Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Thích Và Yêu Khác Nhau
êm khuya, mọi thứ yên tĩnh, vạn vật chìm đắm trong bóng đêm......
Nguyễn Miên Miên thay đổi y phục dạ hành, thừa dịp bóng đêm bay qua một lại một nóc nhà, thẳng đến chỗ Dung Triệt, không gây ra một tiếng động. Âm thầm cảm thấy may mắn, nắm chặt tay nàng quyết định nói với hắn suy nghĩ của mình. Nghĩ tới những thứ này, Nguyễn Miên Miên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hoàng đế rất chào đón Dung Triệt, cho nên đặc biệt ban thưởng một tòa tiểu uyển trong cung cho Dung Triệt nghỉ ngơi.
Nguyễn Miên Miên thân thể linh hoạt như mèo, khẽ bước đến cửa phòng Dung Triệt, hắn thích yên tĩnh, ngoại trừ ngoài cửa lớn có thị vệ trong coi, tiểu uyển không một bóng người.
Nguyễn Miên Miên đẩy cửa vào, gian phòng rất tối, không có thắp đèn, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt. Nàng cảm thấy thật có chút kỳ quái Dung Triệt chẳng lẽ đã đi ngủ? Không thể nào? Hắn hẳn phải đang chờ mình tới?
“Miên nhi...... Là nàng sao? ” Người trên giường ho khan một tiếng, nhẹ giọng hỏi. Hắn thật sự không ngủ, hắn đang đợi nàng đến, Nguyễn Miên Miên cảm thấy thật hạnh phúc. “Dung Triệt, ngươi còn chưa ngủ? Sao không thắp đèn lên?’’
“Ta đang đợi nàng tới...... Không muốn người khác biết.” Thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng truyền đến bên tai nàng.
Nguyễn Miên Miên cười ngọt ngào, tìm kiếm ngọn đèn nhỏ thắp lên, trong phòng liền có chút ánh sáng màu vàng, tuy không mờ nhạt nhưng đủ nhìn.
Dung Triệt ngồi tựa trên giường, dùng gối mềm đệm lưng, một thân bạch y, tuy nhiên sắc mặt rất kém, nhưng nhìn vẫn rất rất đẹp trai.
Nguyễn Miên Miên đỏ mặt đi qua, bọn họ không giống như lần trước lung túng, lần này là thản nhiên đối diện với đối phương. Nguyễn Miên Miên ngồi xuống mép giường, nhìn hắn chớp mắt hỏi “Ngươi đều uống thuốc đúng giờ chứ?” Dung Triệt gật đầu, nhìn mặt của nàng đỏ giống quả táo, thật muốn cắn một cái.
Nguyễn Miên Miên yên lặng ngồi đó, cúi thấp đầu, trong lòng căng thẳng, sợ Dung Triệt nghe thấy tiếng tim nàng đập. “Huynh có chuyện gì muốn nói với muội không? ” Nàng âm thầm ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn hắn. Ngày đó lúc rút tên, nàng nói cho hắn bí mật không thể nói, nàng biết rõ hắn nhất định sẽ hỏi.
Quả nhiên, Dung Triệt đột nhiên đưa tay cầm lấy tay nàng, Nguyễn Miên Miên vội vàng rụt tay lại, nhưng lại bị Dung Triệt nắm chặt, một mực giữ bàn tay của nàng lòng bàn tay ấm áp của hắn.
“Ngày đó, trước khi rút tên cho ta, những lời nàng nói có thật không? Không phải vì an ủi ta mà là sự thật đúng không?’’ Nguyễn Miên Miên nhìn hắn, mắt của hắn trong suốt êm dịu dưới ánh đèn vàng, làm cho nàng nhịn không được có chút chua xót.
“Là thật, tất cả đều là thật, chúng ta thật sự không phải huynh muội thân sinh” Nghe vậy, Dung Triệt trên mặt lộ ra vui mừng, “Thế nhưng, làm sao nàng biết được?’’
Nguyễn Miên Miên đảo đảo mắt vòng quanh, nàng đương nhiên không thể nói lúc nàng sinh ra họ đem bào thai song sinh thay đổi, nàng là thiên tài nên lúc mới sinh đã có trí nhớ.
Vì vậy, nàng chỉ có thể nói dối, nói ra một cái cũng không tính là quá sai “Lúc chúng ta được một tuổi, phụ thân từ chiến trường trở về muốn chúng ta chọn đồ vật đoán tương lai, trong lúc đó muội vô tình nghe được mẫu thân cùng phụ thân nói chuyện, mẫu thân nói sợ phải đưa con gái mình vào cung gả cho Hoàng tử nên đã chuẩn bị một nam hài để thay thế, nhưng không ngờ tới mẫu thân lại sinh ra bào thai song tỷ muội, vì để bảo vệ con mình, mẫu thân đã để ta lại, đem tỷ tỷ đưa đi thay huynh vào......”
Nguyễn Miên Miên nhìn qua Dung Triệt, có chút thương cảm nói: “Huynh nghe hiểu không? ”
Dung Triệt rủ xuống mi không nói, thật lâu sau mới hỏi một câu “Cho nên, nếu như lời nàng nói là thật, vậy ta không phải là con ruột của bọn họ?”
“Ừ...... Thế nhưng mẫu thân cùng phụ thân đều rất tốt với huynh, cho nên Dung Triệt, muội nghĩ huynh sẽ không vì thế mà không yêu thương họ đúng không?
“Trí nhớ lúc một tuổi có chính xác không?” Hắn hỏi lại.
“Huynh đã quên muội từ nhỏ đã được coi là thiên tài, không giống với người bình thường à?” Nếu ta nói ra tuổi thực của mình chỉ sợ các người sẽ bị dọa chạy mất. “Việc quan trọng như vậy, làm sao có thể nhớ lầm”.
Dung Triệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nếu như những điều Miên Miên nói là sự thật, cũng không phải là không tốt, mặc dù họ cũng không phải huynh muội thân sinh.
Cuộc sống sẽ có những tiếc nuối, thế nhưng không có thân phận huynh muội thân sinh trói buộc, tất nhiên càng thêm hưng phấn.
Dung Triệt ôm Nguyễn Miên Miên vào trong lòng, Nguyễn Miên Miên lưỡng lự một chút rồi dựa sát vào trong lồng ngực của hắn. Hai người đều không nói lời nào, yên lặng nghe tiếng tim đập.
Những ngày này, Nguyễn Miên Miên thường suy nghĩ, tình cảm mình dành cho Dung Triệt là gì? Trước kia nàng cho rằng, nàng đối với Dung Triệt chỉ đơn thuần là tình cảm của muội muội đối với ca ca của mình, ỷ lại vào sự nuông chiều của hắn. Thế nhưng mỗi khi Tuyết Hoa quấn lấy hắn, nàng có một loại cảm giác thật sự đau lòng.
Cho nên trong đêm này, tưởng niệm giống như thủy triều tràn tới, mặc kệ nàng có làm cái gì để dời đi sự chú ý, nhưng trong lòng thủy chung vẫn nghĩ tới hắn.
Nàng đã từng cho rằng như vậy chỉ là thích, về sau mới biết được, thích cùng yêu khác nhau.
Thích là cùng hắn tranh luận vấn đề tới phồng mang trợn má, không chút nhân nhượng; ở trước mặt hắn thì như một con nhím, bộ dạng không muốn chịu thua, nhưng ở trong lòng sớm đã âm thầm bội phục trình độ cùng tài hoa của hắn, như Tiêu Nguyệt.
Yêu là hi vọng hắn cùng mình nói chuyện nhẹ nhàng ấm áp với nhau, hắn vô tình nói một câu – cho dù là nói đùa cũng có thể khiến cho tâm trạng bản thân mình phút chốc sa sút thậm chí nước mắt lưng tròng, ở trước mặt hắn bản thân không có bất cứ sự đề phòng nào, như Dung Triệt.
Thích là khi thấy hắn nắm tay người con gái khác đi ngang qua, trong lòng có điểm đau, nhưng rất nhanh sẽ hướng về phía mặt trời một lần nữa bày ra khuôn mặt tươi cười, như Tiêu Nguyệt.
Yêu là không chấp nhận được việc hắn đối tốt với người con gái, mỗi việc đều như một vết thương khắc vào đáy lòng, như Dung Triệt.
Khi ngươi cùng người ngươi yêu bốn mắt nhìn nhau, ngươi sẽ thẹn thùng. Nhưng khi ngươi cùng người ngươi thích bốn mắt nhìn nhau, ngươi chỉ mỉm cười.
Ngày đó lúc buông tay Dung Triệt, khi nàng vì hắn mà khóc, nàng đã bắt đầu dùng thời gian dài để xác định lại tình cảm của chính mình.
Cho tới bây giờ, nàng rốt cuộc hiểu rõ tình cảm của mình, nhưng thân thể của nàng lại là của Tiêu Nguyệt.
A...... Không biết có phải ông trời thích trêu chọc con người hay không, Dung Triệt lại yêu nàng, hắn không thể không chú ý tới điểm này, huống chi đây là xã hội phong kiến.
Vì vậy cho dù bây giờ nàng cùng Dung Triệt ôm chặt nhau, nàng vẫn cảm thấy được có chút ngăn cách, ít nhất nàng thấy như vậy.
Dung Triệt khẽ vuốt mái tóc của nàng, cánh tay sít sao ôm chặt lấy nàng, không để ý trên người có vết thương đau đớn, trong lòng đều tràn đầy vui mừng.
Hắn nói, “Miên nhi...... Nàng biết không? Trên thế giới này, thống khổ nhất là trong lòng có chuyện mà không thể nói, ta không dám thừa nhận ta thích ngươi, không phải bởi vì ta để ý nàng là Thái Tử phi của Tiêu Nguyệt, ta để ý chính là, nàng là muội muội thân sinh của ta “.
Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên cứng ngắc lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn, dường như muốn nhìn thấu ánh mắt của hắn “Dung Triệt...... Huynh biết không? Trên thế giới này, thống khổ nhất không phải là trong lòng có chuyện mà không thể nói, mà là miệng nói ra những điều mà trong lòng không hề muốn nói ra, muội không thương huynh, một chút cũng không, thật sự......”
Vương Phi Trắng Nõn Vương Phi Trắng Nõn - Tình Đình Phi Lai