Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 833 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:26:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
m không biết nữa, đối với em mà nói, anh Lâm chỉ là anh Lâm như một người anh trai vậy, thật sự thì em cảm thấy anh trông đẹp trai hơn –" Cô đang nói cái gì vậy! Lí Đình Ân ửng đỏ mặt. Có lẽ bởi vì nói chuyện phiếm không khí thoải mái, mới làm cho cô không tự giác nói ra những lời này.
Cô thật sự không nên nói những lời này, lần trước bảo vậy, Phàm Tu cũng rất tức giận bỏ đi, chỉ sợ lúc này lại chuyện xưa tái diễn.
Mạnh Phàm Tu nhướng mắt xoay người lại,"Cô thật sự cảm thấy tôi bộ dạng có vẻ đẹp trai hơn sao?"
Mắt anh nhìn chằm chằm làm cho Lí Đình Ân đứng ở bên giường hai tay cứng ngắc giơ lên, không rõ anh vì sao truy vấn vấn đề này. Anh muốn tức giận sao?
"Em...... em không phải......"
"Không phải cái gì?" Không phải cảm thấy tôi có vẻ đẹp trai à? Lúc thì nói ‘anh đẹp trai’, một lát sau đã nói không phải, rốt cuộc cô là có ý tứ gì?
Anh quả nhiên lại tức giận, đáng lẽ cô không nên nói.
"Thực xin lỗi."
"Tôi không muốn cô nghe cô cứ mở miệng ra là nói xin lỗi, cô......" Mạnh Phàm Tu không biết chính mình tức cái gì, mỗi lần nhìn thấy cô, anh sẽ kiềm chế được, giờ cũng vậy.
Thấy mặt cô xụ xuống, vẻ mặt vô tội, làm cho người ta nhìn liền...... Anh mạnh tay kéo cô qua, cô liền ngã vào vòng ôm của anh, lập tức lấy tay nâng khuôn mặt cô lên hung hăng hôn cô.
Mặc kệ cô có phải hay không cảm thấy anh có vẻ đẹp trai, tóm lại, cô chọc anh rất tức giận.
Lí Đình Ân bất thình lình bị hôn cả kinh mở lớn mắt, mà trong lúc kinh ngạc môi hé mở ra đồng thời làm cho lưỡi anh thuận thế tiến công vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Không biết anh vì sao đột nhiên lại hôn cô, Lí Đình Ân khẩn trương nhắm hai mắt lại, ngực phập phồng đập, lưỡi người đàn ông này càng lúc không ngừng đùa giỡn, cô muốn tránh, anh liền càng thâm nhập sâu hơn, cuối cùng cô buông tha để mặc anh trằn trọc dây dưa bằng lưỡi hôn làm cho cô cảm giác toàn bộ hơi thở cơ hồ cũng bị anh cướp đoạt đi.
Bởi lẽ chính là tức giận nghĩ rằng trừng phạt cô nói chuyện vui vẻ hồ đồ, nhưng môi của nữ nhân này cùng với người cô càng làm cho người ta cảm giác giống nhau, hồn nhiên mềm mại, làm cho anh kìm lòng không đậu xâm nhập hôn sâu.
Hương vị của cô, chết tiệt tuyệt quá, không có vị son môi, hương hương vị ngọt ngào, mới giống mùi vị hoa quả làm sao?
Nội tâm tức giận bị nụ hôn này làm cho bình ổn lại, phát hiện cô thở cũng không xong, Mạnh Phàm Tu mới buông cô ra, cũng để cho chính mình cơ hội thở dốc.
"Phàm Tu!" Lí Đình Ân bị hôn làm cho thiếu dưỡng khí, toàn thân vô lực ngồi phịch ở trong lòng anh.
Mạnh Phàm Tu ôm cô, nhìn thấy cô yêu kiều mềm mại vô lực thở gấp,có chút đáng thương cùng bộ dáng bất lực, làm cho dục vọng ở trong lòng của anh lại sôi trào lên, sau đó, anh lại tiếp tục hôn lên cánh môi hồng nhuận.
Anh cảm thấy hạ thân chính mình đã rục rịch trỗi dậy, chỉ là một cái hôn mà thôi, nhưng lại làm cho anh nổi lên dục vọng mãnh liệt như thế, anh biết anh không chỉ muốn hôn nàng.
Một nụ hôn đã muốn làm cho nàng thở hồng hộc, lại lần nữa? Lí Đình Ân cảm thấy chính mình đã muốn không chịu được, bởi vì Phàm Tu hôn quá mãnh liệt, hoàn toàn không cho cô thời gian thở dốc, cô chỉ có thể bám vào người của anh, cùng anh lại một lần nữa triền miên hôn.
Khi cô có thể lại há miệng thở mới phát hiện chính mình không biết khi nào đã nằm trên giường, cặp mắt kia luôn nhìn thẳng như chìm ưngchằm chằm vào đôi mắt đen của cô, giờ phút này cô thấy ánh mắt cực nóng nhìn cô, và thấy rõ ràng trong đó tràn ngập dục vọng, làm cho ngực cô mãnh liệt kinh hoàng.
Mạnh Phàm Tu dùng ngón tay vuốt ve đôi môi hồng nhuận mê người cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp một cách hồn nhiên, anh biết rõ dục vọng của chính mình đã lâu không có phát tiết cho nên mới chỉ có một nụ hôn đã khiến cho anh khát vọng mãnh liệt như vậy.
"Phàm Tu......" Lí Đình Ân nhẹ nhàng kêu anh, thanh âm nghe thật khẩn trương.
Anh nhìn ra được năm đó cô lần đầu tiên nhìn thấy anh, trên mặt liền cùng hiện tại giống nhau mang theo e lệ, anh nhịn không được cúi đầu, hạ xuống hôn khẽ vài cái.
"Anh nghĩ anh muốn em, em nghĩ sao?" Áp lực dục vọng làm cho thanh âm anh nghe qua càng thêm trầm thấp.
Mặc dù ở một phút trước phát hiện dục vọng trong mắt anh, nhưng nghe anh nói ra, Lí Đình Ân chỉ cảm thấy trái tim chính mình khẩn trương như say ma túy.
Chờ cô trả lời nhưng Mạnh Phàm Tu lại cảm thấy chính mình cũng khẩn trương không kém, chẳng lẽ là bị cô lây bệnh?
Anh từng có rất nhiều đàn bà, đều là ngươi tình tự nguyện, cũng không cưỡng cầu, nhưng giờ phút này dục vọng mãnh liệt làm cho thân thể anh buộc chặt, mà người con gái ở dưới lại muốn nói lại thôi, cô là cố ý muốn tra tấn anh sao?
"Em không trả lời, anh coi như em đồng ý."
Vừa nói xong, một giây sau anh đã cấp bách hôn lên môi cô làm cô hoàn toàn không có cơ hội trả lời anh.
"Phàm Tu......"
Thanh âm Lí Đình Ân run nhè nhẹ, thân thể quang lõa đã làm cho cô đủ thẹn thùng, Phàm Tu lại vẫn hôn cô, chỗ nào cũng đều hôn, làm cho trên mặt cô nhiệt khí tăng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ hồng lên hết mức.
Mạnh Phàm Tu mạnh mẽ xâm lược anh có vẻ không khống chế được, chẳng qua là một tháng không có phát tiết, lại khiến cho anh trở nên như thế khát cầu như vậy sao?
Sự thật vấn đề giống nhau không tồn tại, kịch liệt hoan ái đối Lí Đình Ân mà nói là lần đầu thể nghiệm, đối Mạnh Phàm Tu tựa hồ cũng giống nhau, cô đáp lại thân mình đón ý hùa theo anh, đem hai người chưa từng có tâm tình tuyệt vời cảm thụ đưa đến điểm cao nhất......
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình Vị Hôn Phu Tuyệt Tình - Mễ Nhạc