Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 24 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 842 / 1
Cập nhật: 2017-11-15 01:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Part 2
ữ nhân chết tiệt, tại làm loạn cái gì không được tự nhiên?”
Sở Dịch khuôn mặt băng lãnh nhìn không ra tâm tình, đứng lên hướng thư phòng đi đến. Trong hoàng cung nghị sự, mặc kệ các đại thần đang thảo luận cái gì, mà trong đầu hắn chỉ có Song Song, nhớ đến dung nhan mĩ lệ cùng cử chỉ e thẹn của nàng. Thế nhưng nữ nhân này gần đây luôn tránh mặt hắn, nghĩ vậy Sở Dịch có chút không thoải mái, ánh mắt lạnh lùng thêm chút nhục nhã, hắn – không cho phép có người cự tuyệt hắn.
Sở Dịch đột nhiên đứng dậy, không để ý vẻ mặt thắc mắc của mọi người, rời khỏi phòng nghị sự rồi vội vàng trở về nhà. Trở lại phủ, lại phát hiện Song Song không có trong phòng, liền đi đến khe sâu, trực giác của hắn mách bảo ở nơi đó có thể tìm được nàng.
Mặt trời dần ngả về tây, khe sâu nhuốm ánh vàng huy hoàng chói lọi, Song Song ngồi trên rào chắn, hai chân nghịch ngợm đong đưa, nghĩ ngợi lung tung.
Không một tiếng động, Sở Dịch từ phía sau vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng. Song Song biết là hắn, vì mùi hương quen thuộc, cũng vì chỉ có hắn mới ôm nàng như thế, giống như sợ nàng ngã đến nơi!
“Nữ nhân, nàng sao cứ muốn dọa người như thế? Ta nghĩ ở chỗ này không thể vây một hàng rào được nữa, mà phải xây một bức tường!” Sở Dịch thì thào nói nhỏ bên tai nàng.
“Không, cứ như vậy, như vậy tốt, không cần xây tường ở đây.” Song Song vội vàng thỉnh cầu hắn.
Song Song cảm nhận cánh tay hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, cái ôm thật ấm áp, nàng thật thích hắn cứ ôm nàng như thế. Được rồi! Không được trốn tránh nữa, phải dũng cảm đối mặt thôi!
Sở Dịch nhẹ nhàng ôm nàng xuống.
“Vậy phải xét xem nàng có nghe lời hay không đã, nếu sau này cứ hành động dọa người như vậy, ta cũng không thể bảo chứng!” Sở Dịch dĩ nhiên muốn uy hiếp Song Song.
Đúng lúc ấy, “Rột… rôt…” cái bụng rỗng của Song Song kêu lên kháng nghị, giải cứu nàng khỏi hoàn cảnh bị Sở Dịch uy hiếp, thế nhưng đổi lại lại là …. một câu dạy dỗ nữa.
“Nàng một mực chờ ta ở đây, ta có nên đánh vào mông nàng thật đau?” Sở Dịch nhíu mày.
Song Song lè lưỡi, có chút không ý tứ nói:” Ta đói bụng, cùng ta dùng bữa được không? Đi thôi!”
Nhìn Sở Dịch, Song Song ăn uống cũng rất ngon miệng. Dùng bữa xong, hạ nhân cũng biết điều mà lui xuống.
“Ăn thật no a!” Song Song thỏa mãn reo lên.” Chàng… Tướng công chàng đều mỗi ngày như thế? Có phải rất khổ cực không?”. Lần đầu tiên gọi Sở Dịch là tướng công, dù có chút không quen miệng, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, tướng công! Tướng công của nàng, Song Song thấy ngực thật ấm áp.
“Nàng đang quan tâm ta sao?”. Phát hiện thái độ của Song Song có điểm chuyển biến, mà đôi môi đỏ mọng hắn luôn khát vọng kia kêu hắn “tướng công”, lòng hắn dường như có một dòng nước ấm chảy qua….
Khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng che giấu:” Không có, ta chỉ thấy rất buồn chán a, cũng không thể đi ra ngoài, ở đây cũng không có người ta quen thuộc, …”
“Nàng muốn đi ra ngoài?”
“Ân, đúng vậy, có thể chứ?” Mắt Song Song lóe sáng, vội vã gật đầu nói.
“Ta từng nói không thể sao?” Sở Dịch nói.
Song Song vui vẻ chạy đến bên người Sở Dịch, ôm hắn reo:” Cảm tạ tướng công, ta muốn quay về thăm cha ta cùng Tiểu Hương, chàng có thể cùng ta không?” Đương nhiên phải cùng về với hắn, nếu không người khác lại cho rằng nàng bị đuổi về nhà mẹ đẻ, không bị cha hung hăng quở trách mới là lạ!
“Được thôi! Nhưng ….chờ mấy ngày nữa, bởi vì mấy ngày nay ta không có thời gian.” Sở Dịch đáp ứng rồi.
“Được, mấy ngày nữa thì mấy ngày nữa, ta đi trước nghỉ ngơi, chàng cũng nghỉ ngơi đi nha.” Song Song hài lòng nói song, định chuẩn bị bỏ đi.
Vừa lúc nàng xoay người, Sở Dịch dùng chút lực đã thấy nàng ngồi gọn trên đùi hắn:” Nàng đang tránh mặt ta sao! Đừng quên chúng ta là phu thê đó, không cần ta nhắc nhở chắc nàng cùng biết những chuyện phu thê phải làm!” Sở Dịch có chút chịu không nổi thái độ Song Song như vậy, mở miệng nói.
Tư thế như vậy thật sự là rất…. ái muội, Song Song cảm giác tim mình đập thình thịch, có chút xa lạ cũng có chút khó xử, lắp bắp nói:” Ta vì sao… phải tránh mặt, ta chỉ là … rất mệt mỏi, hắc hắc…” nói xong cười gượng hai tiếng.
Sở Dịch không nói gì, hôn lên đôi môi đỏ mọng hắn ngày đêm khát vọng, ôm chặt nàng, dường như muốn hòa tan nàng vào cơ thể hắn.
Phu thê? Cái gì mà chuyện phu thê muốn? Có ý tứ? Hắn có đúng hay không … muốn cùng nàng…., muốn cùng nàng động phòng? Nàng cảm nhận rõ ràng Sở Dịch khát vọng nàng, châm trên người nàng ngọn lửa nóng bỏng, như thiêu như đốt nàng! Mà nàng thậm chí có chút chờ mong!
Nàng có phải nữ nhân hư hỏng không mà dám nghĩ như vậy! Nghĩ tới đây, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Sở Dịch dời đi đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, nói:” Sau này không được tránh ta, nói cách khác ta sẽ hung hăng nghiêm phạt nàng, nàng nên đi nghỉ ngơi đi, ta đi thư phòng.” Nói xong buông Song Song ra, đứng dậy cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng khách, hắn rất muốn cứ như vậy, thế nhưng lại sợ nếu cứ tiếp tục sẽ dọa nàng trốn ra xa, bởi vậy chỉ còn cách cố nén đau đớn vì dục vọng thiêu đốt, phải đi tắm nước lạnh thôi!
Song Song đứng nơi đó có chút ngây người, không nghĩ ra, vì sao vừa rồi khát vọng hôn nàng như thế, rồi lại quay người lạnh lùng bỏ đi, vì nghiêm phạt? Hắn coi nàng là cái gì? Song Song vô cùng tức giận, thái độ Sở Dịch như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hung hăng dậm chân một phát, buồn bực quay trở về phòng.
Tức chết người đi được! Sáng sớm Song Song liền đứng lên hường thư phòng tìm Sở Dịch, nàng muốn nghiêm khắc giáo dục hắn, không nên như vậy tùy tiện “ khi dễ nàng”, ai biết Sở dịch đã không thấy bóng người đâu. Được rồi, trước tạm thời phóng cho hắn một con ngựa! Vừa định chuồn ra đi chơi, trong cung phái người tới thông báo, thái hậu muốn nàng tiến cung, không biết có chuyện gì, chỉ là không thể làm trái mệnh lệnh, chuẩn bị ổn thỏa liền rồi đi ngay.
Vào cung, một công công liền dẫn nàng tới tẩm cung thái hậu.
“Song Song thỉnh an thái hậu.” Song Song nhu thuận hành lễ.
“Nha đầu, ngươi tới, ngồi xuống đây.” Thái hậu nói xong liền bắt chuyện, Song Song ngồi ở một bên.
“Để thái hậu đợi lâu, hôm nay khí trời thật đẹp, người có muốn hay không Song nhi dẫn người đi ra ngoài một chút.”
“Không được, ngồi yên cùng ai gia trò chuyện.” Thái hậu vẻ mặt ý cười.
“Dạ.”
Thái hậu mỉm cười đánh giá Song Song, ôn hòa hỏi:” Nha đầu này! Tên tiểu tử Sở Dịch đối với ngươi có tốt không, có hay khi dễ ngươi không?”
Song Song cười nói:” Tướng công chàng đối với con tốt.” Không đánh nàng, cũng không có ngược đãi nàng, chỉ là thỉnh thoảng nghiêm phạt một chút…
“Vậy là tốt rồi, ha hả, vậy là tốt rồi… Nha đầu! có hay không có tin “món bao tử”?’ Thái hậu cẩn thận hỏi, mong muốn nghe một tin tức tốt.
“Món bao tử? Tin tức?” Song Song vẻ mặt nghi hoặc nhìn thái hậu.
“Nha đầu ngốc, ai gia muốn hỏi ngươi có hay không mang thai?” Thái hậu nhìn vẻ mặt Song Song mờ mịt, mở miệng giải thích hết.
Song Song không biết nói gì mà chống đỡ, bọn họ còn chưa cùng một phòng thì làm sao dám nói đến hài tử, hơn nữa, thành thân mới chưa được một tháng sao có thể có nhanh như vậy. Dù nàng cũng không hiểu nhiều động phòng là “động” như thế nào, thế nhưng ngày thành thân bà mối nói như vậy, nàng cũng chỉ biết có thế.
Song Song mặt đỏ lên, e thẹn nói:” Thái hậu, sao có thể nhanh như vậy được.” Nàng cũng không muốn nói với thái hậu chuyện còn chưa có động phòng. Nói không chừng thái hậu lại ép Sở Dịch cùng nàng. Dọa nàng!
“ Dịch nhi có hay không cùng ngươi động phòng? Ai gia thế nhưng nghe nói các ngươi dường như phân phòng ngủ.” Thái hậu đâu có dễ lừa như vậy nha!
“Thái hậu?” Song Song ngẩn ra, thái hậu làm sao mà biết được, chẳng lẽ trong phủ có tai mắt của thái hậu?
“Nha đầu a, ai gia thế nhưng hy vọng Sở gia có người nối dõi càng sớm càng tốt.” Thái hậu vẻ mặt chờ mong.
“Thái hậu, Song Song biết, thế nhưng tướng công chàng chưa từng yêu cầu, Song nhi….” Nói đến đây không biết làm sao tiếp tục, lại vội vàng nói:”Thái hậu, chuyện này để Song Song chính mình giải quyết được không, nếu như tướng công biết con kể lể khóc lóc với người, như vậy chàng lại càng căm ghét Song nhi!
“Nha đầu ngốc, ai gia hiểu rõ, nếu không, hôm nay ai gia cũng không gọi ngươi đến. Một thê tử như hoa như ngọc thế này, tiểu tử kia thế nào mà lại không động tâm, hay là…” Thái hậu nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, sẽ không chứ…!?
“Thái hậu, làm sao vậy, hay là cái gì chứ?” Song Song không rõ thái hậu ám chỉ cái gì.
“Nha đầu này, hay là Dịch nhi thực sự thích nam nhân, hoặc là có bệnh gì không tiện nói ra?” Thái hậu lo lắng nói.
Thích nam nhân, bệnh không tiện nói ra, không được! Song Song nghe xong mắt trợn trừng, bị thái hậu nói mà thấy sợ hãi.
“Thái hậu, người đừng lo lắng, có lẽ… tướng công còn chưa có chuẩn bị tốt để tiếp nhận Song Song, thái hậu không nên lo lắng, để chúng con thích ứng đã, không nên ép buộc chàng!” Song Song vội vàng nói.
“Ha hả… Nha đầu, ngươi yêu tên tiểu tử kia rồi đúng không?” Thái hậu nở nụ cười, nhìn Song Song che chở Sở Dịch như vậy, bà cũng nhận ra.
Bị nói trúng tâm sự, Song Song lộ ra kiều thái một nữ nhi, thì thào nói:” Đúng vậy! Thái hậu, Song Song thực thích chàng, nhưng mà thái hậu phải đáp ứng Song Song, hiện tại đây chỉ là bí mật giữa hai người chúng ta được không?”
“Được! Bí mật!” Hai người nhìn nhau cười……
Từng chút từng chút một yêu nàng Từng chút từng chút một yêu nàng - Hồ Ly Từng chút từng chút một yêu nàng