Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 24 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 842 / 1
Cập nhật: 2017-11-15 01:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Part 3
hiên mặt lang quân, chịu trói đi!’
Hoàn hảo nha! Thế nào đã bị bắt đi. Song Song đang muốn tiến lên giúp một tay. Ầm âm, cửa sổ bị đá bay đi, một người bay ra. Theo sát là một người – Sở Dịch.
Song Song vội vàng chợt lóe.
“Ngươi là ai?” trong mắt người kia đầy sát khí.
Rõ ràng là một nữ nhân mỹ lệ như thế nào mà nói giọng một nam nhân vậy?
“Ta là ta!” Song Song nghịch ngợm đáp trả.
“Muốn chết!” nói xong đã tấn công Song Song.
Sở Dịch ngăn trở Song Song, đánh trả kẻ bất nam bất nữ kia, mấy chiêu xuống tới.
Sở Dịch hung hăng đánh một chưởng vào ngực hắn, kẻ kia liên tục rút lui, hiển nhiên thương tích không nhẹ.
“Không nghĩ tới ngươi cũng có võ công như vậy.” Khóe miệng người kia chảy ra tơ máu, thì thào nói.
“Không cần ngươi khích lệ” Song Song tiếp lời.
“Câm miệng.” Sở Dịch rống to.
“Vâng, tướng công.”
Lúc này rất nhiều thị vệ đã chạy đến.
“Bắt.” Sở Dịch ra lệnh một tiếng, thị vệ vội vàng bắt trói người kia.
Sở Dịch đi lên trước, xé mặt nạ hắn ra. Không phải chứ, là một nam tử! Rõ ràng là mĩ nam tử, sao lại phải đóng giả làm nữ nhân? Chắc là muốn trốn quan binh, đó chính là người xấu nha.
Song Song tò mò muốn chết.
“Mang đi.”
“Rõ.”
Biển người hiếu kì dần đi hết, Song Song cũng muốn lặng lẽ rời đi.
Sở Dịch vẻ mặt tức giận, một tay kéo nàng lại.
Thét lên: “Trở lại giải thích rõ ràng cho ta.”
Cái này xong chết chắc rồi! Song Song gào thét trong lòng.
Baba… Cái mông bị đánh liên tiếp, mãi không ngừng tay.
“A, chàng như thế nào đánh ta, ô…, đau quá, thiếp cũng không phải trẻ con, ô.. dừng tay.” Song Song nước mắt rơi xuống, thực sự rất đau.
Sở Dịch ngừng tay, nhưng vẫn đang rất tức giận.
“ Lúc ta đi nói như thế nào hả? Nàng có biết việc ngày hôm nay rất nguy hiểm không, một nữ nhân có gia đình nhưng vào kĩ viện đến vài lần!” Sở Dịch bị nữ nhân này chọc tức thật rồi.
“ Nam nhân có thể vào đúng không?” Song Song không phục, vì sao nữ nhân cái gì đều không thể, nam nhân sao lại có nhiều đặc quyền như vậy?
“ Ta nói rồi, ta đi có việc, không phải đi hưởng thụ!” Sở Dịch ẩn nhẫn tức giận.
“Thế nhưng thiếp hiếu kì, chàng không nói cho thiếp, cuối cùng không phải không có việc gì sao, chàng nhưng đánh thiếp, hiện tại có việc làm chàng vui vẻ rồi!” Song Song phát tiết buồn bực trong lòng.
“Nha! Nam nhân có đặc quyền, làm gì cũng được, ta chỉ muốn đi xem một chút lại bị bắt về đánh đòn, đánh người cũng là đặc quyền của bọn hắn đúng không?” Song Song càng nghĩ càng tức giận, giãy dụa đứng dậy, kéo Sở Dịch đẩy ra ngoài cửa.
“Chàng đi ra ngoài, đi ra ngoài, thiếp không muốn nhìn thấy chàng.” Song Song khóc như mưa, nhìn Sở Dịch một lần thì đau lòng một lần, tưởng thoải mái vài câu, rồi lại vừa nghĩ quên đi.
Đẩy Sở Dịch ra ngoài cửa xong, Song Song lê cái mông đau nhức đáng thương đi về giường. Không dám ngồi, không thể làm gì khác hơn là ghé vào trên giường, vẫn không nhúc nhích.
“Đánh đau như vậy, lớn như vậy còn bị người ta đánh đòn, sau này làm thế nào gặp người đây! Ta không để yên cho chàng, ô…”
****
“Phu nhân thế nào không tới dùng bữa tối?” Sở Dịch ngồi trước bàn hỏi Tiểu Ngọc.
“Nô tỳ vừa tới, phu nhân nói cần nghỉ ngơi, dường như khó chịu, nếu không tướng quân đến xem.” Tiểu Ngọc cẩn thận trả lời.
“Các ngươi xuống dưới trước đi.”
Quản gia, Tiểu Ngọc, cùng mấy nha hoàn toàn bộ lui xuống.
“Song nhi, mở cửa ra.” Sở Dịch đi đến trước cửa phòng, đẩy một chút, phát hiện cửa bị cài then bên trong.
Không ai để ý.
“Song nhi, mở cửa.” Sở Dịch không kiên nhẫn thấp giọng.
Không ai trả lời.
Tính nhẫn nại hết rồi! Rầm rầm! Sở dịch đá mạnh, cánh cửa hi sinh thật quang vinh.
Sở Dịch bước đến trước giường, kéo nàng.
“Nàng muốn ồn ào đến khi nào? Không ăn, nàng chết đói đấy!”
Song Song nhìn cánh cửa bị hy sinh, lại nhìn Sở Dịch vẻ mặt khó chịu, không thèm nói một tiếng. Chàng khó chịu thiếp còn khó chịu hơn!
“Được rồi đừng náo loạn, ăn trước, tức giận là nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn!” Sở Dịch còn cố tình nói đùa! Quái.
Song Song thẳng thắn nói: “Không đi!”
“Nàng có muốn ta khiêng nàng đi không?” Sở Dịch nghiêm mặt, uy hiếp nói.
“Không muốn, không muốn, chàng đánh mông thiếp nở hoa rồi, còn hung với thiếp, thiếp còn mặt mũi nào gặp người, ô ô…” Song Song ủy khuất khóc to, nữ nhân thực sự là biển nước à? Sao nhiều nước mắt như vậy?
“Ta chỉ đánh nhẹ có vài cái, thế nào lại nở hoa được?” Sở Dịch nở nụ cười.
“Chàng không thể nói lý, bỏ đi, thiếp không muốn thấy chàng!” Nhìn Sở Dịch hiếm khi cười rộ lên, Song Song lại nghĩ thật đáng ghét, rất đáng ghét. Sấn Sở Dịch thả lỏng tay ghé vào trên giường, không phải nàng không muốn ngồi, thật sự là cái mông rất đau a!
Sở Dịch buông sa trướng xuống, cũng lên giường.
Thân thủ, kéo quần Song Song xuống.
“Uy, chàng làm gì, dừng tay!”
Khàng nghị vô hiệu, quần vẫn bị Sở Dịch lưu loát kéo xuống.
Dĩ nhiên sưng đỏ lên. Song Song có chút ngượng ngùng, đầu cũng không dám giơ lên cao, đã quên phải mắng nam nhân bá đạo kia.
Sở Dịch vô cùng ảo não, hắn không biết chính mình đánh mạnh như vậy, thật hận không thể nhẹ nhàng hơn, đau lòng muốn chết.
Hắn nhảy xuống đất tìm trong rương một cái bình nhỏ, nhẹ nhàng xoa dược bên trong bình cho Song Song.
Lúc trước đau đớn nóng cháy giờ thành lành lạnh dễ chịu, Song Song nghiêng người, không nhìn tới Sở Dịch.
“Còn đau không?” Sở Dịch vẻ mặt đau thương tự trách.
Không để ý đến chàng.
“Song nhi!” Sở Dịch gọi một tiếng. Xong, xem ra tiểu nữ nhân tức giận thật rồi. Khuôn mặt trước giờ băng lãnh, để lộ ra khẩn trương. Còn chưa dỗ dành nữ nhân bao giờ, Sở Dịch thật không biết mở miệng thế nào.
“Ta… xin lỗi!” Sở Dịch gian nan mở miệng.
“Chàng nói cái gì?” Song Song mắt vừa mở, nhìn về phía Sở Dịch hỏi.
“Ta nói đúng không hỏi.” Má hắn có chút đỏ lên, cơ bản chỉ dùng để quát.
Nghĩ đến Sở Dịch lớn như vậy còn chưa nói quá hai chữ “xin lỗi”, Song Song chuyển chuyển con ngươi, quên đi, nàng biết hắn lo lắng cho nàng, muốn nàng an toàn, tuy rằng có đánh nàng, nhưng mà… Song Song bất đắc dĩ nói:” Thiếp tha thứ cho chàng!”
Cứ như vậy! Sở Dịch biểu tình khẩn trương rốt cục cũng thả lỏng.
“Nhưng mà…” Song Song có chút ý xấu nói.
Từng chút từng chút một yêu nàng Từng chút từng chút một yêu nàng - Hồ Ly Từng chút từng chút một yêu nàng