh vốn không biết cô đã xảy ra chuyện gì ở đây, cô thì có lý do gì để oán giận với anh chứ, cô là sinh viên anh là giáo viên, trước đây bọn họ vốn chẳng có quan hệ gì, cuộc gọi thế này có thể nói rõ được điều gì chứ!
“Tô Dịch Văn, khi nào thầy trở về?” Đào Nhạc biết bản thân không nên hỏi vấn đề này, giống như cô rất hy vọng anh quay về vậy, trên thực tế cũng đúng là như vậy thật.
Tô Dịch Văn thở dài, trong mắt hiện lên ý cười, “Khoảng hai ngày nữa, em không sợ tôi về sẽ bắt em nộp luận văn hả?” Nếu như có thể, bây giờ anh muốn trở về ngay.
“Em đã viết xong rồi, thầy cứ việc về đây đi.” Đào Nhạc đã tốn không ít công sức cho luận văn lần này, quyết không để anh xem thường cô.
Giọng Tô Dịch Văn khoái trá, “Vậy thì tốt quá. Đúng rồi, khó có dịp tôi đến nơi này, em có muốn quà lưu niệm gì không?”
Đào Nhạc nhất quyết từ chối, “Vô công bất hưởng lộc, không cần đâu ạ.” Dựa vào tính cách của anh không chừng có thể sẽ bắt cô trả tiền nữa.
“Trong mắt em có phải tôi là một người keo kiệt lắm không?” Tô Dịch Văn cười hỏi.
Đúng vậy, Đào Nhạc thật muốn trả lời như thế, nhưng cô lại không dám nói, liền trả lời qua quýt, “Thầy là một người chi tiêu có kế hoạch, em không muốn để thầy phí tiền.”
“Em đã thấu hiểu thầy giáo của mình như vậy, tôi đây cũng không phung phí nữa.”
Biết ngay sự gian ác của anh sẽ không chỉ dừng trong giây lát, vừa mới dịu dàng xin lỗi, bây giờ lại trở nên cầm thú rồi, cô đúng là đang bị anh chơi xỏ mà.
Ở đầu dây bên kia hình như có người gọi Tô Dịch Văn, Đào Nhạc cũng không muốn kéo dài cuộc gọi này, “Không còn việc gì nữa, em cúp máy đây, thầy làm việc tiếp đi.”
“Ừ.”Tô Dịch Văn đáp, lại gọi giật ngược cô, “Chờ một chút! Đào Nhạc, chuyện mấy tấm hình chờ tôi về rồi tính, có biết không?”
Đào Nhạc sửng sốt, “Thầy biết sao?”
“Dù sao tôi cũng là người trong cuộc, lại là một giáo viên, xảy ra loại chuyện này tôi còn có thể không biết sao?”
Đào Nhạc im lặng, thì ra Tô Dịch Văn vẫn luôn để ý đến mọi việc trong trường, hoặc là quan tâm cô, điều này làm cô bất ngờ, hiếm khi bản chất thú tính của anh vẫn còn chút nhân tính chưa mất đi.
“Tóm lại, em đừng quan tâm đến chuyện mấy tấm ảnh, chỉ cần để tâm đến chuyện học, đợt thi thứ hai đã ở trước mắt, em chuẩn bị cho thật tốt.” giọng Tô Dịch Văn nghiêm túc, anh không hy vọng cô vì mấy chuyện thế này mà bỏ lỡ nhiều thứ.
Đào Nhạc biết Tô Dịch Văn nói những lời này là thật sự nghiêm túc, nhưng nhắc đến chuyện thi đợt hai, cô liền thấy không ổn rồi.
“Thầy Tô Dịch Văn, có phải thầy sẽ là tham gia vào đợt thi thứ hai không, ví dụ như giám thị hay gì gì đó.” Đào Nhạc dè dặt hỏi.
“Sao, lại muốn hối lộ tôi à?” Tô Dịch Văn hỏi lại vẻ mặt cực kì gian trá.
“Thầy nói hối lộ cái gì chứ, lần trước chỉ là tùy tiện thôi, em giải thích đôi chút, không có ý gì khác đâu.” Đào Nhạc giả vờ thờ ơ, thật ra trong lòng rất hồi hộp.
“Chuyện này…Đến lúc đó em sẽ biết thôi.” Tô Dịch Văn nói bóng gió, “Được rồi, có việc gì tôi sẽ gọi lại cho em, nghỉ ngơi sớm nha.”
“Dạ, được ạ.”
Đào Nhạc hơi thất vọng, chỉ có thể cúp máy, miệng lưỡi anh ta thật là ghê gớm. Nhưng nói đến nghỉ ngơi, vốn là hôm nay cô muốn về nhà, bây giờ lại cãi nhau với ba mẹ thành ra như vậy, tạm thời cũng không về được rồi. Thiên hạ rộng lớn đến cả một chỗ để Đào Nhạc sống yên cũng không có.
Đương nhiên, đối với Đào Nhạc mà nói, giờ đây chỉ có thể trở về trường. Cho dù bây giờ ở nơi nào cũng không yên ổn, nhưng Tô Dịch Văn nói không sai, cô không cần phải để ý, tâm trí cô nên để vào một chỗ khác, ví dụ như là luận văn hay kì thi sắp tới. Nghĩ lại cũng thấy kì lạ, từ lúc nào mà cô đã bắt đầu chấp nhận Tô Dịch Văn rồi, đáng lý cô phải ghét anh mới đúng, chứ không phải là thật thà nghe lời anh như bây giờ.
Khi đi ngang qua bảng thông báo của nhà trường, mấy tấm ảnh vẫn còn ở đó. Cô tiến lên, thật ra thì kĩ thuật của người chụp ảnh rất tốt, nắm bắt rất đúng vị trí, vừa nhìn cô và Tô Dịch Văn thật rất giống có gì đó mờ ám, họ giống như…giống như bạn bè trai gái. Về điểm này, không hiểu sao Đào Nhạc lại đỏ mặt, cô biết bản thân mình đã hơn một lần có những ý nghĩ không trong sáng đối với người đàn ông này, đối với giấc mơ hôm trước cũng thấy vô cùng xấu hổ, chẳng lẽ cô thật sự là thiếu tình yêu, lại để ý đến một ông chú sao?
Đào Nhạc à, Tô Dịch Văn chưa có già, mới ba mươi tuổi đầu, đứng đắn chính trực, thời nay đàn ông có bằng cấp cao và vững vàng vừa thiếu lại vừa ít, điều kiện của anh ta như vậy có đốt đèn đi tìm cũng không ra, có thể cân nhắc lại một chút.
Cân nhắc? Đã từng tuổi này mà anh ta vẫn chưa kết hôn nhất định là có quỷ  mà, nếu không phải là không có hứng thú với phụ nữ thì sẽ là yêu cầu quá cao. Mày cũng không nghĩ mà xem, anh ta với những điều kiện đó, dù thế nào cũng phải tìm một người tương xứng chứ, lại có chút hứng thú với một đứa sinh viên như mày, nằm mơ giữa ban ngày đi!
Đào Nhạc thở dài, thôi bỏ đi, cứ xem như cô phải cô đơn quạnh quẽ vậy, dù Tô Dịch Văn có tốt hơn nữa cô cũng không có phúc được hưởng. Rõ ràng về bản tính cầm thú của anh cô phải sợ rồi, nên đừng nói phát triển thêm một bước nữa. Với đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh ta, bất cứ phụ nữ nào cũng sẽ chủ động dâng tới cửa, đến lúc đó cô có giải quyết cũng không hết đám hồ ly tinh.
Nghĩ như vậy, Đào Nhạc đến dưới lầu khu kí túc xá, liếc mắt một cái liền trông thấy đèn đỏ lập lòe của xe cảnh sát, đột nhiên trong lòng có một dự cảm không rõ ràng, xem ra cô tránh không được trận chiến nước bọt này rồi.
Quả nhiên, cửa xe đẩy ra, một màn trình diễn đồng phục cảnh sát quyến rũ bắt đầu, tên nhóc Hàn Húc này kiếp trước chắc chắn là con gái, nếu không thì tại sao cả bầu không khí đều tràn đầy loại âm phong(gió độc) này.
“Hello, Hàn mỹ nhân, vừa khéo quá ha.” Đào Nhạc mỉm cười bắt chuyện.
Mặt Hàn Húc căng cứng, cậu không biết tại sao mỗi lần gặp cô gái này là tâm trạng liền hỏng bét, đội phó cũng thiệt là, trong đồn có nhiều người như vậy sao cứ bắt cậu phải chạy đến đây chứ.
Đào Nhạc biết tên nhóc này vẫn mang lòng oán hận với mình, cô hiểu được tính nóng giận của tuổi trẻ, nhưng cô không phải là một bà chị tri kỉ, không rảnh rỗi mà dạy bảo cậu ta.
Đào Nhạc nhoài người ra dòm ngó, “Sao lại chỉ có một mình cậu, Vương đội phó đâu?”
Hàn Húc cũng không nói nhiều, đi tới lấy ra trong người một lá thư, “Tên cướp lần trước cướp đồ của cô đã bắt được rồi.”
Đào Nhạc nhìn qua tấm hình cậu ta vừa mới đưa, hình như là tên tiểu tử đó, bởi vì mũi và mắt của hắn bị sưng lên một cục, chắc là bị cô và Tô Dịch Văn đánh quá nhiều.
“Ồ, thật không ngờ hiệu suất làm việc của cảnh sát các cậu lại cao như vậy, vậy mà tôi lại nghe nói rằng hiệu suất phá án lại giảm sút đó nha.” Đào Nhạc trêu chọc nói.
Trên trán Hàn Húc nổi cả gân xanh, “Ý của cô là chúng tôi phá không nổi cái án này sao?”
“Vậy thì không phải, tôi nói là có ý khác, trong túi không còn đồ gì, tên cướp rõ ràng là vẫn còn giữ.” Đào Nhạc cũng không nói đùa nữa, thỉnh thoảng trêu chọc cậu em cũng được.
“Chuyện này tôi không rõ lắm, dù thế nào thì đó cũng là tang vật. Tôi đến đây báo cho cô một tiếng, cuối tuần dành ít thời gian đến cục cảnh sát một chuyến lấy lại túi của cô,  hiện tại thì vật chứng được đưa đến viện kiểm sát thẩm định lại. tên cướp này là tái phạm, nên lần này dự định sẽ xử lý nghiêm khắc.”Hàn Húc hiếm khi giải thích nhiều như vậy, đương nhiên đó cũng là chức trách của anh.
“Ồ, là như vậy sao.” Đào Nhạc tỉnh ngộ ra, “Sáu mươi đồng của tôi cộng với một đống thẻ còn có thể cống hiến cho ngành tư pháp sao?”
“Tùy cô nghĩ thế nào. Nhưng, cách thức liên hệ với cô làm sao vậy, vốn không tìm ra cô, báo hại tôi chờ ở đây hai tiếng đồng hồ, thiếu điều đi tìm người hướng dẫn của các cô thôi đấy.” Hàn Húc oán giận mà nói.
Đào Nhạc trợn trắng mắt, “Di động của tôi hôm đó bị quăng vỡ, bộ anh không không ghi lại trong hồ sơ sao?” Thực tế cô sử dụng điện thoại của Tô Dịch Văn, tạm thời quên mất phải mua điện thoại mới.
“Cô cho tôi một cách thức liên lạc cho chính xác, tiết kiệm cho tôi một chuyến đi, còn không đủ tiền đổ xăng đó!”
“Được rồi, được rồi!” Đào Nhạc không kiên nhẫn, không biết có phải đàn ông thời nay đều keo kiệt như vậy hay không, Tô Dịch Văn còn chưa đủ, giờ đến tên nhóc này cũng như vậy, cô lấy cục gạch đen ra, “Cho tôi cách thức liên lạc với cậu, tôi sẽ gọi qua cho cậu.”
Hàn Húc rất phối hợp, cũng lấy điện thoại ra, đọc một dãy số.
“Số này đúng chứ?” Đào Nhạc cầm điện thoại bấm.
Hàn Húc trả lời, thấy Đào Nhạc gọi qua, trên màn hình hiện lên một dãy số, xem như cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Được rồi, cũng không còn việc gì khác, tôi đi trước.”Hàn Húc ước gì được rời khỏi nhanh một chút, đối với cô thì cậu chẳng bao giờ có tâm trạng tốt chút nào.
Đào Nhạc thấy Hàn Húc đã lên xe, cười khanh khách rồi vẫy tay, “Tiểu đồng chí, vất vả rồi nha, rảnh chị mời em uống trà nhé.”
“Miễn đi, chúng ta đều không phải người cùng một đường!”
Hàn Húc nói xong lập tức khởi động xe, âm thanh xe khởi động vang ầm ầm không ở mức bình thường. Đào Nhạc chỉ cảm thấy một màn khói dày đặt trước mắt, khiến cô săc đến nỗi chảy cả nước mắt luôn.
Mắt nhìn theo chiếc xe đang rời khỏi khu kí túc xá, vẻ mặt Đào Nhạc phẫn nộ, “Tên nhóc chết tiệt, sau này nhất định sẽ tìm đội trưởng của cậu khiếu nại.”
Chương 16.1
Dịch & Edit: Hai chị em Mit
Nhờ lời nhắc nhở của Tô Dịch Văn, suy nghĩ chủ yếu của Đào Nhạc đã tập trung vào chuyện thi vòng hai nghiên cứu sinh. Nháy mắt một cái chỉ còn hai ngày nữa là đến kì thi, Đào Nhạc bắt đầu học tập hăng say bất kể ngày đêm, dĩ nhiên cô vì nước tới chân mới nhảy nên các môn chuyên ngành thì không sao, chỉ sợ chết môn Anh văn.
Mặt khác, chuyện bài post trên diễn đàn BS của trường cô cũng không quan tâm, trường đại học to như vậy, mấy cô nhóc đó muốn tìm ra cô cũng đâu có dễ, về phần kẻ chủ mưu bôi nhọ cô, khả năng lớn nhất là những fan hâm mộ của Tô Dịch Văn, cô không để ý tới là được rồi.
Chỉ là, đang lúc Đào Nhạc tập trung cho giai đoạn nước rút này, thì lại xuất hiện thêm mấy tấm ảnh gây scandal, nhưng nam chính lần này đã thay đổi…
“Đào Nhạc, không xong rồi!” Lưu Hạo Nguyệt vẻ mặt hốt hoảng la lớn.
Người nào đó đang vùi đầu học lên tiếng, “Lại sao nữa rồi, mới sáng sớm đã bắt đầu ồn ào.”
“Cậu mau đến đây mà xem, tại sao lại có hình chụp cậu post lên nữa rồi!” Lưu Hạo Nguyệt chỉ vào màn hình máy tính, “Lần này rõ ràng là cảnh sát!”
Đào Nhạc vừa nghe,lập tức buông sách chạy đến mở laptop, trên diễn đàn BS quả nhiên có bài post mới, topic lần này là ‘Sinh viên nữ khoa hành pháp một chân đạp hai thuyền, hứng thú mới với cảnh sát trẻ’. Ngay trên bài post, Đào Nhạc thấy hình chụp cô và Hàn Húc, chính là cảnh hôm trước hai người đứng dưới lầu khu kí túc xá, hai người đứng rất gần nhau, giống như là hai đầu chạm vào nhau, cô nhớ rõ ràng đây là lúc họ trao đổi số điện thoại, ngay cả chi tiết nhỏ này mà cũng chộp được à?
Xem tiếp phần bình luận bên dưới, vẫn là cái đám fan vô công rỗi nghề kia, hầu hết là những lời mắng cô không biết xấu hổ dữ dội hơn cả hôm trước.
“Đào Nhạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cảnh sát kia là ai?” Lưu Hạo Nguyệt do dự hỏi.
“Cậu cũng nghi ngờ mình à?” Đào Nhạc trừng mắt, “Cậu ta chẳng qua là đến nói tình hình vụ cướp hôm trước ình biết, cậu cũng tin những lời nói trên này sao?”
Lưu Hạo Nguyệt cúi thấp đầu, “Mình không có ý như vậy, cứ liên tiếp thế này, ai mà không suy nghĩ lệch đi chứ!”
Được thôi, Đào Nhạc biết loại chuyện thế này nếu là người khác thì cũng sẽ không tin cô, chỉ có thể nói là do cô xui rủi, năm nay không biết đã mích lòng kẻ tiểu nhân nào, hắn dám xúc phạm đến danh dự của cô như thế này đây!
“Hạo Nguyệt, bạn trai cậu ở đâu rồi?” Đào Nhạc đột nhiên hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Hả?”
“Mình hỏi là bạn trai cậu ở đâu rồi!” Cô lớn tiếng nhắc lại.
Lưu Hạo Nguyệt thấy cả người Đào Nhạc tỏa ra oán niệm, chỉ dám nhỏ giọng hỏi, “Cậu tìm bạn trai tớ làm gì, anh ấy cũng có trêu chọc cậu gì đâu chứ!”
“Cậu nghĩ đến đâu vậy hả. Không phải anh ấy học ở khoa máy tính sao, muốn nhờ anh giúp tớ tra IP của bài post này.” Đào Nhạc nhìn chằm chằm vào màn hình, “Mẹ nó, tớ thật muốn xem là tên khốn kiếp nào đang làm mưa làm gió!”
“A, đúng ha!” Lưu Hạo Nguyệt nhận được mệnh lệnh lập tức gọi điện thoại, cô biết bộ dạng Đào Nhạc bây giờ là rất muốn đánh người, kẻ đã chọc tới cô chắc chắn sẽ khó sống những ngày còn lại.
Bạn trai Lưu Hạo Nguyệt là một nhân tài về máy tính, chuyện tra IP đối với anh ta dễ như ăn sáng, vì vậy khi anh đưa kết quả tới trước mặt Đào Nhạc, vẻ mặt đắc ý, “Quả Đào à, xem có hiểu không vậy?”
“Tôi nói cho người anh em nghe này, đừng có hù tôi, nếu không đúng, tôi sẽ đem Hạo Nguyệt nhà anh đi chưng cách thủy đấy!” Đào Nhạc uy hiếp.
“Em đem cô ấy đi chưng cách thủy cũng được mà đem đi nấu canh cũng không sao, địa chỉ này chỉ để gạt người khác thôi, chúng ta đều sử dụng mạng trong trường, là khu nào em nhìn sẽ biết ngay!”
“Được, vậy tôi sẽ đi bắt người!”
Thấy Đào Nhạc nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi quán cà phê, Lưu Hạo Nguyệt đẩy đẩy bạn trai, “là IP khu nào vậy?”
“Hừ, là kí túc xá nam.”
“Hả?” Lưu Hạo Nguyệt giật mình giương mắt đờ đẫn, nói vậy những tấm ảnh này…
Lần đầu tiên Đào Nhạc xông vào kí túc xá nam, đương nhiên làm cho chú quản lý khu kí túc xá hoảng sợ, ông có kéo mấy cũng không kéo lại được cái người nào đó đang chạy ào lên lầu, chỉ có thể chạy đuổi theo sau gọi, “Em kia, em đến đây là gì hả, sinh viên nữ không được vào!”
Đào Nhạc luồn lách chạy vào khiến bọn sinh viên nam vừa liếc mắt nhìn lại vừa né tránh, tại sao trong kí túc xá lại có con gái chạy vào, nhìn giống như bị điên vậy, Nhưng Đào Nhạc cũng không thèm quan tâm nhiều làm gì, bây giờ cô chỉ muốn bắt người, quy định trong trường sao có thể ngăn cản cô được!
Đã lăn lộn bốn năm trời, Đào Nhạc đương nhiên biết các tầng của từng ngành từng hệ, vì vậy không cần ai chỉ dẫn cô cũng có thể tìm được mục tiêu.
“Phàn Kiến, tên đê tiện ẻo lả, lăn ngay ra đây cho bố mày!(*) Đào Nhạc đứng trên hành lang la to một câu.
Một câu nói làm cả đám sinh viên nam kéo ra hành lang, tất cả đều láo nháo nhìn về phía phát ra giọng nói, ngay cả trong giọng nói cũng không có chút hổn hển.
Đào Nhạc thấy không có tiếng trả lời, tiến lên tóm lấy một cậu bạn, vừa đúng là bạn học cùng lớp với cô.
“Nói, Phàn Kiến ở kí túc xá nào!”
Cậu bạn kia thấy vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Đào Nhạc, sợ đến nỗi chân run mà ngón tay đang chỉ cũng run rẩy theo, “Là,là kí túc xá đó…”
Đào Nhạc không giận cá chém thớt, ba chân bốn cẳng chạy tới trước cửa, đá một phát mở toang cửa, “Phàn Kiến, cậu lăn ra đây cho tôi!”
Mấy sinh viên nam trong kí túc xá đều sợ chết khiếp, run lập cập ngã cả ra giường, bởi vì mọi người đều biết không thể chọc giận Đào Nhạc, cô biết tán đả, nhìn cũng biết sẽ bị đánh đến trọng thương, thời đại này hầu như mọi người đều bị thiếu canxi, xương cốt rất giòn(là loãng xương đấy), nên không cần thiết phải mạo hiểm.
Đào Nhạc liếc mắt nhìn bên trái thấy một khối vật thể màu trắng, chính xác mà nói là một ‘xác chết’ đắp chăn bông. Mẹ nó, rõ ràng là đang trốn mà!
Đào Nhạc hất một phát tung chăn ra, “Cậu, mẹ nó dám hãm hại bà đây hả, đứng lên cho tôi, đi lên phòng giám thị ngay!”
Phàn Kiến đã không còn đường trốn chạy, quỳ gối trên giường cầu xin tha thứ, “Đào Nhạc, mình sai rồi, đừng lên phòng giám thị, mình biết lỗi rồi, xin lỗi, xin lỗi!”
“Xin lỗi hả? Phí cho cậu đã học ngành pháp luật, cậu biết hành vi của cậu là gì không, tôi hoàn toàn có thể đi kiện cậu!”Đào Nhạc túm lấy hắn, “Bớt nói nhảm đi, đi với tôi lên phòng lãnh đạo, tưởng nói xin lỗi là xong sao, nằm mơ đi!”
“Đào Nhạc, xin lỗi, đều là bạn học với nhau, mình cũng thích cậu, không muốn bị cậu cự tuyệt, cho nên…”
“Cho nên cậu liền chụp mấy tấm ảnh thế này sao?”
“Mình sẽ xóa mấy tấm ảnh đi, sẽ xin lỗi trên diễn đàn BS, cậu nói làm thế nào cũng được, chỉ cần không lên phòng giám thị thôi!”
“Tôi nói cho cậu biết, không, thể, được!”
Đào Nhạc dùng sức mà túm lấy Phàn Kiến, suy cho cùng vẫn là một cô gái, cô kéo thế nào cũng không nhúc nhích, chiến đấu một mình cũng không có ai tới giúp.
Hình như ông trời cũng nghe được lời cầu xin của Đào Nhạc, mấy chú quản lý của ký túc đều tới rồi, thật vất vả mới kéo hai người ra được, thấy tình hình này chỉ có thể đưa họ đến phòng giám thị, sự tình trở nên ngày càng nghiêm trọng rồi.
(*) từ gốc là: 老子 (lão tử) nên tớ bắt buộc phải dịch là “bố mày”.
Thầy giám thị nhìn hai người nhếch nhác trước mặt, tức giận đập bàn, chửi như tát nước, “Cô cậu đang làm gì vậy, muốn tạo phản hả! đều sắp tốt nghiệp cả rồi mà không biết cách cư xử cho đàng hoàng, tưởng tốt nghiệp rồi muốn làm sao cũng được à!
“Thưa thầy, Phàn Kiến chụp những tấm hình này rồi post lên diễn đàn BS, em chỉ là muốn đến hỏi cho rõ ràng thôi ạ.” Đào Nhạc cố gắng giải thích.
“Em muốn hỏi chuyện rõ ràng, có cần phải xông vào kí túc xá nam đánh người không? Quy định trong trường chúng ta em có biết không hả, hình ảnh con gái còn ra thể thống gì!”
“Thưa thầy, thầy nghe em giải thích—— “
“Không cần giải thích nữa!” Thầy giám thị phất tay, “Hành vi của em rất tồi tệ, tôi nhất định phải báo cáo lại với cấp trên!”
Giờ Đào Nhạc mới nhận ra mình đã gặp rắc rối, cô thật sự vì quá tức giận mà không thể kiềm chế, nghe giọng của thầy giám thị như vậy chắc chắn cô sẽ bị xử phạt, ngay cả cơ hội cho cô kháng án cũng không có.
Đúng lúc này lại có người gõ cửa, thầy giám thị hướng phía cửa lên tiếng trả lời, “A, không phải là giáo sư Tô đây sao!”
Đào Nhạc xoay người lại, thấy Tô Dịch Văn bước vào, cảm giác thấy anh có vẻ vất vả, mệt mỏi nhưng vẻ mặt lại nghiêm trọng, anh mặc bộ đồng phục màu đen của viện kiểm sát, trước ngực là huy hiệu màu đỏ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong trang phục này, cực kì xa lạ.
“Thầy Lưu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Dịch Văn nhìn Đào Nhạc, dò hỏi câu chuyện.
Thầy giám thị vẫn còn chưa hết tức giận, cuối cùng thờ dài một cái, “Còn không phải chuyện mấy tấm ảnh này à!”
Tô Dịch Văn im lặng, quay đầu lại nhìn Đào Nhạc, “Em ra ngoài trước đi, tôi và thầy Lưu muốn nói chuyện với Phàn Kiến.”
Đào Nhạc định mở miệng nói, lại thấy ánh mắt thâm trầm của Tô Dịch Văn nên đành thôi, cô biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, đành phải ngoan ngoãn đóng cửa đi ra ngoài đợi giải quyết.
Cô không nghĩ rằng Tô Dịch Văn sẽ xuất hiện, hơn nữa lại đúng lúc như vậy, xem bộ dạng có vẻ là anh mới xuống máy bay, vì vậy mà vẫn chưa thay quần áo. Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ thấy anh rất đàn ông, nhưng lần này có chút sợ sệt, anh là kiểm sát viên, hay gặp nhất là tội phạm, cô gặp rắc rối rồi, cũng thấy được anh đang rất tức giận.
Một lát sau, cửa văn phòng mở, Tô Dịch Văn bước ra ngoài, thấy Đào Nhạc cúi đầu, đôi mắt hoa đào lóe lên ánh nhìn tức giận, “Em có biết bản thân gây nên chuyện gì chưa!”
Đào nhạc nghe giọng anh như vậy, rụt vai nói nhỏ, “Em biết…”
“Em biết mà còn gây nên chuyện như thế đó!” Tô Dịch Văn tháo mắt kính xuống, xoa xoa hai bên thái dương, “Chẳng phải tôi đã nói em đừng quan tâm đến chuyện mấy tấm ảnh đó nữa, ngược lại, em còn chạy đi đánh người ta!”
“Em không có đánh người!” Đào Nhạc không chút do dự phản bác, tại sao anh có thể nói cô vậy chứ.
“Được, em không đánh người…” Tô Dịch Văn gật đầu, trong giọng nói không nghe thấy tí tâm trạng nào, “Em tại sao không an phận giùm tôi một chút vậy!”
Đào Nhạc thực sự rất uất ức, thiếu điều rơi nước mắt, “Em đâu có làm chuyện gì không an phận như thầy nói! Thầy nói em chuẩn bị ôn thi vòng hai, em cũng cố chuẩn bị thật tốt, luận văn cũng viết theo sự sắp xếp của thầy, thầy còn không vừa lòng chuyện gì, em chỉ là sinh viên của thầy, không phải con gái thầy, thầy dựa vào đâu mà quản lý em!”
Tô Dịch Văn nghẹn không nói được lời nào, chỉ trừng mắt với cô thật lâu, “Nói, em và cậu cảnh sát kia có chuyện gì!”
Tất cả mọi người đều có thể nghĩ oan cho cô và Hàn Húc, nhưng tại sao ngay cả Tô Dịch Văn cũng nghĩ như vậy, mà tính cách cô thế này, càng ép cô càng phản kháng.
“Tự thầy xem ảnh là được rồi, còn hỏi em làm gì chứ!” Đào Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt không chịu thua.
Vẻ mặt Tô Dịch Văn càng ngày càng u ám, “Em giỏi lắm, một mặt thì nói với tôi là thích con gái, bị người ta chụp hình ở chỗ nào đó, còn ở chung với cảnh sát nữa chứ, em thật đúng là không biết an phận mà!”
Đào Nhạc quá bất ngờ, cô chưa từng cãi nhau thế này với anh, ngang ngược vậy thì đừng nói là kiểm sát viên, ngay cả là giáo sư cũng không thể!
Hai người dây dưa như vậy một hồi, lúc này thấy giám thị và Phàn Kiến đi ra. Tô Dịch Văn bước đến nói vài câu, Đào Nhạc thờ ơ chẳng muốn nghe, thích phạt thế nào cứ phạt, cùng lắm là cô không có bằng tốt nghiệp thôi, dù gì cô cũng chán ngấy cuộc sống không có tự do rồi, ngay cả ba mẹ cũng trông chờ cô sẽ thi đậu nhân viên công vụ, bây giờ không có văn bằng, cô còn vui vẻ an nhàn hơn.
“Đào Nhạc, đi về viết bảng kiểm điểm nộp lại, chuyện lần này coi như kết thúc tại đây.” Thầy giám thị dặn dò như vậy, cũng xem như đã lùi một bước.
Đào Nhạc sửng sốt, không xử phạt cô sao?
Thầy giám thị vỗ vỗ vai Tô Dịch Văn, “Chuyện lần này quá mất mặt, nhưng không ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh nhà trường là tốt rồi.”
Tô Dịch Văn lắc đầu, “Cũng không có chuyện gì, bọn họ vẫn còn trẻ, khó tránh phạm phải lỗi lầm.”
Thầy giám thị không nói gì nữa, mang theo Phàn Kiến đi xuống dưới lầu, xem tình hình là muốn đem đi xử phạt, mặc kệ ra sao, đáng đời tên đê tiện!
Chỉ còn lại Tô Dịch Văn và Đào Nhạc, hai người trừng mắt với nhau, không ai nói lời nào.
Sau đó, Tô Dịch Văn lấy từ trong túi ra một vật gì đó ném cho Đào Nhạc, “Cầm lấy!”
“Cái gì vậy?” Đào Nhạc nhìn thấy một chiếc bình nhỏ, bên trong là một loại bột gì đó màu đen.
“Tự mình xem đi!”
Tô Dịch Văn chỉ nói một câu liền xoay người rời đi, anh không biết bóng dáng như thế của mình đã khiến trong lòng Đào Nhạc thấy thật lạnh lẽo.
Xin chào, kiểm sát viên Xin chào, kiểm sát viên - Tô Thích