Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 24 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 842 / 1
Cập nhật: 2017-11-15 01:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Part 2
ở Dịch mở quạt, nhìn bài thơ trên mặt cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là tại bên dưới cây quạt có ba chữ cực nhỏ “Liễu Song Song”. Sở Dịch thu quạt, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: “Vậy người đâu?”
“Vừa ở dưới lầu, còn không biết đi chưa.” Tú bà cẩn thận trả lời.
Sở Dịch xuống lầu, thấy trong góc có một thân ảnh nho nhỏ, nhàn nhã uống trà.
“Nàng tới nơi này làm gì, nàng theo dõi ta?” Mặt hắn vô cùng tức giận.
Song Song thản nhiên cười nói: “Chàng hỏi thật kì quái, chàng tới được còn ta thì không?”
“Hồ đồ, còn không mau trở về?” Sở Dịch ra lệnh nói.
“Không, trừ phi chàng cùng thiếp trở về.” Song Song cương quyết.
“Nàng!” Sở Dịch nén xuống tức giận, lôi Song Song ra ngoài.
“Nàng lập tức về nhà, ta còn có việc muốn làm.” Đứng trong ngõ nhỏ vắng vẻ, Sở Dịch lạnh lùng nói.
“Chàng tới đó để làm việc thật sao?” Song Song cố kìm nước mắt để không òa khóc.
“Nàng không có tư cách quản ta.”
“Tư cách? Đúng vậy, thiếp có tư cách gì quản đại gia đâu, là thiếp vượt quá bổn phận rồi” mắt đong đầy đau thương, tim như bị cắt thành từng mảnh nhỏ, nàng xoay người không chút lưu luyến rời đi.
Sở Dịch vốn định kéo ta nàng lại, quên đi, chính chờ quay về phủ giải thích tốt hơn.
Trở lại phủ, Song Song chỉ biết ngã nhào xuống giường.
“Ha! Nói ta không có tư cách, thì ra ta trong lòng hắn chẳng là cái gì, vậy vì sao hắn đối với ta tốt như vậy, còn nói những lời ngọt ngào, làm ta ảo tưởng rằng hắn thích ta! Cứ nghĩ rằng trong lòng hắn chiếm một vị trí nhỏ nhoi nào đó, kì thực ta …” Song Song thì thào nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ướt gối.
Đêm đã khuya, trong trướng hồng, tiểu nữ nhân khóc thương tâm trời đất, mệt mỏi thiếp đi, viềm mắt sưng đỏ, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên nàng ngủ cực không an ổn.
Trong ánh nên mờ mờ nhạt nhạt, Sở Dịch cởi giày, lên giường ôm Song Song.
“Làm gì ôm thiếp?” Song Song tỉnh lại, trợn mắt giận dữ hét.
“ Ta muốn.” Sở Dịch ôm chặt nàng.
“Buông ra!” Song Song dãy dụa.
“Không.”
“Đi ngủ chỗ khác đi!”
“Nàng đang ghen?”
“Gì mà ghen, ta không có!” Nàng đang ghen đấy, nhưng mà không cần thừa nhận. Bực!
“Vậy là tức giận?”
Nam nhân này thực sự là ghê tởm. Đúng! Đương nhiên là nàng tức giận, thế nhưng thừa nhận tức giận không phải là ghen, Song Song mới không cần.
“Thiếp làm gì tức giận?” Song Song gầm nhẹ.
“Ta đi kĩ viện.” Sở Dịch thành thật trả lời.
“Liên quan gì đến thiếp!” Song Song hung hăng nói.
“Nàng là thê tử.”
“Thê tử, không phải chỉ là cái danh sao, thiếp làm gì có tư cách quản chàng.” Song Song thương tâm.
“Còn nói không tức giận…” Sở Dịch nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thiếp nói không tức giận, là không tức giận!” Song Song bị áp thành tức giận rồi.
“Vậy thì chuyện gì cũng không có nữa, được rồi trời không còn sớm nữa đi ngủ đi!” Sở Dịch xoay người nằm thẳng trên giường.
Rống! Nam nhân này thực sự là…, Song Song chịu không nổi, nhảy xuống giường.
“Nàng làm gì?” Sở Dịch trong mắt ẩn nhẫn tức giận.
“Chàng cứ thế đi, nhưng thiếp nói cho chàng, thiếp cũng muốn đi tìm nam nhân, tìm cả đống về cho chàng xem!” Song Song uống giấm chua cũng không ít, tức giận cũng không nhẹ!
Sở Dịch xoay người, cầm tay Song Song túm quay về trên giường.
“Có gan nói lại lần nữa xem.” Sở Dịch bị Song Song chọc giận thật rồi.
“Ta nói, chàng được…phóng hỏa, chẳng lẽ ta không được đốt đèn à? Chàng cũng…ách, không có tư cách quản ta!” Song Song lắp bắp, cũng có chút lo lắng, bởi vì Sở Dịch rất tức giận, thật sự tức giận!
Bàn tay của hắn xé, xé! Y phục của Song Song cứ như vậy thành từng mảnh nhỏ, bị Sở Dịch ném xuống đất. Tay có chút thô lỗ, cũng có chút tức giận.
“A! Đồ sắc lang, làm gì xé y phục thiếp, không được chạm thiếp!” Song Song tay nhỏ bé cố ngăn hắn lại.
“Ta có hay không tư cách quản nàng, a?” Nói những lời này Sở Dịch có chút tức giận.
“Chàng buông, ta không để chàng chạm qua nữ nhân khác rồi lại đến chạm ta, không được…” Song Song nghĩ nam nhân của chính mình, tay lại chạm vào nữ nhân khác, thân thể cùng nữ nhân khác dây dưa, trong lòng khó chịu cực kì, òa khóc lên.
“Sở Dịch chàng là đồ hốn đản, thiếp hận chàng, hận chàng…” Chạm nữ nhân khác bẩn bẩn gì đó lại tới chạm nàng, Song Song khó chịu nói không ra lời, càng khóc to hơn.
Sở Dịch thấp giọng nói: “ Từ lúc cùng nàng thành thân, ta chưa từng chạm qua nữ nhân khác!”
Thực sự?
“Vậy trước khi thành thân cũng chạm qua mấy nữ nhân rồi!”
“Đó là trước đây!” Sở Dịch bất đắc dĩ quát.
“Được! Trước đây chàng không chung thủy sẽ không truy cứu nữa! Vậy hiện tại, hiện tại chàng đi kĩ viện!”
“Ta có việc, không phải đi khoái hoạt!”
“Chuyện gì mà phải đến nơi đó?” Song Song ngừng thương tâm, bắt đầu hiếu kì.
“Nàng phải tin ta!” Sở Dịch còn chưa kịp thích ứng với thay đổi nhanh chóng của nàng.
“Tin? Chàng nói thiếp sẽ tin?”
“Đên lúc rồi nàng sẽ biết.” Song Song lại dễ bỏ qua như vậy?
Sở Dịch hôn môi Song Song, thân thể bắt đầu luật động, mồ hôi rơi trên người nàng càng lúc càng nhiều.
“A! Chàng còn không nói cho ta biết, không… khả dĩ, ưm… Ta còn chưa tha thứ…chàng… ưm… hỗn đản!” Song Song chỉ còn biết đầu hàng trước thế tấn công như vũ bão của hắn. Tiếng rên rỉ, thở hổn hển cùng đáp lại, trong phòng xuân sắc vô biên!
Sáng sớm tỉnh dậy, Song Song rửa mặt chải đầu xong cùng Sở Dịch dùng bữa sáng.
“Chàng lại ra ngoài?” Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt đẹp lộ ra tình tự buồn bã.
“Ừ.”
“Thúy Hồng lâu?” Rầu rĩ hỏi.
“Ừ.”
“Không được chạm vào nữ nhân khác.” Song Song chu chu miệng.
“Sẽ không.”
“Tướng công đi thong thả, thiếp ở nhà chờ chàng nha, chàng sớm một chút trở về.” Song Song biến đổi, cười hì hì nói.
Sở Dịch nhìn nữ nhân có điểm khác thường, hướng ra phía ngoài đi đến, một vài bước lại quay trở về.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt cười khúc khích kia.
“Không được mặc đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ, không được chạy ra ngoài, không được bám theo ta, nếu không cẩn thận cái mông của nàng đấy!” Sở Dịch nghiêm mặt cảnh cáo xong mới yên lòng đi. Thật là phải nhanh về nhà thôi!
“Thiết! Ta không phải tiểu hài tử, cái gì mà cẩn thận cái mông! Hơn nữa không để chàng biết là được, ta thật muốn nhìn chàng làm cái gì ở kĩ viện!” Song Song thầm tính toán.
Nam trang hoàn hảo, Song Song vội chạy tới.
Bực mình! “Thúy Hồng Lâu” sinh lợi cũng thật tốt, nhiều như vậy xú nam nhân ở cái chỗ này. Song Song vẻ mặt bất mãn.
Đi tới lầu hai, nắm một gã sai vặt hỏi: “Bách Mị cô nương ở sương phòng nào?”
“Nàng có khách, ngươi đi tìm cô nương khác đi.”
Song Song móc ra ít bạc vụn.
“Ta chỉ muốn biết một chút, cũng không phải muốn tìm.”
Gã sai vặt tiếp nhận bạc cười nói: “Phía tay trái, đi về phía trước, rẽ phải, rồi rẽ trái, nhìn thấy phòng đề “Thúy Yên các” là được.”
Thật đúng là phiền phức đi!
Song Song cẩn thận đứng ở phía trước cửa sổ “Thúy Yên các”, may mà khinh công của nàng khá tốt, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Ngón tay dính một ít nước bọt, chạm vào giấy dán cửa sổ.
Nhìn vào bên trong…
Nữ nhân nào, dám đặt tay lên đùi tướng công của nàng, Rống! Đầu dĩ nhiên tựa vào ngực tướng công nhà nàng. Hắn cũng thật biết làm công sự! Song Song tức đến mức chỉ muốn một cước đá bay cửa xông vào. Lại thấy…
Sở Dịch nắm tay cô ta, vẻ mặt đầy sát khí.
Từng chút từng chút một yêu nàng Từng chút từng chút một yêu nàng - Hồ Ly Từng chút từng chút một yêu nàng