Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:29:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153: Gặp Mặt Thái Hậu
huyển ngữ ♥ Thanh Hoa Beta ♥ Nhã Vy
Động tác nhai bánh của Trác Diệp dừng lại, phồng má ngẩng đầu lên. Ánh mắt nóng rực mà thâm thúy của Phượng Lâm Sách giống như đang truyền tới một sức mạnh khiến cho nàng an tâm, lại làm cho lòng nàng dần dần bình thản.
“Ừ…” Trác Diệp hơi ngơ ngác gật đầu.
Khóe môi Phượng Lâm Sách cong lên rồi duỗi ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng giúp nàng lấy nhân bánh còn dính ở bên môi, sau đó đưa ngón tay đến bên môi mình rồi liếm một cái.
Trong nháy mắt, tim Trác Diệp đập như trống đánh, thân thể căng cứng, khuông mặt đỏ bừng lên, không biết nên phản ứng thế nào mà chỉ biết ngây ngốc nhìn Phượng Lâm Sách.
Khuôn mặt đỏ bừng của nàng phồng lên, miệng nhỏ trơn bóng như bôi dầu, cô bé này ngốc nghếch một cách đáng yêu, thật đúng là…mê người muốn chết…
“Khụ…Ăn cơm.” Giọng nói Phượng Lâm Sách hơi khàn khàn.
“Ừ…” Trác Diệp mơ hồ lên tiếng, sau đó bắt đầu đờ đẫn nhai bánh đang đầy hai má.
Sau khi ăn điểm tâm, Phượng Lâm Sách lệnh cho Xảo Linh giúp Trác Diệp thay đổi quần áo trang trọng, lại phái người đi đón Bánh Bao nhỏ. Ba người mang theo vài thị vệ rồi ngồi xe ngựa đi về hướng hoàng cung.
Trác Diệp đi bên cạnh Phượng Lâm Sách, nàng nắm tay Bánh Bao nhỏ, yên lặng đánh giá hoàng cung to lớn, uy nghiêm này.
Nguy nga, trang trọng và trang nghiêm! Có khí thế tôn quý cúi xuống nhìn muôn dân trăm họ nhập vào thẳng cơ thể, lòng Trác Diệp chấn động. Mặc dù nàng đã vô số lần đi qua Cố cung (còn gọi là Tử cấm Thành, nằm ngay giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh, là cung điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh, Trung Quốc) nhưng hoàng cung khắp nơi lộ ra phong thái hoàng gia cổ đại này hoàn toàn khác với cung đình đã trở thành điểm du lịch ở hiện đại. Loại hào khí nghiêm túc và trang trọng tối cao này quả không có cách nào bằng được.
Từ Hoa cung.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu kim an.” Phượng Lâm Sách cung kính hành lễ với Thái hậu.
“Huyễn Nhi thỉnh an Hoàng tổ mẫu.” Bánh Bao nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, vểnh cái mông nhỏ lên dập đầu.
“Dân nữ Trác Diệp bái kiến Thái hậu nương nương.” Trác Diệp cũng vội vàng quỳ lạy trên mặt đất.
“Tất cả đứng lên, ngồi đi.” Thái hậu nói xong lại vẫy tay với Bánh Bao nhỏ “Huyễn Nhi tới ngồi bên cạnh Hoàng tổ mẫu nào.”
Bánh Bao nhỏ nghe vậy thì ngoan ngoãn đứng lên, lắc cơ thể nhỏ bé chạy lên, sau đó nhào vào trong ngực Thái hậu, ngọt ngào nói: “Hoàng tổ mẫu, Huyễn Nhi rất nhớ người. Người có nhớ Huyễn Nhi không?”
“Tiểu quỷ linh tinh, sao tổ mẫu lại không nhớ cháu chứ?” Thái hậu nhéo nhéo cái mũi của Bánh bao nhỏ, mặt mũi tràn đầy yêu thương mỉm cười.
“Tạ Thái hậu thưởng ngồi.” Trác Diệp cũng đứng dậy, lấy lại bình tĩnh ngồi xuống phía thấp hơn Phượng Lâm Sách. Lúc này nàng mới rảnh mà âm thầm đánh giá vị thái hậu nương nương này. Ung dung trang nhã, xinh đẹp cao quý, nhìn cũng chỉ giống hơn ba mươi tuổi, nhìn không ra là đã sinh hai đứa con Phượng Lâm Duệ và Phượng Lâm Sách. Nữ nhân trong hậu cung quả là biết cách bảo dưỡng!
Thái hậu lấy một miếng bánh ngọt “mai nước ngàn tầng” cho vào miệng Bánh Bao nhỏ, sau đó liếc nhìn Trác Diệp, cười hỏi: “Cô chính là Trác Diệp à? Tới cho ai gia nhìn một cái.”
Trác Diệp nghe vậy thì quay người liếc Phượng Lâm Sách một cái, thấy hắn khẽ gật đầu mới thầm than một tiếng, nàng đứng dậy đi đến chỗ Thái hậu ngồi, cung kính nói: “Dân nữ đúng là Trác Diệp.”
Thái hậu giương mắt cẩn thận đánh giá Trác Diệp một hồi rồi cười gật đầu: “Ừ, trông rất duyên dáng.”
“Tạ Thái hậu nương nương khích lệ.” Trác Diệp cung kính nói.
“Thúy Y, lấy ghế nhỏ lại đây, để nha đầu kia ngồi ở đây trò chuyện cvới ai gia.” Thái hậu quay đầu nói với một cung nữ đứng phía sau nàng.
“Vâng, Thái hậu.” Cung nữ kia đáp một tiếng, lấy một cái đệm đặt lên ghế ngồi tròn ra rồi đặt ở phía dưới giường êm của Thái hậu.
“Tạ Thái hậu.” Trác Diệp vâng lời ngồi xuống.
“Nói cho ai gia nghe, làm thế nào mà con mời được Cẩu Kỷ?”
“Nhà dân nữ có một loại thuốc cổ truyền, trùng hợp là Cẩu Kỷ tiền bối không biết cho nên mới may mắn thắng Cẩu Kỷ tiền bối.” Trác Diệp khẽ cúi đầu, nói ngắn gọn.
“Ồ, là thuốc gì mà ngay cả Y thánh cũng chưa thấy qua vậy?” Thái hậu nhướng mày hỏi.
“Dạ…Là một loại thuốc xổ. Theo người thế hệ trước nói thì đó là một phương thuốc dân gian, nhưng nó bị thất truyền rồi. Trên người dân nữ cũng chỉ còn lại mấy viên đó thôi…” Trác Diệp úp mở nói.
Mắt phượng của Thái hậu phượng lóe lên một cái nhưng cũng không tiếp tục hỏi tới mà sâu kín thở dài một tiếng, nói: “Mẫu phi của Lâm Ca mất sớm. Đứa nhỏ này là một tay ai gia nuôi lớn, thân thể của nó vẫn là tâm bệnh của ai gia. Những năm nay, Duệ Nhi và Sách Nhi mời Y thánh Cẩu Kỷ kia mấy lần nhưng cũng chưa được, trong lòng ai gia rất gấp. Rốt cuộc hôm nay Cẩu Kỷ cũng đã xuống núi, Lâm Ca cuối cùng cũng hết khổ rồi. Tảng đá trong lòng ai gia rốt cuộc cũng rơi xuống. Đứa nhỏ, công lao của con cũng không nhỏ đâu!”
Phượng Lâm Sách mím môi, nâng chén trà lên uống.
“Dân nữ không dám. Thân là con dân Thiên Thạc, có thể vì Cẩn vương gia chữa bệnh là một phần công sức nhỏ nhoi, vốn là việc phải làm ạ.” Trác Diệp khiêm tốn đáp lời.
“Nha đầu con đúng là rất biết cách nói chuyện.” Thái hậu cười híp mắt, đưa tay nhổ cây trâm ngọc bích từ trên đầu xuống, cắm vào trên tóc Trác Diệp: “Cái này coi như là lễ gặp mặt của ai gia đi.”
“Cái này…” Trác Diệp cuống quýt quỳ xuống: “Dân nữ… Dân nữ làm sao xứng mang đồ vật quý giá như vậy…”
“Đồ mẫu hậu thưởng cho nàng cứ nhận lấy là được.” Phượng Lâm Sách đặt chén trà xuống, nhàn nhạt mở miệng.
“Sách Nhi nói đúng, phần thưởng ai gia cho con thì dĩ nhiên là con xứng.” Thái hậu uy nghiêm nói.
Trác Diệp thầm than một tiếng, dập đầu rồi nói: “Dân nữ tạ thái hậu ban thưởng.”
“Ừ, đứng lên đi.”
Trác Diệp run rẩy đứng dậy, lại ngồi xuống ghế nhỏ một lần nữa.
“Ai gia thấy con ăn nói không tầm thường, có từng đọc sách không?” Thái hậu vừa bóc vỏ quýt cho Bánh Bao nhỏ ăn vừa hỏi Trác Diệp.
“Bẩm thái hậu, ngoại tổ phụ dân nữ từng là một vị tiên sinh tư thục trong thôn, từng dạy chữ cho dân nữ.” Trác Diệp nói dối càng ngày càng thuận miệng, mở miệng là nói…
“Con năm nay… Bao nhiêu tuổi rồi?” Thái hậu không để ý lại hỏi.
“Hồi bẩm thái hậu, sang năm dân nữ hai mươi mốt tuổi ạ.” Trong lòng Trác Diệp lập tức gõ lên một hồi cảnh báo.
“Ồ, hai mươi mốt. Cũng không còn nhỏ tuổi đâu. Con đã lập gia đình chưa?”
“Dạ… Chưa ạ…” Trong lòng Trác Diệp có một loại dự cảm mãnh liệt không tốt.
“Nghe nói, bây giờ con đang ở trong phủ của Sách nhi?” Thái hậu lại nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy ạ… là Thụy Vương gia thương xót con không có người thân bên cạnh nên cho con ở lại trong phủ, ngày bình thường chăm sóc tiểu thế tử.” Trác Diệp hơi hối hận, sao nàng lại xưng là dân nữ? Nếu xưng là nô tỳ thì nàng ở trong Thụy vương phủ coi như là danh chính ngôn thuận rồi…
“Ừ…một cô nương gia cứ không danh không phận ở trong phủ của Sách Nhi như vậy cũng không được đúng cho lắm. Tuy con là một thường dân nhưng mà thanh tú động lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Theo ai gia thấy không bằng để Sách Nhi thu con đi.” Thái hậu nhàn nhạt dứt lời, lại nhìn về phía Phượng Lâm Sách, hỏi: “Sách nhi cảm thấy như thế nào?”
Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái - Mặc Nhã