"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 135 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 462 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:22:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73: Đại Phát Thú Uy,Tiểu Mao Cầu Cường Hãn
uyết Đại nguy hiểm nheo mắt lại nhìn Tiểu Mao Cầu cách đó không xa, mặc dù nàng không nhìn thấy luồng hào quang màu xanh lục trong mắt nó nhưng giọng nói của nó đối với nàng hết sức quen thuộc...
Hành động lần này của nó không chỉ khiến mọi người cảm thấy tò mò mà mọi người nhất thời quên luôn bản thân vẫn còn trong vòng nguy hiểm, ánh mắt tò mò nhìn hai con một lớn một nhỏ, khi thấy Thú Vương cúi đầu xưng thần mà con tiểu mao cầu màu trắng lại hết sức cao ngạo và khinh thường, mắt lạnh bễ nghễ nhìn những con thú xung quanh đã ngừng việc công kích, ánh mắt nó lạnh đến mức khiến chúng ma thú rối rít cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Bọn họ cũng không biết mình tại sao lại cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ chỉ vì ánh mắt quá mức nguy hiểm của con Tiểu Mao Cầu kia sao? Chúng nó cũng không giống thú vương, từ lúc nhìn thấy con tiểu mao cầu kia chúng nó lại có cảm giác kính sợ, ngoài ra còn có một cảm giác sợ hãi quen thuộc không giải thích được, mà khi nghe thấy Thú Vương nói như thế, bọn nó mới chợt hiểu ra, thì ra con tiểu tử trước mắt này chính là ma thú có thực lực nhất trong Ma Vực chi sâm, đại nhân Ly Nặc khó trách sao bọn nó lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Nhìn thấy Thú Vương quỳ xuống, tất cả ma thú liền phản ứng kịp cũng quỳ theo, mấy vạn ma thú đồng loạt quỳ xuống nhất thời khiến bụi đất tung bay đầy trời,âm thanh vật nặng rơi xuống đất đinh tai nhức óc, có người trong lòng nghi ngờ bọn nó quỳ xuống mạnh như vậy chẳng lẽ không cảm thấy đau sao?Ai, bọn họ chỉ nghe âm thanh thôi cũng đã cảm thấy đau rồi.
Tiểu Mao Cầu đứng trên mặt đất, ngước đầu nhìn lên thú vương đang quỳ gối trước mặt, tuy là ngẩng nhìn nhưng sự uy nghiêm vẫn không giảm chút nào, ngạo mạn mở miệng nói: "Người(Thú) không biết không có tội, hôm nay bổn tọa đã khôi phục nguyên thân, các ngươi nhất thời không nhận ra được cũng là bình thường, ta cũng không so đo với các ngươi." Nếu đã là trường hợp cứu người như vậy mình đùa đùa nghịch nghịch uy phong một chút cũng được chứ nhỉ? Nghĩ đến chỗ này nó không khỏi nhìn chung quanh một chút, chủ tử chắc cũng không theo tới đây mới đúng.
Thú Vương thấy nó dễ nói chuyện như vậy, lúc này mới khẽ yên lòng,một giây trước nó vẫn lo lắng ngài ấy mất hứng sẽ ăn nó vào bụng, nhìn tình huống hôm nay,chắc là sẽ không đâu nhỉ? Mà Tiểu Mao Cầu một bên căn bản cũng không biết suy nghĩ này trong lòng nó, nếu biết nhất định lại muốn buồn bực một trận, chỉ là dù biết nó cũng sẽ không đi ăn bọn chúng vì lần này khi tỉnh dậy nó đã nghe chủ tử nói qua, thân thể của nó bị biến dạng là bởi vì ăn phải mấy con ma thú lung tung lộn xộn này khiến tu hành của nó bị ma hóa biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ kia, cũng chính là con tứ bất tượng mà Huyết Đại đã hình dung.
Mọi người rối rít hóa đá, con Tiểu Mao Cầu này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Thái độ bề trên giống như từ trên thân thể của nó phát ra, thật đúng là thấy tức cười thế nào thế nào ấy nhưng bọn họ vẫn cố nén không dám cười ra tiếng, chuyện cười, ngay cả mấy vạn ma thú cũng sợ hãi quỳ xuống, nhân vật như vậy bọn họ nào dám đi cười nhạo a, cũng không phải là không muốn sống nữa!
Mà Huyết Đại vẫn luôn đứng lẳng lặng ở một bên, trong mắt lóe lên nghi ngờ nhưng lại biến mất trong nháy mắt, sau đó là một bộ bình chân như vại đứng tại chỗ, giống như tất cả đang diễn ra ở đây đều không liên quan đến nàng.
Mà cách nàng không xa,ánh mắt sắng quắc của Thượng Quan Cẩn Nam cũng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt cũng có nghi ngờ, khiếp sợ còn có không hiểu, ở trong lòng hắn, Huyết Đại toàn thân áo trắng đã thành công trở thành kỳ nữ, không noí đến tu vi thâm cao không ai bằng, ngay cả sủng vật bên người nàng cũng lợi hại như vậy, có thể để cho thú vương hung thần ác sát cúi đầu xưng thần, thực lực cường hãn dĩ nhiên là không phải nói ở đây.
Thượng Quan Cẩn Du đứng bên cạnh Thượng Quan Cẩn Nam vừa vui vừa lo, vui là vì rốt cuộc cũng có người, không phải là có người (thú) chịu đứng ra cứu các nàng như vậy họ cũng không cần phải chết, lo chính là con tiểu mao cầu kia lại là sủng vật của nữ tử áo trắng mà lúc trước ả lại đứng ra chỉ chứng nàng, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người nàng ta nếu nàng ta nhớ thù mình chẳng phải mình sẽ chết chắc sao, cũng giống như Thượng Quan Cẩn Du, Ôn Uyển Nhi đứng cách đó không xa cũng rất mừng rỡ, lần này ả không chỉ không cần chết mà còn có thể mượn tay người khác tới trừng trị con tiện nhân Thượng Quan Cẩn Du không biết sống chết này, xem ả luôn đối địch với mình nay lại còn đắc tội với người lợi hại như nữ tử áo trắng này, người ta không thu thập ả ta mới là lạ.
Ở trong mắt ả, đã là con gái thì người nào cũng hay ghi thù, ả thấy ai cũng nhỏ mọn, đố kỵ như ả, ả rất khẳng định cô gái mặc áo trắng kia nhất định sẽ tới thu thập con tiện nhân Thượng Quan Cẩn Du kia, dù sao lúc trước chẳng phải con tiện nhân kia muốn dồn người ta vào chỗ chết kia mà, cũng là một con người thì làm sao lại có thể độ lượng tha cho được cơ chứ? Nhưng ả căn bản cũng không ngờ, cô gái như tiên nữ cứu thế trước mắt này lại chính là người luôn bị ả mắng là hoa si là bao cỏ, Ôn Mạt muội muội, không nói đến từ nhỏ ả ta luôn lấy việc khi dễ nàng ta làm thú vui, cuối cùng còn khiến cho người khác hãm hại nàng để cho nàng thay ả gả cho vị vương gia tàn phế kia, chỉ nhiêu đó thôi nếu nói người mà Huyết Đại nên trả thù thì trước tiên chính là ả. Đám người Đông Phương Ngưng, Độc Cô Hạo, Nam Cung Tuyệt cũng giật mình, nhưng bọn họ không hề giống những người khác vẻ mặt khoa trương như vậy, miệng há thật to, Mặc Thanh Vân đứng gần Đông Phương Ngưng cũng mang vẻ mặt thản nhiên, con ngươi bình tĩnh vô ba chăm chú nhìn chằm chằm cô gái mặc áo trắng, sâu trong tròng mắt có dị dạng thoáng hiện, ánh mắt hắn lúc này thâm thúy, con ngươi thăm thẳm lại giống đầm nước, ẩn sau vẻ ngoài ngoài bình bĩnh là sóng trào mãnh liệt nhưng mọi người đều đang chăm chú xem trò vui nên không ai phát hiện ra vẻ bất thường của hắn
Thú Vương vẫn một mực cung kính quỳ dưới đất, Tiểu Mao Cầu không cho nó đứng lên nó cũng không dám lên, nó vô cùng khủng hoảng nhìn xuống tiểu mao cầu trước mặt, giọng nói cực kỳ cung kính hỏi "Không biết Ly Nặc đại nhân tới đây có gì muốn phân phó Lục Vưu?"
Tiểu Mao Cầu cũng đã thể hiện xong uy phong, lúc này mới nhớ tới chính sự, cao ngạo ngẩng đầu nhìn nó giống như một vương giả ra lệnh: "Bổn tọa muốn ngươi mang theo toàn bộ bọn chúng rút lui không được tiếp tục làm điều ác, giết hại loài người." Hai vị chủ tử của nó bây giờ đều là con người cho nên nó mới không cho bọn họ tổn thương đồng loại của chủ tử.
Thú Vương không ngờ nó sẽ nói như vậy, có chút khó trả lời: "Lục Vưu có thể mang theo bọn họ rời đi, cũng đồng ý với Ly Nặc đại nhân chỉ cần loài người không chủ động động tới bọn ta bọn ta cũng sẽ không giết hại bọn họ, chỉ có một thỉnh cầu duy nhất là có thể dẫn cô gái kia đi, dù sao nàng ta cũng đã sát hại đông đảo đồng loại của chúng ta, Lục Vưu chỉ muốn vì chúng nó báo thù." Rất rõ ràng, con Thú Vương ngốc nghếch này còn chưa nhận rõ sự thật, như vậy thật sự rất rất dễ dẫn đến cái chết.
Tiểu Mao Cầu nhìn theo hướng móng vuốt của nó chỉ tới, nhất thời mặt liền tối đi nhưng vì trông mặt nó có bộ lông trắng muốt nên không bị người khác phát hiện, thiên chân vạn xác, đích xác là tối đen lại, không chỉ có tối mặt, tròng mắt cũng hơi híp lại, quang mang trong mắt đại thịnh, nguy hiểm nhìn Thú vương đang quỳ gối trước người mình, tức giận bộc phát liền vung một trảo hướng tới con vật khổng lồ trước mặt.
Đừng nhìn nó thân thể nho nhỏ, nhưng hơi sức cũng không phải nhỏ như vậy, một trảo qua liền khiến con vật khổng lồ nặng mấy tấn bay xa vài chục trượng, đang lúc mọi người sợ hãi than, thú vương sau khi bị đánh bay thật xa, vả lại bị ném bốn chân chổng lên trời liền giùng giằng từ trên mặt đất bò dậy nhanh chóng chạy tới chỗ Tiểu Mao Cầu, có thể nói là khí thế như hồng thủy, không thể chống đỡ.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, xong rồi, Thú Vương nổi giận, vạn nhất muốn đại chiến thì phải làm sao mới thỏa? Ngay cả mấy người Thượng Quan Cẩn Nam, Độc Cô Hạo, Nam Cung Tuyệt cũng có chút động dung, vẻ mặt không đổi trừ Tiểu Mao Cầu chính là Huyết Đại cùng Mặc Thanh Vân.
Ngay sau đó phốc đông một tiếng, lại là âm thanh một vật nặng rơi xuống đất, sau đó lại truyền tới giọng nói run rẩy hoảng sợ của Thú Vương: "Đại nhân tha mạng! Lục Vưu đáng chết, kính xin đại nhân tha cho Lục Vưu một lần!" Nó cũng không dám tổn thương loài người nửa phần nữa, mới vừa rồi Ly Nặc đại nhân nổi giận, nó hiện tại toàn thân đều đau, mặc dù như thế nó vẫn kiên trì trở lại, phải cầu được sự tha thứ của ngài mới được nếu không thì không phải là trọng thương đơn giản như vậy đâu
Đáng thương cho Thú Vương đến tận bây giờ còn không biết chính mình phạm phải sai lầm gì, Tiểu Mao Cầu đi tới, nguy hiểm nhìn Thú Vương nói: "Mấy ngày không thấy, ngươi đúng là càng thêm lớn mật dám yêu cầu bổn tọa lưu lại chủ tử cho ngươi? Hả? Ngươi là ngại sống quá lâu rồi sao, nếu thật sự như vậy thì bổn tọa cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn!" Lá gan của nó cũng không nhỏ, mình cũng không dám đắc tội nửa phần với chủ tử nó lại vẫn muốn thương tổn, thật là quá không biết suy nghĩ rồi.
Thú Vương vừa nghe liền cả kinh thất sắc, sắc mặt cũng là xanh mét xanh mét, trái tim nhỏ cũng run rẩy, giống như là muốn nhảy ra ngoài.
"Ly Nặc đại nhân tha mạng a, Lục Vưu thật không biết chuyện, nếu biết nàng chính là chủ tử của đại nhân, Lục Vưu có trăm lá gan cũng không dám nói ra yêu cầu đó mong đại nhân minh giám a" nó vừa sợ vừa nói lại còn dập đầu thật mạnh có xu thế không được tha thứ thì sẽ không ngừng lại.
"Lăn xa một chút cho bổn tọa!" Xong rồi, nó đã thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của chủ tử, có phải mình chơi đùa hơi quá hay không, cho nên chủ tử mới mất hứng? Ô ô, chủ tử ngàn vạn lần đừng tức giận a...
Nói xong cũng cúi đầu đi tới chỗ Huyết Đại vừa đi vừa nói thầm trong lòng, chủ tử không nên tức giận, ngàn vạn lần không được tức giận, vạn vạn tức giận không được, nếu không nó sẽ bị vị chủ tử chân chính phúc hắc hung hăng dạy dỗ một trận, nhớ vài ngàn năm trước nó cũng bởi vì chọc cho người chủ tử yêu mất hứng, kết quả là nó bị hung hăng tu lý một trận, đến nay ký ức vẫn còn như mới, bây giờ muốn đứng lên còn run như cầy sấy đây, nó phải lựa lời mà nói
Nếu không nhất định sẽ chịu không nổi.
"Chơi đã rồi sao?" Huyết Đại từ trên cao nhìn xuống con tiểu mao cầu đang cúi đầu biết sai, nhíu mày, hời hợt hỏi, gương mặt bình thản không nhìn ra có tức giận hay không.
"Chơi, chơi đã, chủ tử." Tiểu Mao Cầu len lén liếc Huyết Đại một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu làm rùa rút đầu.
"Nếu chơi đã vậy thì đi thôi." Vươn tay ra, ý bảo Tiểu Mao Cầu nhảy lên.
Tiểu Mao Cầu thấy vậy liền vui vẻ ra mặt, may là vị chủ tử này tốt nếu là vị chủ tử kia của mình thì chắc chắn nó sẽ không tránh khỏi bị phạt, vui vẻ nhún chân nhảy vào trong ngực Huyết Đại.
Mắt thấy Huyết Đại xoay người rời đi, lúc này Mặc Thanh Vân mới vội vàng kêu: "Huyết Đại tỷ tỷ!" Huyết Đại xoay người nhìn hắn một cái, không tiếng động hỏi thăm hắn kêu nàng có chuyện gì.
Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường