The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Lê
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Hoa Lê
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 470 / 4
Cập nhật: 2017-10-17 00:33:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ột cái chân giò heo với mấy cái tai và vài miếng thịt mũi.Thị tỉ mẩn ngồi cạo rửa sạch sẽ rồi luộc chín để gói giò xào (gọi theo kiểu quê nhà thị).Chả là mấy hôm trước thấy lão ấy cứ lẩm bẩm rằng nhàn rỗi thế này thì làm lấy cái giò mà ăn khỏi phải mua gì tốn tiền. Ờ ha!lão ấy làm món này thạo lắm.Thế là hôm nay mới xảy ra cái vụ này đây.
Thịt chín, thị vớt tất vào cái rổ cho mau nguội.Mùi thơm phức bốc lên thật quyến rũ, nóng hổi.Tự nhiên thị thèm ăn thử xem thế nào.Thị vốn không thích ăn vụng đâu vì lớn rồi, lỡ chồng con hay tệ hơn là người ngoài mà bất chợt nhìn thấy thì còn ra gì chứ. Đến đứa trẻ con cũng biết ăn vụng là xấu.Chỉ là đôi khi trong bếp chắc chắn có một mình thị mới dám...nếm mà còn phải mắt la mày lém,ngó trước khó sau. Đây là lần đầu tiên thị mua thịt thủ về làm vì lão chẳng ưa thứ ấy. Không biết mình làm có ra gì không? Cầm lòng chẳng đặng, thị rón rén cắt một miếng tai bỏ vào miệng nhai.Ôi chao! Nó thơm phức vừa giòn vừa béo mà ngon lạ lùng. Miếng thịt mũi còn quanh quánh đậm đà hấp dẫn hơn. Thế này mà lão lại bảo thứ ấy không ngon. Lão này thì chỉ được cái...
Cũng vừa lúc lão ôm mớ lá chuối vừa lấy ngoài vườn vào.Thị cười nhăn nhở:
- Em vừa ăn hết nửa cái tai với mấy miếng mũi rồi. Ngon thế này mà mình bảo không ngon. Đây này mình thử đi!
Miệng thì thơn thớt, thị thoẳn thoắt xẻo miếng thịt nhét vào miệng lão khiến lão trở tay không kịp, chỉ còn biết...nhai.
- Ờ ha, cứ gọi là hết ý--Lão cười tươi rói -- Ăn nóng thì phải ngon chứ còn gì nữa.
Thế là lão xà xuống bên rổ thịt và nhiệt tình với ý tưởng của vợ.Vừa nếm vừa gật gù:
- Gái ơi! Rót cho anh ly rượu!
Chỉ chờ có vậy, thị toe toét đứng lên đi lấy rượu cho lão. Hũ rượu thuốc ngâm lâu ngày thơm phức sóng sánh.Đặt ly rượu cạnh chồng thị bảo:
- Không gì sung sướng bằng trời của ta, đất của ta.
Lão cười tít mắt, miệng lẩm bẩm câu thơ quen thuộc:
Nước ta biển rộng sông dài
Chỉ có em Lài mới hiểu lòng anh.
Cả hai cười nghiêng ngả cứ như phường chèo.Thị thấy lão dễ thương đấy chứ, ít nhất là lúc này. Thị vẫn nhớ có ai đó đã nói rằng đường đến trái tim người đàn ông phải thông qua cái dạ dày.Thị thấy đúng. Thật ra chăm sóc người đàn ông cũng không khác chăm em bé là bao. Cả hai ăn uống đều phải đúng lúc, kịp thời mới có hiệu quả.Có điều em bé thì ăn nguội còn bố em bé phải thật là nóng sốt. Mải nghĩ, thị chợt giật mình ngó rổ thịt:
- Thôi chết, còn đủ để gói cái giò không đấy?
- Việc ấy gì mà phải gói, cứ thế này mà ăn được rồi.
- Không được, em làm nấm mèo, hạt tiêu với luộc lá xong rồi đây. Mình thái thịt đi rồi còn xào.
- Ừ hứ, xào thì xào...hề hề.
Lão cười hềnh hệch và thoăn thoắt bắt tay vào việc. Gì chứ gói giò gói bánh lão thạo lắm. Cũng may nguyên liệu còn vừa đủ làm một cái giò xinh xắn ngon lành.
Món này rất dễ ăn, dễ làm chẳng tốn thời gian, có thể ăn thoải mái mà không sợ tăng kí lô. Không tin, các bạn cứ thử làm mà xem.
Vợ Chồng Phường Chèo Vợ Chồng Phường Chèo - Hoa Lê