Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3616 / 29
Cập nhật: 2016-05-16 20:22:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
uộc thi thời trang cao cấp Châu Á càng ngày càng tới gần.
Để biến bản vẽ thiết kế thành sản phẩm thời trang chân chính, Diệp Anh mang theo George và Tracy đích thân đi chọn vải, các loại phụ liệu, cùng người chế tác nghiên cứu làm thế nào để sắp xếp và cắt may tinh tế chuẩn xác. Trên bục chữ T của cuộc thi, mỗi nhà thiết kế tham dự phải trưng ra một loạt các thiết kế, mỗi người mười bộ, chỉ dựa vào một mình Diệp Anh thì khó lòng hoàn thành.
Lúc này, George và Tracy đã vô cùng sùng bái tài năng thiết kế của Diệp Anh. Mỗi một trang phục tham dự cuộc thi được hoàn thành, George lại kinh ngạc tán thưởng, mà Tracy chỉ biết há mồm ngạc nhiên.
“Đây mới thật sự là thiết kế có tính cách mạng!”
Liên tục tán thưởng, George thưởng thức những tác phẩm vừa được hoàn thành trên mẫu ma-na-canh, ánh mắt lưu luyến không rời, tựa như đang nhẹ nhàng vuốt ve người mình yêu thương sâu đậm, một lần nữa cảm thán nói với Tracy:
“Cô Diệp thật sự là thiên tài tuyệt thế! “ÔM” đã là tác phẩm kinh thế tuyệt diễm, đủ để là danh hào đứng vững trong giới thời trang, tôi vẫn cho rằng cô Diệp sẽ dùng “ÔM” để tham dự cuộc thi, không ngờ cô ấy lại có thể tạo được linh cảm mới cho cuộc thi này!”
Tracy cũng đang nhìn ngắm thành phẩm mới, lẩm bẩm phụ họa:
“Đúng vậy.”
“Những thiết kế này không chỉ tạo nên trào lưu, quả thực có thể nói là mở ra triều đại mới, xuất hiện những chủng loại mới!” George rung động nói, “Chỉ có bậc thầy chân chính mới có thể tạo ra những thiết kế có tính cách mạng như vậy! Thật là muốn xem não cô Diệp có cấu tạo như nào, lẽ nào cô ấy là người ngoài hành tinh? Hay là đến từ thế giới khác…”
“Đúng vậy.”
Tracy lẩm bẩm nói.
Ngày thi càng tới gần, cuộc thi thời trang cao cấp châu Á trở thành trọng điểm quan tâm nhất của giới thời trang. Đối mặt với những phóng viên tới phỏng vấn, thái độ của Diệp Anh rất tự tin và kiêu ngạo về thực lực của mình.
Nữ vương mới trong giới thời thượng.
Không biết từ đâu, danh hào này đã được gán cho Diệp Anh. Vì sự thành công bội thu của loạt thiết kế “ÔM”, giới truyền thông dự đoán giải quán quân của khu vực Trung Quốc chính là Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, trong đó Diệp Anh có tỷ lệ thắng lớn hơn. Nhưng cũng có tờ báo cho rằng Sâm Minh Mỹ xuất thân danh môn, được nhà thiết kế quốc tế Sâm Lạc Lãng đào tạo từ nhỏ, có đủ khả năng đánh bại Diệp Anh.
Mà Diệp Anh, sau khi các tác phẩm tham dự cuộc thi lần lượt được thuận lợi hoàn thành, cô không quá chú ý đến cuộc thi sắp diễn ra, cũng không quan tâm đến tình hình tiến triển bên phía Sâm Minh Mỹ. Thời gian này cô cảm giác dường như có chuyện gì đó mờ ám đang ngầm diễn ra.
Cô rất ít khi nhìn thấy Việt Xán.
Từ sau tuyên bố kết hôn, trong bữa ăn của Tạ gia, Việt Xán hầu như không xuất hiện, ngược lại Sâm Minh Mỹ lại tới một mình vài lần, tình cảm với Tạ Hoa Lăng trong bữa ăn cũng càng lúc càng hòa thuận.
Việt Tuyên mỗi ngày đều tới công ty.
Mỗi ngày, Việt Tuyên về nhà rất muộn. Diệp Anh lo lắng cho sức khỏe của anh, khuyên anh không cần vất vả như vậy, có thể đem công việc về nhà làm cũng được. Mỗi lần như vậy, Việt Tuyên đều nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm cô thật lâu, khi cô lại tiếp tục truy hỏi, thậm chí anh còn nhẹ nhàng hôn giữ đôi môi cô lại.
Việt Tuyên như vậy khiến cô vừa đau lòng, lại vừa không biết phải làm sao.
Ban đêm, Việt Tuyên bắt đầu mơ thấy ác mộng. Hàng đêm, anh cựa mình run rẩy, khóe mắt tràn nước mắt, cả cơ thể co quắp đau đớn. Sau đó, cả một đêm, Việt Tuyên đều ôm chặt cô ngủ, bất cứ khi nào tỉnh lại, cô đều phát hiện mình bị Việt Tuyên ôm chặt trong lồng ngực, hai cánh tay anh giữ cô chặt đến mức khiến cô khó thở.
“Anh đã làm gì Việt Tuyên?”
Cuối cùng, Diệp Anh tìm thấy Việt Xán trong nhà kính trồng hoa vào ban đêm, cô đã chất vấn anh. Việt Xán đang xới đất trồng hoa, không khí ẩm ướt ươm lẫn hương hoa, anh lấy chiếc khăn lau ngón tay dính đầy bùn đất, cười nhạt:
“Thế em đã làm gì anh?”
Diệp Anh nhẫn nhịn, hít một hơi thật sâu, nói:
“Tôi và Việt Tuyên thật sự định kết hôn. Tôi không phải vì chuyện của Sâm Lạc Lãng mà báo thù anh. Tôi… Tôi thích Việt Tuyên, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh ấy, sức khỏe anh ấy không tốt, anh ấy cũng là em trai của anh, anh đừng làm khó anh ấy nữa.”
“Ha ha.”
Ánh mắt Việt Xán âm trầm u ám, nụ cười lạnh phảng phất trên gương mặt:
“Quả nhiên, những lời gì mà chỉ cần anh đồng ý giúp em, chắc chắn em sẽ quay lại bên cạnh anh đều là lừa dối. Cứ coi như chuyện của em với Việt Tuyên không liên quan đến Sâm Lạc Lãng, thì việc em đồng ý kết hôn với nó thật sự khiến anh đau lòng. Đáng tiếc, em hiểu Việt Tuyên được bao nhiêu? Đúng, nó là em trai của anh, vì thế anh hiểu nó hơn em trăm nghìn lần!”
“Em cho rằng anh đang làm khó nó?” Nụ cười của Việt Xán lạnh băng tựa như bóng đêm dày đặc bên ngoài nhà kính: “E rằng, không phải anh làm khó nó mà là nó đang làm khó anh. Nó một mực thúc ép anh, gây khó dễ cho anh. Nhưng mắt em đã bị che mờ, cái gì cũng không thấy!”
Diệp Anh nhíu mày: “Anh không cần nói những lời này. Tôi chỉ cầu xin anh đừng làm khó Việt Tuyên nữa.” Sức khỏe của Việt Tuyên vừa mới chuyển biến tốt, cô hi vọng có thể tiếp tục duy trì, không bị chuyện gì ảnh hưởng tới.
Việt Xán hung hăng trừng mắt nhìn cô, rất lâu sau bỗng anh tự cười, thất vọng nói: “Yên tâm, Việt Tuyên của em là hiệp sĩ người sắt không gì có thể phá hủy, không ai có thể làm khó nó. Chỉ có em mới là một đứa ngốc thôi.”
Mấy ngày sau đó.
Trong nhà kính trồng hoa không một bóng người. Việt Xán ngay cả Tạ gia cũng không quay về. Sâm Minh Mỹ cũng không tới nữa. Tất cả dường như đều vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ dị. Vài ngày mưa liên tiếp, trời âm u sụt sùi, lòng Diệp Anh cũng âm trầm như bị thứ gì đó đè nặng, khó thở.
Buổi tối.
Diệp Anh nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn luôn tí tách, cô mơ màng ngủ. Tiếng mưa phảng phất đem cô trở lại vườn hoa bên đường nhiều năm trước. Trong mưa bụi, hoa tường vi đỏ rực nở rộ, mưa rơi trên tán ô đen to rộng, trong bụi tường vi đỏ như máu, một thiếu niên đang lặng lẽ ngủ. Cách một màn mưa bụi mờ ảo, cô hoảng hốt nhìn người thiếu niên ấy, không tiến lên phía trước, để mặc làn mưa dầm ướt cơ thể người thiếu niên. Càng lúc càng ướt, người thiếu niên trong giấc ngủ co ro lạnh lẽo, run rẩy, cơ thể bị nước mưa ngấm dần dần lộ ra từng tấc từng tấc, trong suốt như dần dần tan biến…
Mở choàng mắt!
Diệp Anh gấp gáp thở.
“Nằm mơ à?”
Nhè nhẹ vỗ lưng cô, giọng của Việt Tuyên dịu dàng và an tĩnh. Mưa bụi hắt vào cửa sổ tạo nên những vệt nước đan chéo nhau, vườn hoa bên ngoài cửa sổ đượm ánh đèn vàng trở nên mông lung trong màn mưa bụi đêm.
“Uống chút nước nào.”
Rót một cốc nước ấm bên đầu giường, Việt Tuyên đặt vào tay cô. Cốc nước ấm nằm trong lòng bàn tay, Diệp Anh chậm rãi uống vài ngụm, sự ấm áp lan truyền từ cổ họng đến dạ dày khiến cả người cô dễ chịu hẳn đi. Việt Tuyên vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
“Đánh thức anh rồi.”
Hình ảnh trong mộng dần biến mất, Diệp Anh dựa vào vai Việt Tuyên, cọ cọ má cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh. Việt Tuyên đón lấy cốc nước trong tay cô, đặt lại bên đầu giường, cánh tay chầm chậm giữ chặt bả vai cô.
Đèn ngủ tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Sự ấm áp này khiến Diệp Anh bỗng trở nên hồi hộp, cô bất giác ôm chặt Việt Tuyên, gò má áp sát vào ngực anh, nhẹ nhàng nói:
“Cứ như mơ ấy…”
“Hử?” Giọng anh dịu dàng ấm áp.
“…Có thể gặp được anh.” Không biết vì sao, nói đến đây, nhịp tim cô dồn dập điên cuồng, mặt nóng lên, “Việt Tuyên, đôi khi em cảm thấy ông trời nhất định bắt người ta trải qua nhiều đau khổ mới nhận được một phần quà. Nếu có thể lựa chọn, em không muốn trải qua những chuyện đó, nhưng em rất vui vì có thể gặp được anh.”
“…”
Bàn tay trên bả vai cô sững lại, dường như hô hấp của Việt Tuyên cũng ngừng lại, một lúc sau anh mới hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn.
Một đêm mưa như vậy, dường như có một thứ tình cảm gì đó đang sôi trào, cô đưa tay kéo anh xuống chiếc gối trắng, nhẹ nhàng hôn anh, sau đó càng hôn càng nồng nhiệt, càng hôn càng dữ dội. Hơi thở dồn dập, mưa bên ngoài cũng càng thêm dày. Việt Tuyên xoay người ngăn cô lại, cơ thể anh tái nhợt nhưng lại đẹp thon dài, trong màn đêm cơ thể gợi cảm ấy dường như phảng phất hương thơm, khiến tim cô từng đợt đập liên hồi.
“Để anh.”
Việt Tuyên nhìn sâu vào mắt cô, hôn lấy đôi môi cô.
“Tuyên.”
Cả người Diệp Anh run rẩy, cô ôm chặt Việt Tuyên, giao phó toàn bộ cho anh. Cơ thể anh hơi lạnh, tựa như cánh hoa dành dành trắng lạnh của ngày hè. Cô nhất định phải quấn chặt anh, ôm chặt anh, khiến cả cơ thể anh nóng rực lên mới không khiến anh tan biến được. Cô yêu người đàn ông này, đúng vậy, trong thời khắc này, cô tình nguyện thừa nhận cô yêu người đàn ông này. Cô tình nguyện kết hôn với anh, cô hi vọng bản thân có thể ở trước mặt anh thể hiện mặt tốt nhất của mình, cô tình nguyện cùng anh sống tiếp phần đời còn lại, cô thích sự ấm áp và niềm hạnh phúc anh dành cho cô, cô cũng hi vọng có thể đem lại sự ấm áp và hạnh phúc cho anh.
“Diệp Anh…”
Việt Tuyên cũng run rẩy hôn cô, đáy mắt anh tràn ngập tình cảm mãnh liệt sâu đậm, nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng nhiệt, càng lúc càng mất kiểm soát! Như bị ngọn lửa thiêu đốt, động tác của anh mỗi lần đều kịch liệt hơn lần trước, sâu hơn, điên cuồng hơn, như muốn ôm lấy linh hồn cô, xâm chiếm từng tế bào của cô.
“Việt Tuyên! Việt Tuyên!”
Cơ thể bị khoái cảm mãnh liệt thiêu đốt, lý trí khiến cô muốn Việt Tuyên chậm lại một chút, cô lo lắng sức khỏe anh không chịu nổi cường độ như vậy. Nhưng sự điên cuồng càng lúc càng cao, càng lúc càng mãnh liệt khiến cô không thể suy nghĩ, tựa như cuồng phong bão táp căng đầy tràn tới nổ tung trong bầu trời đêm, cô tình nguyện đón nhận tất cả những gì anh mang đến cho cô.
Cuối cùng.
Như mùi hương dành dành ngào ngạt tươi đẹp!
Ào đến.
Cuốn đi.
Mưa bên ngoài dày đặc, mùi hương trong phòng cũng nhạt đi. Diệp Anh tỉnh một lúc mới cử động, nhận thấy Việt Tuyên đang dùng khăn ấm lau những giọt mồ hôi trên cơ thể cô. Động tác của anh cẩn thận và dịu dàng, như thể đang làm một chuyện rất quan trọng, khiến đáy lòng cô trào ra một dòng nước ấm sôi sục.
“Ôm em.”
Vô thức, cô nũng nịu với anh, níu cánh tay anh. Việt Tuyên sững sờ, sau đó mỉm cười vuốt ve cô, ấm áp nhìn cô:
“Để anh lau cho em trước, em ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
“Không cần lau đâu.” Cô nỉ non chui vào lòng anh, “Em thích trên người có mùi của anh,” đôi chân trần quấn chặt lấy chân Việt Tuyên, cô nhắm mắt, ngáp một cái, rồi nũng nịu như một cô gái nhỏ: “Anh cũng không được lau, trên cơ thể anh cũng phải có mùi vị của em.”
Thở dài bất lực, Việt Tuyên tắt chiếc đèn ngủ đầu giường, cùng cô chui vào chiếc chăn mỏng. Rèm cửa vẫn chưa kéo lên, cả căn phòng tối đen, ngoài cửa là tiếng mưa không ngớt, Diệp Anh dần chìm vào giấc ngủ, trong miên man, cô mơ hồ cảm giác như Việt Tuyên muốn nói điều gì đó với cô.
“Diệp Anh…” Trong âm thanh đó có chút khác thường. Cô nỉ non, muốn tỉnh lại trả lời anh, nhưng cả cơ thể mệt mỏi đến mức cả đầu ngón chân cũng không nhúc nhích nổi. Cô cảm giác cơ thể được Việt Tuyên ôm chặt, thậm chí còn chặt hơn mấy đêm trước, chặt đến nỗi khiến cô có chút không thoải mái, cô vừa mơ màng ngủ vừa hậm hừ vài tiếng, cái ôm kia mới dần dần thả lỏng ra.
Sau khi tỉnh lại…
Cô muốn hỏi xem lúc nãy anh muốn nói gì..
Đó là ý niệm cuối cùng trong đầu trước khi cô mông lung chìm vào giấc ngủ.
Tiếng mưa tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Tiếng mưa không ngớt cũng chìm vào giấc mộng của cô. Giọt mưa từ trên tán ô đen rơi xuống, từng giọt trong suốt. Trên góc đường Paris, lần đầu tiên nhìn thấy anh, hình dáng anh hiện lên trong mưa bụi như một bức tranh thủy mặc… Bức chân dung của anh… Ngăn xe lăn của anh lại… Trong màn mưa cố gắng đập vào cửa xe của anh… Sự lạnh lùng của anh, sự lãnh đạm của anh, sự xa cách của anh giống như giọt mực nhỏ vào trong nước, tản mát sự dịu dàng, êm dịu…
Mưa càng lúc càng dày.
Tiếng mưa lộp độp.
Một tiếng “Pâng” vang lên!
Hình như một cánh cửa sổ bị gió thổi bật ra!
Diệp Anh tỉnh lại.
Cả căn phòng tối đen, cây cối ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc, mưa phùn đã chuyển thành mưa to tầm tã, mưa trắng xóa “ào ào” đập vào cửa kính, như dòng nước trong suốt cuồn cuộn cuốn tới. Nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ, yên lặng vài giây cô mới ý thức được cả căn phòng vắng lặng, bên cạnh cô không một bóng người.
Việt Tuyên đâu?
Cô vội vàng đưa tay ra sờ vị trí bên phía Việt Tuyên, trên chăn vẫn còn hơi ấm, chắc Việt Tuyên mới rời khỏi không lâu. Nhưng mưa to như vậy, anh đi đâu chứ? Xuống giường, xỏ đôi dép, cô mở cửa đi tìm. Trước kia đã từng có hai lần, nửa đêm sức khỏe của anh không ổn, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, anh đã tránh sang phòng ngủ bên cạnh.
“Cô Diệp.”
Người hộ lý trực đêm trong hành lang thấy cô đi ra, lập tức đứng dậy. Hộ lý trả lời cô là mười phút trước thấy nhị thiếu gia đi ra, nhưng không hề tới phòng nào khác mà đi về phía vườn hoa.
“Vườn hoa?”
Diệp Anh nhìn cơn mưa to trắng xóa bên ngoài.
“Đúng vậy, cô Diệp.” Hộ lý trả lời.
Mưa gió bên ngoài đập vào những chiếc cửa sổ bên ngoài hành lang dữ dội, nước mưa tràn vào khiến mặt đất ướt một mảng tối sẫm. Diệp Anh cau mày, quay người về phòng ngủ mặc thêm áo khoác, cầm thêm một chiếc áo khoác dày nữa cho Việt Tuyên, cô mở ô, không để ý đến lời khuyên ngăn của hộ lý, bước về phía vườn hoa.
Vừa ra khỏi hành lang.
Gió to cuốn nước mưa đập vào mặt cô! Tuy có ô, nhưng nước mưa từ khắp phía đã khiến Diệp Anh trong nháy mắt ướt nhẹp! Gió to điên cuồng muốn xé rách chiếc ô trong tay cô, cô nắm chặt không để gió to lật ngược ô và cuốn nó đi. Con đường nhỏ trong vườn hoa ngập nước, cô cố gắng bước đi, nước mưa lạnh lẽo lẫn với bùn đất đỏ càng thêm ẩm ướt và trơn trượt.
Cả một màn mưa trắng xóa.
Ngoài màn mưa trắng xóa, chỉ còn màn đêm đen kịt, ánh đèn hai bên đường vàng nhạt lờ mờ trong màn mưa. Cầm chiếc ô, cô đứng trong màn mưa, xa xa rọi lại ánh sáng từ phía nhà kính trồng hoa, khiến nó tựa như những tòa thành thủy tinh trong cổ tích, trong suốt lóng lánh.
Trong đêm mưa tầm tã.
Từng bước, cô tiến dần đến căn nhà thủy tinh trồng hoa sáng rực. Nước mưa đã sớm khiến cả người cô ướt nhẹp, không khí ẩm lạnh, chân đi trơn trượt khiến cô đi vài bước nghiêng ngả, cô lẩm bẩm nhất định phải đi cẩn thận. Nhìn về căn nhà kính trồng hoa ngay trước mắt, cô bỗng nhiên có cảm giác vô cùng hoảng hốt, giống như đang ở trong một giấc mộng.
Nước mưa ào ào.
Những bong bóng nước trong suốt bắn bên chân cô.
Khi cô đẩy cánh cửa căn nhà kính, tiếng mưa gió gào thét đã che lấp hết tất cả âm thanh. Trong màn đêm lạnh lẽo, không khí trong nhà kính vô cùng ẩm ướt, mang theo hương vị của bùn đất và cây cối, vừa oi nồng vừa bức bối.
“… Đây chính là điều kiện của cậu?”
Âm thanh giễu cợt vang lên trong căn nhà kính.
Nhìn xuyên qua những cây tường vi ửng đỏ, cô nhìn thấy khuôn mặt hoang dã của Việt Xán, đáy mắt không hề che giấu sự chế nhạo. Việt Xán nhướng mày, lạnh lùng giễu cợt người ở phía đối diện:
“Nói vậy cậu cũng biết, tôi có được những cổ phần này, không nói đến chuyện phải mất bao nhiêu thời gian và sức lực, nhưng tiền bỏ ra đã vượt gấp hai ba lần giá cậu vừa nói!”
Người đối diện hình như trả lời vài câu, thanh âm rất thấp, khoảng cách quá xa khiến Diệp Anh không nghe rõ.
“Ha ha,” Nghe xong, Việt Xán cười lạnh, “Cậu như vậy là đang uy hiếp tôi? Giá thấp như vậy, cậu cho là tôi sẽ đem hết xương máu những năm gần đây đưa toàn bộ cho cậu sao? Không sai, tôi rất thành ý giao dịch với cậu, cũng hi vọng có thể vui vẻ giải quyết vấn đề này, nhưng cậu cũng quá tham lam đấy, em trai thân mến ạ!”
Một tiếng sét xé tan đêm mưa! Ánh sáng đột ngột khiến cả căn nhà kính sáng trắng như ban ngày! Đối diện với Việt Xán, một bóng dáng gầy yếu ngồi trên xe lăn, khuôn mặt trắng, tái nhợt như đóa hoa dành dành, lại điềm đạm tựa như nắm tất cả trong lòng bàn tay, đó chính là Việt Tuyên. Tiếng sấm nổ ran. Bên tai cô là tiếng giông tố rầm rầm, tuy cách vài mét, nhưng lạ lùng thay cô lại nghe rõ rành rọt giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Việt Tuyên.
“Nếu anh đã suy nghĩ, đây là điều kiện của em.” Việt Tuyên bình tĩnh nhìn Việt Xán, vẻ mặt thản nhiên không hề dao động: “Anh cũng có thể lựa chọn không đồng ý, em sẽ không miễn cưỡng anh.”
“Ha ha.” Việt Xán lạnh lùng cười.
Gió lớn tạt mạnh nước mưa đập vào căn nhà kính trồng hoa. Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên mệt mỏi nhíu mày, khởi động xe lăn, chầm chậm quay người, nói: “Vậy em về đây, em không muốn cô ấy tỉnh lại không nhìn thấy em.”
“Câm miệng!” Cơn phẫn nộ đột nhiên nổi lên, gân xanh hiện rõ trên trán Việt Xán: “Cậu thấy cậu có tư cách sao? Nếu cô ấy biết cậu trăm phương nghìn kế mưu tính lâu như vậy chỉ là muốn lợi dụng cô ấy để uy hiếp tôi, lợi dung cô ấy để đổi lấy cổ phần Tạ thị trong tay tôi, cậu cho là cô ấy còn ở bên cạnh cậu thêm một giây nữa sao?”
Đôi tay nhợt nhạt vịn trên xe lăn.
Việt Tuyên nhàn nhạt cười:
“Cô ấy à, cô ấy chính là một người rất ngốc.”
Câu nói này, nhàn nhạt tựa như vết tích của cơn mưa rơi xuống căn nhà kính này, trên mặt Việt Tuyên cũng có vẻ thương hại nhàn nhạt, không biết là thương hại Việt Xán, hay thương hại cô.
Tia chớp bên ngoài căn nhà kính lóe lên từng đợt. Cả căn nhà kính sáng như ban ngày. Đứng sau đám cây cối rậm rạp, hết thảy những chuyện hoang đường này chỉ như một giấc mơ, mà tiếng sấm ầm ầm bên tai khiến cô run rẩy đến mức tỉnh táo vô cùng!
“Nếu tôi đáp ứng đem hết tất cả cổ phần Tạ thị cho cậu,” vẻ mặt Việt Xán hung ác, “Cậu sẽ bỏ qua cho cô ấy, để cô ấy hết hi vọng, quay trở về bên cạnh tôi chứ?”
“Có thể.” Việt Tuyên trả lời.
“Cậu đáng để tôi tin tưởng sao? Làm sao tôi biết cậu sẽ không ngon ngọt dụ dỗ cô ấy trở lại? Việt Tuyên, cậu không hề đáng tin!” Nắm chặt bàn tay, đôi mắt Việt Xán tràn đầy giận dữ.
“Anh cũng không có sự lựa chọn nào khác, đúng không?” Giọng nói của Việt Tuyên điềm tĩnh.
Kìm nén cơn giận, một lúc sau, Việt Xán nhẫn nại thốt ra: “Cậu cút ngay! Ngày mai tôi sẽ trả lời cậu.”
Trong tiếng ầm vang và ánh sáng của cơn sấm sét, chiếc xe lăn của Việt Tuyên chầm chậm đi qua đám lá cây rậm rạp. Cho dù biết rõ anh không nhìn thấy cô, nhưng Diệp Anh vẫn run sợ lùi sâu hơn một bước vào đám lá cây. Bên ngoài vườn hoa, mưa to tầm tã, cô muốn đưa cho anh chiếc ô và cái áo khoác vẫn đang nắm chặt trong tay, nhưng cô chỉ biết thẫn thờ nhìn bóng dáng Việt Tuyên trong chiếc xe lăn chớp mắt bị nước mưa lạnh lẽo bao phủ.
“Nghe thấy rồi chứ?” Vạch đám hoa tường vi trắng đang nở rộ, một đôi tay kéo cô từ trong ra.
“Đã hiểu rõ chưa?” Nhìn khuôn mặt tái nhợt đờ đẫn của cô, Việt Xán tàn nhẫn nở nụ cười, ngón tay chầm chậm xoa gò má cô: “Đây mới là Việt Tuyên. Đây mới là Việt Tuyên chân chính.”
Tường Vi Đêm Đầu Tiên Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê Tường Vi Đêm Đầu Tiên