Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 65 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 698 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:00:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Giống Như Vòng Ôm Của Mẫu Thân
ó thể tin tưởng ta không?" Lãnh Tứ Hàn bắt lấy bả vai Phong Vân Ngạo, nhìn nàng nói.
Phong Vân Ngạo nhìn vào ánh mắt Lãnh Tứ Hàn, tin tưởng? Tin tưởng người của hoàng gia? Tin tưởng người có khả năng là hung thủ hại chết gia gia của nàng? Phong Vân Ngạo muốn cười, nhưng nàng không thể.
"Tại sao ngươi lại cho là ta sẽ tin tưởng ngươi?” Nhưng khi nói ra lời này mùi vị lại thay đổi. Trong lòng Phong Vân Ngạo tự cười nhạo bản thân một chút, đây là nàng sao? Không phải chỉ là tuấn mỹ một chút, lạnh lùng một chút, lãnh khốc một chút, lợi hại một chút thôi sao?
Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, trong lòng có chút bất đắc dĩ, từ từ vậy. Xem tình hình thế này nếu phản tác dụng lại không có lời.
"Vậy ít nhất chúng ta ngủ một phòng, cũng coi như là người cùng một nhà. Nàng không tín nhiệm ta làm sao có thể ngủ cùng nhau đây.” Hai tay Lãnh Tứ Hàn đan vào nhau, trong mắt tràn đầy ủy khuất, bực bội nói ra.
"Ngủ, ngủ, Hạo Hạo cũng muốn ngủ, Hạo Hạo buồn ngủ quá, buồn ngủ quá.” Vân Hạo đột nhiên mở to mắt, tròng mắt xoay tròn nhìn Phong Vân Ngạo, cái miệng nhỏ nhếch lên, thanh thúy nói.
Trên mặt Phong Vân Ngạo có thể nói là chói lọi, thật là đúng lúc! Nhưng mà bên kia cũng không chịu thua, tuyệt đối không nhường, gương mặt u ám đau khổ, cộng thêm vẻ ngoài khét trong sống. Vì sao lại nói như vậy, lúc này đến cả bản thân Lãnh Tứ Hàn cũng không tin, nhưng hắn xác định đã nhìn thấy cái Tiểu Bất Điểm ba tuổi trong nháy mắt thoáng qua một tia chiếm giữ nhất định phải lấy được. Đây là phản ứng cùng cảm giác của nam nhân.
"Ngươi tên là Vân Hạo?” Phong Vân Ngạo cũng không bị nụ cười đáng yêu mê hoặc, ngược lại mang theo ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Vân Hạo, hỏi.
"Dạ, Hạo Hạo gọi là Vân Hạo, Hạo Hạo thích tỷ tỷ.” Hai bàn tay nhỏ của Tiểu Vân Hạo đan vào nhau, giọng nói mềm mại yếu ớt vang lên.
"Tiểu Bất Điểm, nói đi, từ đâu tới đây?" Trong lòng Phong Vân Ngạo cười nhạo một tiếng. Nàng cũng không phải ngốc tử. Một đứa nhỏ có thể dưới điều kiện như thế mà sinh tồn, như vậy ít nhất đã học được lật lọng, tráo trở, dễ dàng trở mặt, không trung thực, cũng không còn là đứa bé ba tuổi bình thường nữa rồi. Giống như câu nói kia, đứa nhỏ nhà nghèo sớm học được việc lo lắng cho gia đình.
"Hạo Hạo, hu hu hu……. Oa oa oa….Tỷ tỷ cũng giống Lão Vu Bà, hu hu hu……” Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Hạo há to, vừa mở miệng liền oa oa khóc rống, điều này làm cho hai tay Phong Vân Ngạo không biết để đâu.
"Không được khóc!"
"Ách……” Vân Hạo dừng một chút “Oa oa oa…….. Hu hu hu…… Bại hoại, bại hoại……. Hu hu hu……”
Đầu Phong Vân Ngạo như muốn nổ tung, quay đầu nhìn về phía Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt chợt lóe, ngươi tới!
Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút, đừng! Đứa nhỏ cả ngày chỉ biết khóc, hắn mới không cần đâu.
Phong Vân Ngạo: Người là do sư đệ ngươi mang tới!
Lãnh Tứ Hàn: Liên quan gì đến ta, tìm hắn đi!
Phong Vân Ngạo:......
Lúc này Phong Vân Ngạo nghiến răng nghiến lợi. Ai nói ngốc tử đều là người lương thiện? Ai? Ai lại dám nói như vậy, nàng liền chém người đó.
"Còn khóc, liền ném ngươi trở về trong đám cổ trùng!" Mặt Phong Vân Ngạo lạnh xuống, nhìn Vân Hạo, nói.
"Hức hức…… Hu hu…… Hạo Hạo không khóc, không khóc nữa. Hu hu….. hu hu……” Hai mắt tràn đầy lệ quang mang theo ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn lâu lâu nấc lên vài tiếng, hai bàn tay nhỏ bé che lại cái miệng nhỏ nhắn, ngăn không cho khóc ra tiếng. Nhìn kỹ lại, liền nhìn thấy một đứa nhỏ tràn đầy hoảng sợ còn có vài phần bất lực.
Phong Vân Ngạo không có cách nào thật sự làm mặt lạnh, vỗ vỗ Vân Hạo trong ngực “Hạo Hạo ngoa, tỷ tỷ sẽ không đưa ngươi trở về có chịu không?”
"Vâng, Hạo Hạo……. Hu hu hu…… Hạo Hạo ngoan…… Mẫu thân đừng không cần Hạo Hạo. Phụ thân khóc liền ném Hạo Hạo vào trong đám trùng trùng……. Thật nhiều thật nhiều trùng trùng……. Hu hu hu….. Tỷ tỷ……. Không muốn trùng trùng, không muốn……. Không muốn!"
"Không có, không có trùng trùng, trùng trùng sợ tỷ tỷ. Trong người Hạo Hạo không còn trùng trùng nữa rồi.” Nhìn Vân Hạo khóc nức nở ở một bên, trên mặt tràn đầy sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy, Phong Vân Ngạo vội vàng an ủi.
"Hu hu hu…. Mùi trên người tỷ tỷ thật thoải mái! Trên người bọn họ thật thối! Hu hu hu….. Trên người tỷ tỷ có mùi vị giống mẫu thân……. Mẫu thân không cần Hạo Hạo nữa…….. Không cần Hạo Hạo nữa…… Hu hu hu……” Đứt quãng nói, cuối cùng oa oa khóc lên. Phong Vân Ngạo không biết nói như thế nào. Mẫu thân không cần Hạo Hạo nữa sao? Nàng cảm giác được đứa nhỏ ba tuổi này rất khát vọng mẫu thân của hắn. Cũng đúng, vô luận mẫu thân hắn có xấu đến đâu, ở trong lòng đứa nhỏ vĩnh viễn đều khát vọng, muốn được một chút ấm áp, ai cũng không thể thay thế được.
"Vết thương trên người Hạo Hạo lành, tỷ tỷ mang Hạo Hạo đi tìm mẫu thân được không?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe. Vân Lâu Nhất Tộc, nàng nhất định phải đi xem. Không phải chỉ vì bản thân, mà là vì Nguyệt Nhiễm, vì tử cổ. Người đứng đầu trong nội lâu Vân Lâu Nhất Tộc cũng phải gặp mặt một lần, ít nhất cũng phải cho hắn biết tình huống của nữ nhi của mình.
"Không không!...... Không cần, Hạo Hạo không cần….. Hu hu hu…… Tỷ tỷ không cần bỏ lại Hạo Hạo…..” Nghe thấy lời Phong Vân Ngạo nói, Vân Hạo dùng sức nắm lấy y phục của nàng, tràn ngập kháng cự.
"Hạo Hạo không cần mẫu thân sao?"
"Hu hu hu….. Mẫu thân? Tỷ tỷ, Hạo Hạo không muốn mẫu thân. Mẫu thân rất xấu, Hạo Hạo đau!” Trong lòng Phong Vân Ngạo đau xót. Tuy nàng biết Vân Hạo không giống như đứa trẻ ba tuổi bình thường, nhưng mà hắn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết âm mưu quỷ kế là cái gì, nhưng hắn biết đau. Muốn mẫu thân nhưng lại sợ đau. Phong Vân Ngạo nhất thời hiểu rõ, có lẽ một thân thương tích này đều là do mẫu thân hắn gây ra.
Thân thể Lãnh Tứ Hàn run lên “Mẫu thân sẽ làm như vậy sao?” Trong mắt tràn đầy đau xót cùng tưởng niệm, vừa vặn chống lại con người của Phong Vân Ngạo. Lãnh Tứ Hàn nổ lực giương lên một nụ cười.
Trong nội tâm Phong Vân Ngạo run lên, cái chết của Nhu phi quả nhiên có đả kích rất lớn đối với hắn. Có lẽ, tất cả mọi chuyện đều do lão yêu bà kia gây ra, hoặt là nói bọn họ có cùng chung kẻ thù.
"Nếu như không đau, Hạo Hạo có muốn mẫu thân không?”
Lãnh Tứ Hàn nhìn một màn này, cảm giác thật ấm áp. Cảm thấy Phong Vân Ngạo cùng Vân Hạo chính là một luồng sáng ấm áp. Nhớ lại thời điểm bản thân ba tuổi rút vào trong ngực mẫu thân, nụ cười lúc đó, cùng nhàn nhạt hạnh phúc…
"Đau! Đau!" Vân Hạo dùng sức bắt lấy y phục của Phong Vân Ngạo, hắn cảm thấy rất đau!
Phong Vân Ngạo trừng lớn ánh mắt nhìn Vân Hạo, đôi mắt tràn đầy bất lực cùng sợ hãi tuyệt vọng, đây là ánh mắt mà một đứa nhỏ nên có sao? Đau! Ý của hắn là sẽ không thể nào không đau sao?
Nhưng một câu nói khác của Vân Hạo lại khiến Phong Vân Ngạo ngẩn ra, "Hạo Hạo nhớ mẫu thân, rất nhớ, rất nhớ, rất muốn được mẫu thân ôm!” Trong mắt mang theo nước mắt, nhưng lại che giấu không được một phần khát vọng, một phần bất lực tuyệt vọng.
Cho dù đau cũng muốn mẫu thân, cũng muốn ôm mẫu thân! Đây là nguyện vọng của một đp´a nhỏ ba tuổi, hắn có thể thực hiện được sao?
Trong lòng Phong Vân Ngạo cả kinh, nếu là nàng, nàng sẽ trả thù. Là mẫu thân nàng thì sao? Người thương tổn đến nàng, đều sẽ lọt vào sự trả thù tàn nhẫn của nàng. Nhưng mà thời điểm nhìn đến Vân Hạo, nghe được lời hắn nói, bản thân nàng thế mà so ra lại kém một đứa trẻ.
“Vòng ôm của mẫu thân là không thể nào thay thế!” Chẳng biết khi nào Lãnh Tứ Hàn đã đến gần vỗ nhẹ bả vai của Phong Vân Ngạo, vừa vặn chống lại con ngươi mang theo nghi hoặc của nàng.
"Lãnh Tứ Hàn, ngươi cũng sẽ giống như hắn sao?” Nếu bị vây trong tình huống giống như Vân Hạo, sẽ lựa chọn giống nhau sao?
"Ừ, ta cũng sẽ chọn như hắn!" Lãnh Tứ Hàn mang theo một chút ý cười, thật sự là một nụ cười rất nhẹ, nhìn Phong Vân Ngạo, nói.
"Ta thì sẽ không. Thương tổn ta, ta sẽ hoàng trả lại gấp trăm lần.” Nàng không phải Nữ Oa, không là thiện nữ. Nàng tàn nhẫn lãnh huyết, bất luận là ai, thương tổn đến nàng nàng sẽ dùng trả thù để cho họ tỉnh ngộ.
"Ngạo Nhi, có một số việc, có thể trả thù. Nhưng có một số việc lại không thể trả thù. Có loại ân tình không phải là cắt đi máu thịt là có thể hoàn trả.” Lãnh Tứ Hàn không có cười lạnh, chỉ là lẳng lặng nhìn Phong Vân Ngạo, nói.
"Ta sai lầm rồi sao?" Nàng sai lầm rồi ư? Không, không có! Nàng không có sai!
"Chuyện như vậy không có sai hay không sai, chỉ có hối hận hay không hối hận!"
"Nếu như chỉ là vì vui sướng nhất thời, tương lai nhất định sẽ hối hận. Ngạo Nhi, có một số việc có thể lùi một bước. Cái này không phải là yếu đuối, mà là một loại sách lược!"
Lần đầu tiên Phong Vân Ngạo không có phản bác. Trong đầu quay chung quanh từng câu từng chữ của Lãnh Tứ Hàn. Còn có câu nói của Vân Hạo, làm cho nội tâm của nàng nổi lên từng gợn sóng rất lớn. Lùi một bước trời cao biển rộng sao?
Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi - Ma Ngục Lãnh Dạ