Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 485 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 783 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:22:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 364: Người Bạn Nhỏ Của Tú Tú.
ý Lộ Từ đi chợ mua thức ăn mới về.
Hiếm lắm mới gặp được thịt xay. Nghe thấy rất mới mẻ, liền mua hẳn một ký. Thịt xay nơi này không phải ngày nào cũng có, mỗi lần đưa ra đều nhanh chóng bán hết, có thể mua được đã rất may mắn, không tồn tại hàng cũ còn dư.
- Trưa nay ăn chuối xanh xào thịt xay nhé, còn nấu cháo nấm hấp cách thủy cho cô, thế nào?
Lý Lộ Từ hỏi An Nam Tú.
- Được! – An Nam Tú vui vẻ đáp.
- Rất vui sao? – Lý Lộ Từ hỏi.
- Không có, trên thế giới này có mấy chuyện đáng để tôi khổ sở, cũng chẳng có mấy chuyện cho tôi vui mừng.
An Nam Tú ngẩng cao đầu, bộ dáng rất kiêu ngạo.
- Thật sao? Tôi còn đang tính tối nay ôm công chúa điện hạ của tôi ngồi trên sofa xem TV cho tới sáng mai. – Lý Lộ Từ thở dài – Thế thì tôi vậy…
- Anh nói thật sao? – An Nam Tú đi tới, nhỏ giọng hỏi, cầm tay áo Lý Lộ Từ.
- Giả đấy! – Lý Lộ Từ mặt không đổi sắc nói.
- Là thật! – An Nam Tú cao giọng, nắm chặt tay áo hắn.
- Là giả! – Lý Lộ Từ lại nhấn mạnh.
- Thật mà!
Có lớn giọng cũng vô ích, An Nam Tú chui vào trong lòng Lý Lộ Từ, đầu không ngừng cọ ngực Lý Lộ Từ, làm nũng.
- Thật sự. – Lý Lộ Từ cười, sờ tóc An Nam Tú – Không cần lo lắng lúc làm nũng bị Lý Tử nhìn thấy rồi cười nhạo cho nên tâm tình tốt lắm đúng không?
An Nam Tú ngượng ngùng gật đầu.
- Mau làm đồ ăn ngon cho tôi, chiều nay chúng ta đi tìm Tú Tú.
- Đúng rồi, mấy ngày nay không thấy Tú Tú, nó chạy đi đâu rồi?
Nếu một người sống không thấy vài ngày, Lý Lộ Từ chắc chắn sẽ nhớ đến. Nhưng với một con cua thường thường xuất hiện trong nồi lẩu ở phòng bếp, vài ngày không thấy cũng chẳng có cảm giác gì.
- Nó ở Viên Hổ Sơn.
An Nam Tú thở dài. Không có cách nào, ai bảo nó là sủng vật của mình. Cũng tốn không ít tâm huyết, ăn không ít đan dược cường hóa thú triệu hoán. Mấy thứ kia thật ra cũng không rẻ, ngoại trừ An Nam Tú, toàn bộ giới Thiên Vân thần cảnh chỉ có nữ hoàng bệ hạ và Thần Đường tông tọa có tài lực như vậy.
Nhưng cuối cùng lại dạy ra một con cua ngốc. Cho dù không muốn thừa nhận, thất bại cuộc đời An Nam Tú không muốn đối mặt nhất chính là Tú Tú.
- Sao lại đi Viên Hổ Sơn? Còn phải đi tìm? Cô cứ triệu hoán nó về đây không phải xong sao?
Lý Lộ Từ kì quái hỏi. Trước kia An Nam Tú đều dùng thần thuật triệu tập, Tú Tú liền xuất hiện, bằng không sao lại gọi là thú triệu hoán.
- Tú Tú hơi chậm chạp. Đôi khi triệu tập nó, nó không cảm ứng được.
An Nam Tú quả thực hiện tại muốn bẻ gãy tám cái chân của nó.
- Hơn nữa khoảng cách hơi xa, huống chi đôi khi nó là cua, đôi khi lại là con nít. Trạng thái khác nhau, thần ngữ triệu tập cũng khác. Phiền toái như vậy, không bằng đi tìm nó cho rồi.
- Được rồi. Nhưng xe đạp điện không có nhiều điện như vậy, chúng ta cứ ngồi xe buýt qua đó.
Lý Lộ Từ nói.
Ăn xong cơm trưa, Lý Lộ Từ và An Nam Tú ngồi xe buýt. Điều hòa xe hơi chậm chạp, nhưng ít nhất không nóng. Giữa trưa, trên xe điều hòa không khí còn có chỗ ngồi. An Nam Tú ngồi trong lòng Lý Lộ Từ ngủ trưa. Nghe mùi trên người hắn không cảm thấy khó chịu, thoải mái làm tài xế xe mở to mắt.
- Tới rồi a…
An Nam Tú xuống xe, vươn vai, không mang theo con kiến Bá Vương Long, An Nam Tú phải mua kem đường trắng, sau đó nắm tay Lý Lộ Từ, hai người chậm rãi đi vào Viên Hổ sơn.
Phòng hộ chung quanh Viên Hổ Sơn nhìn như sơ sài, nhưng thực tế cực kì nghiêm ngặt. Nhìn quanh không thấy nhân viên bảo vệ nào, nhưng thực tế xung quanh đa số bồn hoa, tượng điêu khắc, cảnh vật kiến trúc nơi nào cũng có dấu camera. Trong dãy phòng nhỏ sắp xếp một loại kiến trúc tràn ngập văn hóa nước ngoài còn có bảo vệ võ trang hạng nặng canh gác. Cho dù xảy ra chuyện gì ở chỗ nào trong Viên Hổ Sơn, đều cam đoan trong một phút đồng hồ có bảo vệ biết được. Ngoại trừ bệnh viện và trại an dưỡng tư nhân hiện đại trong Viên Hổ Sơn, bất cứ lúc nào trực thăng máy bay đợi lệnh cũng có thể đưa người bệnh tình nguy kịch an toàn đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố và hiệp phân bệnh viện trong thời gian ngắn nhất.
Không như nhiều khu phố xa hoa đều đóng kín, Viên Hổ Sơn gần như mở ra hoàn toàn. Tùy tiện đi dạo thì không có vấn đề, nhưng tiến vào nhà cửa tư nhân là không có khả năng. Hơn nữa nếu có nhân vật khả nghi dừng chân ở nơi nào đó hơi lâu hoặc thực hiện hành vi khả nghi, lập tức sẽ có người đi tới thẩm vấn, thậm chí vẫn đi theo cho tới khi nào người kia rời khỏi.
- Tú Tú nhớ suối nước nóng trong Viên Hổ Sơn sao? Chẳng lẽ nồi lẩu nước nóng không thể thỏa mãn nó rồi?
Lý Lộ Từ nhìn biển rộng nói.
- Hôm đó anh giết cá, bỏ vào túi vải, những người đó bán cá mập cho chợ hải sản, chẳng phải Tú Tú kiên trì nó là một con cua có huyết thống nước mặn thuần khiết sao? Nó tự nhiên cũng là hải sản, bị bỏ vào bể cua, để người ta chuẩn bị làm lẩu. Nhưng đứa bé nhà người ta rất thích Tú Tú, không có luộc nó, Tú Tú cũng thích nó, trở thành bạn tốt với đứa bé kia, quên luôn về nhà.
An Nam Tú giải thích.
- Trừ cô, còn có người xem cua là vật nuôi sao?
Lý Lộ Từ cảm thấy khó tin. Cho dù là con nít, thấy cua cũng chỉ là mới mẻ thôi. Đối với một số động vật nhìn hơi hung ác như cua, con nít sao lại thích được? Trước đây Lý Lộ Từ từng bị cua kẹp, người lớn bình thường cũng sẽ không để con nít chơi với cua, miễn cho nó kẹp bị thương tay chân, miệng vết thương nhiễm trùng.
- Lý Lộ Từ, tôi chọn cua làm vật nuôi đó là vì tôi có thể lựa chọn bất kì sinh vật cấp thấp hơn ở thế giới này làm vật nuôi. Con cua hay cá voi xanh, hay một tên dân bản địa kêu là Lý Lộ Từ cũng chẳng có gì khác nhau. Đó không phải là lí do để anh dùng giọng điệu giễu cợt trào phúng.
An Nam Tú cắn kem que phát ra thanh âm răng rắc, vừa nhắc nhở Lý Lộ Từ đừng nghĩ rằng mình cao cấp hơn con cua bao nhiều.
- Đi, đi, mau đi tìm thôi! Cô có biết Tú Tú ở đâu không?
Lý Lộ Từ chỉ muốn tìm được Tú Tú nhanh một chút, bởi vì hắn muốn đi gặp bạn bè. An Tri Thủy đang ở trong Viên Hổ Sơn.
- Nó biến thành bộ dáng trẻ con, đang chơi với đứa bé kia bên bờ biển.
- Chẳng lẽ nó biến thành trẻ con nên mới thành bạn với đứa bé kia?
Lý Lộ Từ bừng tỉnh đại ngộ.
- Đúng vậy. Lúc đứa bé kia đi ra chơi, Tú Tú cũng biến thành trẻ con, sau đó cần đi, nó lại biến thành cua cho đứa bé kia mang về nhà. Đứa bé kia buổi tối mang Tú Tú vào trong phòng, nó lại biến thành trẻ con chơi với đứa bé.
An Nam Tú rõ ràng hành tung cua Tú Tú.
- Tú Tú thông minh như vậy sao?
Lý Lộ Từ kinh hãi. Rõ ràng là một con cua ngốc, không ngờ còn biết không để lộ dấu vết. Lý Lộ Từ còn tưởng nó nhiều nhất trở thành cô bé lưu lạc đầu đường như An Nam Tú để người ta nhận nuôi.
Mặc dù lúc Tú Tú biến thành trẻ con có cảm giác hơi điên, phỏng chừng người bình thường cũng sẽ không nhận nuôi.
Lý Lộ Từ và An Nam Tú đi dọc theo con đê chắn thủy triều, phía xa nhìn thấy hai người thanh niên mặc võ phục màu trắng, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc trang phục bảo mẫu đứng trên bờ cát. Hai đứa bé đang dạo chơi.
Trong đó một đứa mặt dính đầy bùn cát, mặc áo ngủ bẩn thỉu không phải Tú Tú sao? Một cô bé sạch sẽ hơn, đại khái khoảng năm, sáu tuổi, mặc váy màu vàng, tóc thắt nhiều bím, khuôn mặt nhỏ tròn tròn cũng không được xinh lắm, ánh mắt không lớn, sạch sẽ lại có chút đáng yêu.
So sánh hai người, mặc dù Tú Tú bẩn thỉu, nhưng rõ ràng làm người ta thích hơn. Nhất là đôi mắt to và làn da trắng nõn non mịn, trẻ con bình thường không thể so được. Dù sao cũng là bộ dáng trước đây của An Nam Tú tiến hóa thành.
Hai đứa bé đang chơi cát. Tú Tú bận rộn rất nhiều, cô bé kia chỉ cười tủm tỉm nhìn Tú Tú, nghe Tú Tú chỉ huy. Hiển nhiên ở trong này, Tú Tú cảm giác thoải mái được làm lão đại.
Nhìn thấy Lý Lộ Từ và An Nam Tú đến gần, hai người thanh niên cảnh giác thoáng nhìn, sau đó mới trầm tĩnh lại. Dù sao cũng là dân chuyên nghiệp, dễ dàng cảm giác được người nào sẽ không sinh ra uy hiếp, người nào không cần đề phòng.
Lý Lộ Từ và An Nam Tú đứng trên con đê chắn thủy triều, không xuống dưới bờ cát. Tú Tú dường như hoàn toàn đắm chìm trong vui vẻ chơi cát, căn bản không cảm giác được chủ nhân ở gần mình như vậy.
Bảo mẫu cũng thấy được Lý Lộ Từ và An Nam Tú, liền đi tới, đánh giá An Nam Tú.
Một cô bé tám tuổi, một cô bé mười bốn tuổi. Có một số người ở hai tuổi này lại khác biệt rất lớn, có người lại không khác mấy. An Nam Tú hiển nhiên thuộc loại khác biệt không lớn.
Huống chi còn tỉ lệ dáng người không mấy sai lệch, tóc dày và dài, làn da trắng nõn trơn nhẵn, vô cùng mịn màng như nhau, đôi mắt to tròn xinh đẹp như nhau, mũi nhỏ xinh miệng chúm chím, còn hàng mi thật dài. Nếu thu nhỏ An Nam Tú một chút, cũng làm bằng phẳng bộ ngực vốn không lớn lắm, An Nam Tú thoạt nhìn không khác Tú Tú hiện tại bao nhiêu. Nhiều nhất là Tú Tú có điểm bụ bẫm của con nít, không tinh xảo như An Nam Tú.
- Đứa bé kia là…
Bảo mẫu dò hỏi Lý Lộ Từ và An Nam Tú.
- Của nhà chúng tôi. – Lý Lộ Từ gật đầu.
- Ồ… - Bảo mẫu như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm – Sao cô bé lại chạy đến đây? Không giống ở gần đây, trước kia chưa từng thấy qua. Bình thường chúng tôi đến gần đây chưa từng gặp cô bé. Không biết cô bé từ nơi nào đến chơi với tiểu thư?
- Chúng tôi đến mang nó về.
Lý Lộ Từ nói, An Nam Tú chỉ nhìn Tú Tú, không có ý muốn nói chuyện với bảo mẫu. Tuy rằng thoạt nhìn cô có quan hệ gần với Tú Tú.
- Này… Có thể nói cho tôi biết, nhà của các vị ở chỗ nào không?
Bảo mẫu hơi khó xử nói.
- Có chuyện gì sao?
Lý Lộ Từ không thể tùy tiện nói ra. Hắn không phải nhân vật quan trọng gì, nói với người ta địa chỉ gia đình cũng không sao, nhưng Lý Lộ Từ đã rút kinh nghiệm, đối phương là đại nhân vật, một chút việc nhỏ cũng có thể khiến tiểu nhân vật gặp phải phiền toái lớn. Giống như Lý Tồn Hỉ, Lý Lộ Từ không bao giờ cho rằng những kẻ cao cao tại thượng sẽ không với tới mình.
- Tính cách của tiểu thư chúng tôi có chút nội hướng, bình thường không nói chuyện với người ta, cũng không có bạn bè. Tiểu thư lại chơi rất vui với cô bé của các vị, chúng tôi rất ít khi thấy tiểu thư cười. Nhưng mấy ngày nay cô bé đều rất vui vẻ, chịu ăn cơm, chịu gọi ông nội bà nội. Tôi nghĩ, có thể cho hai đứa bé thường xuyên chơi đùa với nhau được không?
Bảo mẫu chờ mong hỏi.
Lại là một đứa bé đáng thương. Lý Lộ Từ thở dài một hơi. Bảo mẫu không nhắc đến cha mẹ, chỉ nói tới ông nội bà nội. Nếu không phải cha mẹ đã qua đời thì cũng là thường xuyên không ở bên cạnh.
Nhưng, con cua Tú Tú này cái gì cũng cắn. Tú Tú không cắn chết Lý Lộ Từ vì Lý Lộ Từ đủ cứng rắn. Những người khác ở bên cạnh Tú Tú rất nguy hiểm!
Vợ Tôi Là Công Chúa Vợ Tôi Là Công Chúa - Hạ Hoa