One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Shirley
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1314 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13382 / 251
Cập nhật: 2016-08-22 11:00:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207: Đổ Chiến ( Thượng )
iểu sư đệ, đừng nói bừa. Long tiền bối là người nổi danh cùng thời với sư phụ, được xưng là Hắc Long trong Hắc Bạch Lưỡng Long, Phong Hào Long Hoàng. Có thể nói là đỉnh cấp cường giả trong đương kim Hồn Sư.
Ngôn Thiểu Triết vội vã nói.
-Tiểu sư đệ? Ngươi cũng là đệ tử của Mục Ân sao?
Long Tiêu Dao không để ý đến phản ứng vô lễ của Hoắc Vũ Hạo mà lại ngạc nhiên về thân phận của hắn.
Hoắc Vũ Hạo ưỡn ngực nói:
-Không sai, ta là quan môn đệ tử của sư phụ. Tuổi của ngài lớn hơn ra ít nhất hai trăm tuổi. Nếu như ngài bằng tuổi ta, nhất định không phải đối thủ của ta hoặc nếu như sư phụ còn sống thì sao ngài dám động thủ với Học viện Sử Lai Khắc chứ.
Hoắc Vũ Hạo làm vậy cũng không phải vì xung động nhất thời mà hắn nhìn ra được vị Long Hoàng đấu la này nhìn vào thân phận nên không hề muốn ra tay với huynh đệ bọn họ. Ngôn Thiểu Triết dù sao cũng là Đấu La thành danh trăm năm, Long Tiêu Dao có thể bỏ qua mặt mũi ra tay được. Nhưng chính mình thì sao? Chính mình còn chưa đến hai mươi tuổi, Long Tiêu Dao là cực hạn Đấu La thành danh đã hơn hai trăm năm, sẽ ra tay với mình sao? Huống hồ còn có phần nhân tình của sư phụ.
Cho nên, Hoắc Vũ Hạo thừa dịp Long Tiêu Dao ngừng đánh mà lên tiếng quát giận, hơn nữa còn dùng thân mình che cho Ngôn Thiểu Triết.
Hai mắt Long Tiêu Dao híp lại, ánh mắt ngưng tụ trên trán Hoắc Vũ Hạo: -Con mắt thứ ba, cảm giác Vũ Hồn rất kỳ dị. Ngươi nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, cũng được, vậy ta đứng yên cho ngươi công kích thì sao? Ta cũng chỉ dùng tu vi cấp năm mươi, chỉ cần ngươi có thể làm ta di chuyển thì tính là ngươi thắng, ta cũng không cần giới chỉ trên tay ngươi nữa. Không ngờ Mục Ân lúc về già còn thu tiểu đệ tử như ngươi, ta thật rất hiếu kỳ. Năng lực trên người ngươi là gì mà lại có thể hấp dẫn hắn.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết cũng không ngờ kết cục lại xoay chuyển như này. Trong lòng hắn vội vàng tính toán rồi gật đầu với Hoắc Vũ Hạo.
Do Hoắc Vũ Hạo ra tay hiển nhiên tốt hơn hắn nhiều. Lấy thân phận Long Hoàng đấu la của Long Tiêu Dao, không thể ra tay quá nặng với tiểu bối được. Nếu Hoắc Vũ Hạo thua thì cùng lắm là trả lại tài liệu là được, dù sao cũng là của Kính Hồng Trần. Hắn cũng biết thứ mà Hoắc Vũ Hạo am hiểu nhất chính là sáng tạo kỳ tích. Song sinh Vũ Hồn, cực trí Vũ Hồn, lúc này hai bên lại có Hồn Lực như nhau thì việc thắng cược cũng không phải là quá khó.
Lùi một bước mà nghĩ thì việc này chí ít còn có thể kéo dài thời gian.
Tại sao lúc trước hắn không hề sợ hãi phục binh mà vẫn đi rất chậm, không chỉ vì tự tin vào tu vi của hắn và Lâm Tiên Nhi, muốn kéo giãn cự ly với đệ tử khác mà còn có ý định chờ viện binh! Khi Hoắc Vũ Hạo nói có khả năng bị tập kích thì hắn đã phóng tín hiệu bí mật. Hắn chắc chắn lúc này viện quân đã trên đường đến đây.
Hoắc Vũ Hạo chỉ xuống mặt đất:
-Vậy chúng ta xuống đánh.
Long Tiêu Dao tựa hồ vô cùng hứng thú với hắn, bật cười nói:
-Ta quên mất, ngươi còn chưa thể bay a. Được, vậy xuống thôi.
Ngôn Thiểu Triết nhìn về hắc vụ ( sương / mây đen – biên ) nơi xa, trong mắt lộ vẻ tia lo lắng. Tuy hắn hoàn toàn tin tưởng đối với Tiên Lâm Nhi, nhưng đối thủ đã có thể mời đại thần như Long Tiêu Dao, vì sao không thể mời cường giả khác? Nếu như lại có thêm một vị Phong Hào Đấu La mạnh mẽ, như vậy Tiên Lâm Nhi phiền rồi. Nghe Long Tiêu Dao nói hình như hắn không định bỏ qua nàng!
Hoắc Vũ Hạo vô cùng thông minh, vừa nhìn ánh mắt Ngôn Thiểu Triết là hắn đã hiểu nên liền nói:
-Long tiền bối, hay chúng ta đánh cuộc thêm đi, ngài thấy sao?
Long Tiêu Dao khẽ cười:
-Cược, đối với ta mà nói, chữ này có chút thú vị. Nói thử xem.
Hoắc Vũ Hạo nói:
-Tiên Lâm Nhi viện trưởng của học viện chúng ta đang chiến đấu cùng vị Hạt Hổ Đấu La kia, nhìn chiến cục hẳn là đôi bên ngang sức nhau, đúng không?"
Long Tiêu Dao gật đầu nói:
-Không sai, nếu một chọi một, bảy phần là bọn họ lưỡng bại câu thương.
( hai bên cùng bại – biên )
Hoắc Vũ Hạo nói:
-Ngài cũng nhìn ra được, ta chỉ có tu vi năm mươi cấp, chỉ là một Hồn Vương a. Như vậy, ngài nghĩ nếu ta gia nhập vào cuộc chiến giữa bọn họ thì kết quả sẽ như nào đây?
Long Tiêu Dao cười:
-Nhóc con, ngươi rất tự tin! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể xen vào cuộc chiến giữa hai Đấu La sao?
Hoắc Vũ Hạo cũng cười, nụ cười có chút giút giảo hoạt càng làm cho Long Tiêu Dao hứng thú:
-Ta muốn cược với ngài chính là việc này. Ta có thể nắm chắc. Khi ta tham dự chiến đấu, chỉ cần là một phút có thể giúp Tiên viện trưởng giành thắng lợi. Ngài dám cược hay không?
-Hả?
Cuối cùng thì vẻ bình tĩnh trên mặt Long Tiêu Dao cũng biến mất, hắn nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo rồi nói:
-Tiểu tử, ngươi đang dùng sinh mạng đánh cuộc cùng lão phu đấy. Lão phu không thấy được khả năng thắng của ngươi. Còn nữa, ở trước mặt ta, ngươi cũng đừng hi vọng giở trò, càng đừng nghĩ đến chuyện Ngôn Thiểu Triết có thể giúp đỡ.
Hoắc Vũ Hạo ngạo nghễ cười:
-Ta dựa vào thực lực của chính mình và không cần bất cứ ai trợ giúp. Ngài dám đánh cược hay không? Yêu cầu của ta cũng không quá phận, nếu như ta thắng, như vậy mời ngài bảo đảm rằng chúng ta có thể bình an quay về học viện. Đương nhiên, ước định giữa chúng ta không thay đổi, nếu như ta không thể trong ba lần công kích trong khi ngài dùng Hồn Lực ngang ta mà bức lui ngài thì ta sẽ đưa giới chỉ này cho ngài.
Long Tiêu Dao cười khẽ:
-Nhóc con, ngươi định gài bẫy ta sao! Nhưng dù biết rõ là bẫy ta cũng muốn nhảy vào. Đã lâu lắm rồi ta không gặp việc thú vị như thế này thì sao có thể bỏ qua không cược với ngươi được chứ? Được, vậy để ta xem trong một phút ngươi giải quyết chiến đấu như nào đi.
Vừa nói, không thấy Long Tiêu Dao dùng động tác gì, phảng phất chỉ xoải một bước, thân hình hắn đã xuất hiện ở ngoài ngàn mét. Tu vi đến mức nhưc hắn thì cũng đã không khác thần tiên là bao, đã có lực khống chế đối với không gian!
-Tiểu Hoắc…
Ngôn Thiểu Triết khẽ nói:
-Đệ có chắc không?
-Chắc.
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu.
Ngôn Thiểu Triết cũng không nói thêm nữa. Nếu như là đệ tử khác, hắn sẽ cho rằng đây là tự đại, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì khác. Vị tiểu sư đệ này được lão sư khen không dứt lời, sớm đã tạo ra rất nhiều kỳ tích. Lúc còn chưa có được ba Hồn Hoàn đã có thể tạo nên một cơn địa chấn ở Hồn Sư học viện Đấu Hồn Đại Tái cao cấp ( đấu võ Hồn sư, kiểu như đấu võ đài trong bảy viên ngọc rồng – biên ), lúc này hắn đã tiến bộ ra sao?
Hồn Đạo Khí phi hành sau lưng Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, dưới sự khống chế xảo diệu của hắn dần nâng thân thể hắn lên trôi nổi giữa không trung. Thanh âm ngâm xướng trầm thấp vang lên mang theo tần suất và tiết tấu đặc thù. Đừng nói là Ngôn Thiểu Triết nghe không hiểu, cho dù là Long Tiêu Dao ở nơi xa cũng không hiểu.
Ánh sáng trắng nhạt xuất hiện trong tròng mắt Hoắc Vũ Hạo, sau đó đôi mắt Hoắc Vũ Hạo biến thành màu trắng, cả không gian xung quanh hắn cũng như bị màu trắng bao phủ.
Ánh mặt trời đã bị mây đen của Hạt Hổ Đấu La che khuất nhưng dưới chú ngữ của Hoắc Vũ Hạo thì đang dần sáng lên.
Ngôn Thiểu Triết ở gần Hoắc Vũ Hạo cảm thụ rõ nhất, trên người Hoắc Vũ Hạo như xuất hiện một lực hấp dẫn kỳ lạ có thể hấp thu cả quang nguyên tố vào thân thể.
Thuộc tính của Ngôn Thiểu Triết là quang minh, cùng mạch với Mục lão, tuy hắn là Quang Minh Phượng Hoàng không phải Quang Minh Thánh Long nhưng vẫn vô cùng nhạy cảm với quang nguyên tố.
Những quang nguyên tố này hội tụ vào thân thể Hoắc Vũ Hạo sau đó tựa như phát sinh cộng minh và chuyển hóa, dưới chú ngữ trầm thấp thì những quang thuộc tính này rất nhanh đã biến hóa nhưng biến thành thuộc tính gì thì Ngôn Thiểu Triết cũng không hiểu rõ.
Tay phải nâng lên, cả người Hoắc Vũ Hạo tựa như phát sáng, Vận Mệnh Nhãn cũng biến thành màu trắng, một quang ảnh hư vô dần hiện ra sau lưng hắn: Y Lai Khắc Tư!
Sư Phụ, còn thể gặp lại người thật là tốt.
Dù cho Hoắc Vũ Hạo không thể nhìn được sau lưng, nhưng thông qua Tinh Thần Thám Trắc thì hắn có thể cảm nhận được.
- Xin hãy ban lực lượng cho ta, quang mang thái dương!
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngửa lên trời hét lớn.
Một màn thần kỳ xuất hiện, mặt trời trên cao như nghe hiểu lời kêu gọi của hắn, ánh sáng từ trên buông xuống trở nên mãnh liệt rồi, chuẩn xác rơi trên người Hoắc Vũ Hạo. Thân ảnh Y Lai Khắc Tu sau lưng Hoắc Vũ Hạo lập tức hòa tan vào thân thể Hoắc Vũ Hạo, ánh sáng bỗng chiết xạ bắn về hướng đám Thú Hồn.
Trong tích tắc tiếng kêu thê lương không ngừng vang lên, ngàn vạn Hồn Thú bị giết hại chỉ trong chớp mắt.
Thú Hồn đang toàn lực vây công Tiên Lâm Nhi đột nhiên tan vỡ đề lộ ra bản thể Hạt Hổ Đấu La đang chuẩn bị đánh lén ở bên cạnh.
Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng cũng kinh hãi thất sắc, hắn cảm giác được một lực lượng làm nội tâm hắn run rẩy. Những thú hồn hắn khổ sở ngưng tụ không ngờ tạm thời thoát ly khống chế của hắn rồi chạy trốn khắp nơi.
Vũ Thần đấu la Tiên Lâm Nhi nếu không nắm được cơ hội như này, thì nàng không xứng với danh Vũ Thần rồi.
Một con thanh long khổng lồ đột nhiên hiện lên giữa không trung, tiếng rồng ngâm thật lớn vang ra từ miệng Tiên Lâm Nhi. Nàng chân đạp thanh long, trường mâu chỉ thẳng, trong nháy mắt thân thể hóa thành một tia chớp vàng bắn về phía Trương Bằng.
Trương Bằng dù sao cũng là một Đấu La nên khi đối mặt với khốn cảnh như vậy cũng không hề hoảng loạn. Thân hình hắn lùi về phía sau đồng thời Hồn Hoàn thứ chín trên người lấp lánh sáng. Hạt Hổ Chân Thân lập tức khuếch tán hóa thành vô số bóng đen bay tứ tán. Tia chớp xanh lướt qua làm ít nhất một phần ba số bóng đen bị hóa thành bọt khí. Khi Trương Bằng lại xuất hiện ở ngoài ngàn mét thì sắc mặt hắn trắng bệch rồi "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng ánh mắt hắn không nhìn Tiên Lâm Nhi mà lại nhìn về hướng có khí làm hắn hoảng sợ. Đúng lúc này, ánh sáng trên người Hoắc Vũ Hạo tan biến, hắn bay về đứng bên cạnh Ngôn Thiểu Triết.
Tuyệt Thế Đường Môn Tuyệt Thế Đường Môn - Đường Gia Tam Thiếu Tuyệt Thế Đường Môn