Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Năm - Cuộ C Tiếp Xúc Với Lão Bá Tước
eppler đi vào phòng khách rộng thênh thang, lão đang nghiền ngẫm kế hoạch xây dựng lại khu biệt thự số 126.
Neppler nghe tiếng bước chân của Uwe, lão phát hiện ông anh tàn tật cài lộn khuya áo măng tô đi tất bật xuống cầu thang. Lão hỏi:
- Anh lại đi đâu hả?
- Tôi đi dạo một lát.
- Ừ... ừm, anh đi dạo đến quán rượu nào nữa hả Uwe?
- Ồ, nếu tiện thì làm một hớp cho ấm bụng thôi mà.
- Anh uống ít thôi nghe. Tối nay tôi kẹt lắm, không đi tìm anh được đâu.
- Ề ề, chú mày yên tâm đi, tôi chỉ uống bia thôi.
Uwe lặn mất. Neppler quay vào công việc của mình. Lão nhìn bảng lịch trên tường, và mỉm cười với một kế hoạch vừa nảy ra trong đầu. Kể ra kế hoạch này cũng quá trẻ con, nhưng lão vẫn hận lão già Finkweiler. Tại sao lão khom đếch chịu bán cho ta mà lại sang tay chiếc xế hộp cái rẹt cho thằng nhãi gày còm Emrod chớ. Neppler cảm thấy mình bị xúc phạm. Rõ ràng Finkweiler khinh mình, lão dựa vào cái ghế quý tộc coi rẻ mình là thằng hạ lới phất vì mánh mung đánh quả. Được, đã thế ta phải cho lão khọm biết tay.
Neppler quay số điện thoại kẻ thù một cách giận dữ. Lão nghe một giọng nói phụ nữ nhẹ nhàng:
- Tôi là Petra Fronsippe, người nhà của ngài bá tước.
- Chào cô, tôi cần gặp ngài Finkweiler.
Một lát sau, giọng một người già vang lên:
- Ai đó?
Neppler uốn cong lưỡi nói giọng lơ lớ:
- Ông còn chiếc Zagato ở đó không, tôi từ Tokyo sang đây sẵn sàng mua với giá 20 triệu mark.
- Ồ, cái xe đâu đến giá đó. Ông là người Nhật hả?
- Người Nga, thưa ông. Tôi tên là IvanAlexanderFrankowitsh, tổng đại diện cho một tổ hợp Nhật, mẹ tôi là người Đức. Nghề của tôi là sưu tầm xe xưa.
- Thế à. Đáng tiếc là tôi đã bán chiếc xe cổ quái ấy với giá bèo.
- Ông chuộc lại được không, ông bá tước. Tôi giữ lời hứa sẽ mua 20 triệu mark đấy.
- Không được. Tôi cần giữ uy tín với tiến sĩ Fabian Emrod.
- Vậy đâu có khó khăn gì chuyện ông giới thiệu tôi với ông Emrod đúng không?
- Đừng khi dễ Emrod. Ông ta cực kỳ giàu có. 20 triệu mark của ông chỉ là đồ bỏ so với gia tài ông ấy.
Neppler cười khùng khục:
- Thế thì hành động của tôi là cực kỳ đúng đắn.
- Hả? Ông... nói... sao?
- Tôi cũng đoán vậy nên đã lấy chiếc xe đó rồi.
- Ông mua được à?
- Ông nhìn qua máy điện thoại được sao? Đúng là đồ bị thịt. Tao ăn cắp đấy, đếch cần phải thưa gửi xin xỏ gì cả. Hê hê, tụi tao đã chuyển nó về phía Đông rồi. Tụi tao hễ muốn là được, mày biết không, không bán thì ăn cắp, vậy thôi.
- Mày... nói dối.
- Mày phôn cho thằng oát Emrod là biết rõ mọi sự.
Nói xong Neppler dập máy.
Tứ quái dừng xe đạp trước cổng nhà số 100 đại lộ Schneitrode. Tarzan nhanh nhẹn bấm chuông.
Một giọng nhỏ nhẹ quen thuộc vang ra từ máy truyền âm.
- Tôi đây!
- À, cô Petra đó hả, tụi cháu là TKKG đây. Tụi cháu muốn vào gặp ông bá tước.
- Đợi tôi ấn nút mở
Bốn đứa bước vào. Những cây đèn trong sân toả sáng mờ mờ khiến vườn hoa càng thêm kỳ ảo. Đám trẻ chụm đầu quanh Petra, câu chuyện và kế hoạch của chúng làm cô quản gia giật mình:
- Các cháu liều lĩnh quá.
- Sẽ thành công đó cô Petra. Ông bá tước không nghi ngờ cô đâu.
- Thôi được. Để tôi vô bảo ông chủ đã. Chỉ có điều...
- Sao vậy cô?
- Ông chủ vừa nhận một cú phôn của kẻ nào đó, hiện giờ mặt mũi hằm hằm. Cụ giận đến nỗi bỏ ăn và chỉ làm một cốc rượu mạnh.
- Thế ông già đi ngủ rồi ạ?
- Không, ổng đang đọc báo trong phòng riêng.
Petra đi trước, hướng dẫn đám nhóc qua một loạt phòng. Căn phòng nào cũng trang trí trên tường những bức tranh đắt giá.
Các tấm thảm sàn đã sờn, ít hơi người nên không khí có mùi ẩm mốc.
Petra bấm chuông, thấy Gaby tỏ vẻ hồi hộp, Tarzan khoác vai bạn trấn an. Tròn Vo lục túi tìm sôcôla, nó chợt làu bàu:
- Mất cha nó hết rồi.
- Mất cái gì?
- Mục pin mua ở cửa hàng. Bực mình thiệt.
Petra bảo:
- Bá tước mời cháu vào.
Bốn đứa vào phòng. Căn phòng toàn màu xám, từ bộ salông cho đến tấm thảm trải sàn, thậm chí cả khung những bức tranh treo tường và áo len của ông bá tước cũng có màu xám. Vật duy nhất khác màu là tờ báo ông bá tước đang cầm nơi tay.
Bốn đứa đồng thanh chào:
- Chào cụ ạ.
Ông bá tước làu bàu:
- Các cô cậu đến đây có việc gì?
Tarzan nhíu mày trong một giây. Hắn mào đầu cực ngọt:
- Thưa bá tước, tụi cháu được các vị hàng xóm của cụ cho biết cụ có chiếc xe Zagato tuyệt vời. Tụi cháu là những người rất ham mê các loại ôtô. Nhưng vừa rồi tụi cháu gặp chuyện kinh khủng quá, rụng rời cả chân tay.
- Hả? Cớ sao lại kinh khủng?
- Bởi nó liên quan đến một sự cố động trời.
Ông bá tước đảo tròng mắt:
- Thế liên quan gì đến ta?
- Thưa có chứ ạ. Vì cụ là người chủ đầu tiên của chi
Ông già Finkweiler dửng dưng:
- Giữa chiếc xe của ta và các cô cậu chẳng hề dính dáng gì cả.
- Có dính dáng, thưa cụ. Tụi cháu vốn là những thiếu niên mê ôtô nên chẳng bao giờ bỏ qua những chiếc xe hơi cổ. Như chiếc Zagato chẳng hạn. Tụi cháu còn biết được cụ bán chiếc xe đó cho nhà sưu tập ôtô cổ Fabian Emrod.
- Thì đã sao nào?
- Qua điện thoại, tụi cháu thử liên hệ với ông Emrod ai ngờ ông tiến sĩ chẳng những không phiền trách lại còn mời tụi cháu đến tận nhà chiêm ngưỡng chiếc Zagato mà ông ấy mới sắm. Ông tiến sĩ bảo rằng ông yêu quý trẻ con lắm, ông sẽ cho phép tụi cháu được ngồi trong xe và thậm chí... xem xét động cơ nữa kia.
Tarzan gãi đầu:
- Ấy vậy mà đến khi tụi cháu đến thì... lạy Chúa, kinh khủng và kinh khủng.
- Này, cậu nói tiếp đi chứ.
- Vâng, tụi cháu đến bờ hồ chậm mất 8 phút so với giờ hện và tai nạn thảm khốc đã xảy ra.
Ông già ngẩng đầu, mớ tóc bạc của ông xoã xuống hai bên:
- Tai nạn nào?
- Vâng, may mà tiến sĩ Emrod chỉ bị thương nhẹ. Cảnh sát và ông ấy đang tìm hiểu nguyên nhân xảy ra tai nạn. Tại hiện trường, các chuyên gia đang nghiênứu những mảnh vụn.
Ông già quý tộc như muốn chồm lên:
- Những mảnh vụn... mảnh vụn nào?
Tarzan rầu rĩ:
- Những mảnh vụn từ đống sắt cháy thành than mà có một thời người ta gọi đó là chiếc Zagato, thưa cụ. Theo như các chuyên gia kể lại thì buổi chiều tiến sĩ Emrod có đánh xe ra sân. Ông ấy mới chạy vài vòng và dựng xe trước nhà thì xe phát nổ. Đã có dư luận cho rằng xe của ông ấy bị gài bom từ trước.
- Nghĩa là Emrod không trèo lên xe?
- Vâng, một mảnh kim loại văng vào nhà và làm ông ấy bị thương.
- Chỉ có một mảnh thôi à?
- Một mảnh đúng, thành thử vết thương không đáng kể.
Bá tước Finkweiler ngã người ra phía trước, tỏ vẻ giận dữ:
- Tai nạn xảy ra lúc mấy giờ?
- Dạ, lúc... chiều muộn ạ.
Ông già trề môi:
- Sao, mày đã nói xong chưa?
Tarzan chới với. Ông lão bực bội:
- Tao đã ráng kiên nhẫn nghe chúng mày nhảm nhí nãy giờ. Nào là Emrod bị thương, nào là bom phát nổ. Emrod chẳng làm sao cả. Mày biết số phận chiếc xe giờ ra sao không? Bọn trộm đã đánh cắp nó. Chính một thằng mafia Nga sống ở Nhật có mẹ Đức vừa mới phôn cho tao đây. Y chửi tao nữa mới mất dạy chớ. Hừ hừ, có phải y cử tụi bay đến đây không hả?
Tarzan cụt hứng, thật là nhục nhã. Không đạt được điều gì lại còn bị mắng. Nhưng hắn chống chế được ngay:
- Tụi cháu xin chúc mừng cụ. Cụ là người đầu tiên trong số 17 người.
Ông lão chưng hửng:
- Cái gì?
- Tụi cháu không cần lo cho cụ nữa.
- Lỏi con, mày nói cái gì thế?
Tarzan cười tươi, hắn ra hiệu cho các bạn cũng phải vui vẻ.
- Cháu xin thưa để cụ rõ, trường nội trú tụi cháu đang tổ chức một cuộc điều tra xem những người già cả bị tụi lưu manh lừa đảo như thế nào. Ban đại diện học sinh đã cử tới 43 đứa như tụi cháu chuyên lo việc bảo vệ các cụ. Chúng cháu đã tiến hành điều tra, thăm dò...
- Cậu nói gì tôi không hiểu?
- Quá dễ hiểu, thưa cụ. Tụi cháu chia phe lựa các cụ tuổi trên 80 và cố tình chế tạo ra những câu chuyện giật gân y như thiệt để quyến rũ các cụ rồi sau đó bịa thêm mối liên quan giữa những câu chuyện hoang đường ấy với đời sống các cụ, để trắc nghiệm khả năng tin người của những bậc bô lão. Thông thường là tụi cháu thành công bởi các cụ già rất nhẹ dạ và cả t tụi cháu đã lừa được 16 người. Cụ là người đầu tiên lật tẩy được tụi cháu.
Karl tương kế tựu kế liền:
- Cụ còn tinh tường lắm, người như cụ không đời nào bị bọn lưu manh lừa đảo phỉnh gạt đâu.
- Thế... thế hả?
- Dạ, hồi nãy cụ biết bọn cháu bịa đặt về tai nạn của tiến sĩ Emrod, nhưng giả sử nếu cụ không nói chuyện với ông Emrod rồi và không nhận được cú phôn của gã người Nga hỗn láo thì liệu cụ có tin vào lời bạn cháu nói hay không?
Tarzan mỉm cười, Kart thật là khôn ngoan.
Lão bá tước lắc đầu lia lịa:
- Không, không ai có thể lừa ta được. Trời sinh ta đa nghi cực kỳ, gia nhân nào muốn làm thuê cho ta bao giờ ta cũng điều tra về họ.
Tarzan giả lả:
- Cụ cẩn thận số một.
Nhưng trong bụng hắn nghĩ: nếu ông già mà biết quá khứ của cô Petra thì... Hắn cười nói tiếp:
- Thưa bá tước, có đúng là chiếc xe Zagato đó bị đánh cắp không ạ?
- Còn phải hỏi. Ta vừa nói chuyện với thằng Emrod qua điện thoại.
- Thế cụ không hề băn khoăn khi chiếc Zagato kỷ niệm của cụ không còn ở trong nước Đức ư?
Lão bá tước khoát tay:
- Con người có số hết. Emrod bị mất xe có khi cũng may cho y. Ta nghĩ rằng đôi lúc của đi thay người đấy.
Tarzan im lặng. Cái đầu của lão bá tước "siêu" đến nỗi, hắn không cách chi gài vụ quả bom trong cốp xe vô cuộc trò chuyện này được. Nhưng điều ông lão nói về số mạng cũng đã úp mở một đôi điều.
Hắn đứng dậy:
- Thưa cụ, tụi cháu xin kiếu từ. Rất hân hạnh được làm quen với cụ.
Finkweiler phảy tay rồi chùi mũi vào tờ báo. Bốn đứa rời khỏi phòng. Cô quản gia Petra đã chờ sẵn ngoài cửa.
- Cô đã nghe lén ngoài cửa từ nãy giờ. Lạy Chúa, các cháu mà không nhanh trí là lôi thôi to.
Tarzan nói nhỏ:
- Ông ấy tin bọn cháu và hoàn toàn không nghi ngờ cô đâu.
- Thế ý các cháu thế nào? Liệu trong cốp xe Zagato có thuốc nổ thật không?
Cả bọn nhún vai, không biết sự thực ra sao để trả lời.
* *
Pit Wratzka trả chiếc xe tải khổng lồ cho chiến hữu Sidel sau khi đã lắp biển số cũ rồi cuốc bộ một mạch tới nhà đàn anh Priske. Gã quá rành sào huyệt của sếp, đó là căn hộ hai buồng không xa cửa hàng SUPER bao nhiêu. Lúcó trời hãy còn sớm, chia tiền bây giờ là ngon cơm nhất. Chặc, phi vụ này mới bá cháy làm sao. Bây giờ chúng đã có một khoản tiền kếch xù.
Gã chửi thề. Kể cũng bất công. Lý gì gã chỉ được một phần ba tiền trong khi gã vất vả nhất? Lại còn lão Neppler đáng ghét nữa. Nhất định phải cho lão một trận.
Wratzka bấm chuông nhà Priske. Gã thám tử tư hí hửng quàng vai đồng bọn vào phòng khách. Coi, trên bàn là đống bạc tổ bố đã được chia làm ba. GiọngPriske hí hửng:
- Ố là là, tụi mình phải ăn mừng một chầu cho đã.
Đống tiền nằm gọn trên bàn. Một triệu chín được chia làm ba. Wratzka tự nhủ, chốc nữa mình phải đếm lại mới được. Bây giờ hãy tự thưởng cho mình đã.
Wratzka chụp chai rượu tu một hơi. Chất cay làm máu nóng gã bốc hừng hực. Gã chua chát:
- Tôi không chấp nhận khứa lão Neppler. Tại sao lão lại gọi tôi là ngớ ngẩn hả?
Siegbert phụ hoạ:
- Mày nói đúng. Phải dạy cho lão một bài học.
Priske dàn hoà:
- Nghe tao nè, tụi bay. Tụi bay biết một mà không biết hai. Làm đại sự đôi khi cũng phải lờ đi mọi tiểu tiết. Thực ra tao đâu có ưa thằng già đó, nhưng tao hiểu tính nết lão. Hồi trẻ lão đi lính lê dương quen đàn áp dân lành ở các thuộc địa chậm phát triển, tính tình lão rất cục súc tàn bạo. Trước khi kinh doanh bất động sản và giàu sụ như hiện nay, lão từng sang tận châu Phi buôn lậu thú quý hiếm đấy.
Ba thằng rượu vào lời ra ba hoa đủ thứ trên đời, cuối cùng chúng cũng tạm ngưng khi sáu con mắt dừng lại ở ba đồng bạc lù lù.
Pit Wratzka hưng phấn hết cỡ.
- Chu choa, mỗi thằng được 63333 mark 33 xu cơ à?
- Hì hì, bộn tiền mà chỉ mất có ba tiếng đồng hồ.
Priske triết lý:
- Đời là thế đấy. Cờ đến tay ai người đó phất. Mẹ kiếp, kiếm tiền dễ ợt thế mà có lúc tao phải khốn khổ vì cái chuyện đánh tráo bảng giá để kiếm vài chục bọ. Từ nay tao không thèm làm những cái trò vặt vãnh nữa. Nào, dzô đi các chiến hữu, chúc cho các phi vụ lớn sau này.
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG