Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bốn - Tặng Vật Tử Thần
ứ quái TKKG vẫn quyết định thăm viếng trang trại của tiến sĩ Emrod vào giờ này. Chẳng gì cũng là chuyện một khối thuốc nổ để trong cốp xe, biết bao tai hoạ khôn lường có thể xảy ra.
Karl chắt lưỡi:
- Tao với Gaby còn có thể trở lại thành phố an lành, nhưng đại ca và Kloesen liệu hồn đó. Về trễ thế nào cũng lãnh đủ màn giáo huấn của thầy trực ban.
Tứ quái tạm biệt cô quản gia Petra. Bốn con ngựa sắt lăn bánh. Chưa đến hồ Lurchenwann, bốn đứa gặp một chiếc xe tải khổng lồ dành chở gỗ rầm rầm chạy qua. Chúng cau mày nhìn hai người đàn ông ngồi trong cabin, một tên tóc vàng hai người đàn ông ngồi trong cabin, một tên tóc vàng như rơm còn tên kia đầu trông tựa khỉ đột. Tên lái xe quát rầm rì vì bọn trẻ đi lấn quá đường.
Tarzan liếc tìm tên hãgn của chiếc xe nhưng không thấy, chỉ còn tấm biển số có con số 33 cuối cùng. Hừ, thì ra xe tải thuộc thành phố này.
Karlst1:givenname> hỏi:
- Ai chuyển nhà thế nhỉ? Chẳng lẽ tiến sĩ Emrod?
Gaby nói;
- Tiến sĩ Emrod mà chuyển nhà thì phải huy động đến một lô xe tải.
Tròn Vo nói sang chuyện khác:
- Sắp đến hồ Lurchenwann rồi, nước hồ này sạch và ngon lắm. Tao đã uống khi bơi ở đây năm ngoái.
Karl cười:
- Mày quả là có “tâm hồn ăn uống”.
- Không dám đâu, chẳng qua tao bị sặc nước lúc bơi. Chứ lúc đó tao nghĩ đến cá chép cơ – cá chép rán vàng trong chảo mỡ sôi sùng sục. Ôi, tao thèm quá.
Gaby hứ một tiếng:
- Bạn muốn sống thì cũng phải để cho nó sống với chứ!
Mặt trời xuống sát chân trời. Tứ quái tới hồ đúng vào lúc những tia sáng cuối cùng tắt ngấm.
Khi đạp xe đến trước nhà tiến sĩ Emrod, đám trẻ ngạc nhiên thấy cổng sắt để ngỏ, đám dây xích lòng chòng bên vệ đường và cánh cổng dẫn vào đây nhà xe cùng mở. Tứ quái trông rõ mấy chiếc ô tô kiểu cổ đậu bên trong.
Tarzan xuống xe, nhìn xung quanh.
- Nguy rồi. Hình như bọn trộm đã gh đây trước chúng ta.
Gaby nhấn chuông nhưng tuyệt nhiên không thấy ai trả lời.
Tarzan đảo cái nhìn một vòng quanh gia trang bao la. Hắn gật gù:
- Giữ cho tao chiếc xe đạp Karl. Vắng chủ nhà nhưng có kẻ đã vào đây. Biết đâu nó còn ở trong đó.
Tarzan đi vào gara, tay nắm trong tư thế chuẩn bị ra đòn. Một lát sau tiếng hắn vọng ra:
- Vô đây Karl. Mày rành về xe hơi, chắc biết chiếc nào hiệu Zagato hả.
MáyTính không đợi giục lần thứ hai. Nó đảo qua đảo lại điểm danh một lượt những chiếc xe và nhún vai với vẻ thất vọng:
- Không có chiếc Zagato ở đây!
Công Chúa tìm thấy công tác, cô bé bật điện.
Ánh đèn nêông bừng lên. Tarzan bàng hoàng trước đầu lốp xe mới cáu:
- Các bạn nhìn những dấu hằn vết bánh xe này xem. Rõ ràng vừa có một chiếc ô tô đậu chỗ này. Nó đã bị đưa đi rồi. Không hiểu ông tiến sĩ đã lái nó ra xa lộ và chạy với tốc độ 20 cây số giờ hay đã bị mất cắp rồi?
Không một ai trả lời.
Chiếc xe sẽ bị nổ tung khi phóng với tốc độ cao. Cái xe tan tành, người lái xe bị chết và có thể có một người trong xe nữa. Không biết ông tiến sĩ Emrod này có vợ chưa? Hay người yêu? Biết đâu nó sẽ nổ khi đang vượt qua một xe buýt chở người đi nghỉ nào đó?... Nghĩ mà run.
Tarzan như nghẹn lời:
- Tụi mình đến chậm mất rồi.
Đúng lúc đó Gaby nói:
- Các bạn. Mình nghe có tiếng động cơ xe hơi từ phía bờ hồ.
- Ờ há, dễ chừng đó là xe của ông hàng xóm. Xe tắt máy rồi. Ờ tôi nghĩ chúng ta vẫn còn có cơ hội.
Gaby hỏi ngay:
- Đại ca nói thế nghĩa là sao?
Tarzan giải thích:
- Không bao giờ chủ nhà lại cắt xích để mở cổng cả. Nếu hồi nãy chúng ta đã lập giả thuyết là bọn trộm nhập nha thì… rất có thể chúng là bọn quái xế. Hừm, dám chúng đã thổi chiếc Zagato và thế là kẹt giỏ cho tụi mình.
Tròn Vo không một chút động tâm.
- Tại sao lại kẹt hả đại ca, tụi lưu manh có bị tai nạn vì bom nổ cũng đáng kiếp.
Karl bất ngờ nhảy dựng:
- Các bạn ơi, mình nghe đâu đây có tiếng gừ gừ…
Tarzan nhảy phóc ra ngoài dãy nhà xưởng và hết hồn khi phát giác hai con cẩu nòi Doberman do một ười đàn ông to cao giữ xích. Hắn chưa kịp có một lời biện minh thì ông… hàng xóm, chắc chắn là ông ấy, gầm lên:
- Tấn công! Hecto, Satăng.
Tarzan hét to:
- Không chúng tôi…
- Cắn vào đùi! Nhanh lên!
Hai con ác cẩu hộc một tiếng rồi chõm tới.
Tarzan không đủ thì giờ đóng cánh cổng sắt, hắn chỉ kịp đẩy Gaby lên chiếc ôtô nổi tiếng một thời mang tên T41 Royale. Máy tính cũng kịp chui tọt vào trong xe. Chỉ khốn khổ cho Tròn Vo, nó phải cập rập hết cỡ mới ấn được khối thịt hình vuông của mình vô cánh cửa kia rồi đóng ập lại.
Tarzan nhảy tót lên mũi xe. Hai con chó lao tới. Một con cắn phập vào mảng để giày bóng rổ của Tarzan coi khá rung rợn. Hắn hét ầm ĩ:
- Này ông kia, chúng tôi không phải kẻ trộm. Giữ chó lại đi!
Người đàn ông có cái mũi sần sùi vì hay xỉn quắc cần câu đi tới:
- Sao? Không phải chúng mày thì ai vô đây cất dây xích cổng nhà ông tiến sĩ hả?
- Lúc tụi tôi đến đây, dây xích đã tung toé. Tại sao ông không tin tụi tôi?
- Hử, chúng mày dóm dỏ mấy cái “xế cụ” kia bán? Rồi còn định thó cái gì nữa chớ? Phải không?
- Ông nhầm rồi, chúng tôi là học sinh. Gaby đây là con gái thanh tra Glockner. Ông cứ gọi điện về Tổng nha cảnh sát là rõ.
- Khỏi cần mày nói tao cũng gọi. Thế nào cảnh sát cũng vui vẻ vì mẻ lưới này.
Tarzan thấy không thể thuyết phục được người này. Ông ta thuộc hạng người chỉ tin vào mỗi bản thân mình.
Hai con chó tuy không lồng lộn nữa nhưng vẫn gầm gừ nhìn hắn.
- Kìa, ông đi gọi cảnh sát đi.
- Còn lâu, để tụi mày trốn hả?
- Thật là một lão ngu xuẩn.
Lão hàng xóng điên tiết. Không một chút chần chừ, lão cúi xuống chụp một đoạn dây xích quay tít.
- Cho mày biết tay!
Tarzan đâu dè một câu phản ứng trong lúc bực mình đưa đến nông nỗi này. Sợi xích kia mà quất trúng thì Tarzan sẽ rơi xuống đất và làm mồi cho hai con chó. Hắn móc túi lấy con dao bấm. Lưỡi dao bật ra lạnh tanh. Hắn hù doạ:
- Nếu ông mà bước thêm một bước, tôi buộc lòng phải tự vệ đó. Xin báo trước, trong khoảng cách 4 mét tôi có thể phóng trúng bao diêm.
- Hừ hừ, tao biết mày ngon mà. Nhưng tao quyết thí mạng với mày nếu mày không rút lại điều vừa nói.
Tarzan chết điếng. Lão láng giềng đã nổi khùng lên rồi. Nghĩ vậy hắn dịu gi
- Thôi được, tôi xin rút lại lời nói đó. Nào, bây giờ thì ông phôn cho cảnh sát đi.
Lão hộ pháp cuộn sợi xích lại, ra lệnh cho hai con chó:
- Hecto, Satăng! Chúng mày nằm đây gác nó nhé!
Bóng lão chìm dần vào bóng tối. Lúc này hai con ác cẩu đã chán ngấy. Một con nằm xoài ra nhưng vẫn nheo mắt rình Tarzan cho con này lại ghếch chân làm một bãi cạnh chiếc ôtô.
Tiếng Tròn Vo từ trong xe vọng ra:
- Đại ca… mày còn sống không?
- Cứ yên tâm nhai sôcôla đi. Tao chưa chết đâu.
Gaby phẫn nộ:
- Không thể như thế được. Tụi mình đâu phải lưu manh.
* *
Otto Neppler đứng trên ban công nhà mình, hằm hằm nhìn về phía nghĩa trang. Đằng sau nghĩa trang của người là nghĩa địa của xe ôtô. Rất nhiều ôtô, sau khi trở thành sắt vụn, bị con người vứt bỏ ở đây không thương tiếc.
Mà nào có ít ỏi gì, phải đến mấy chục cái, chiếm hết cả khu đất rộng mênh mông.
Neppler nhủ thầm, mình sẽ gọi một cú điện thoại, nếu không được, sẽ tự giải quyết lấy theo cách của mình.
Otto Neppler dáng người xương xẩu, da ngăm đen, đi khuỳnh khuỳnh như những gã chăn bò miền Viễn Tây. Thoạt trông lão có vẻ như một anh phu khuôn vác tại bến cảng, không biết chữ nhưng có thể chửi tục bằng mười hai thứ tiếng. Trong thực tế, lão Neppler này biết chữ và biết đếm hẳn hoi. Lão thuộc làu 144 văn phòng giao dịch của mình rải rác khắp châu Âu.
Lão sống ở làng Gantenhiem, một làng không có nông dân. Đây là nơi sinh sống của những người nhiền tiền lắm của. Trong thành phố lão đặt một văn phòng giao dịch, đó chính là nơi lão hái ra tiền và đẻ ra tiền.
Trước kia Neppler là chủ nhà máy sản xuất đạn, nhưng lão đã đóng cửa và bán từ lâu. Gia trang hiện nay của lão rộng mênh mông, trồng cây xây tường che chắn. Ngôi biệt thự toạ lạc chính giữa với dãy nhà phụ gồm chuồng ngựa và nhà kho.
Hiện nay lão để trong nhà kho bộ sưu tập ôtô cổ.
Lão bực bội cầm máy điện thoại, quay số gọi đồn cảnh sát Gantenheim. Lão không xưng danh, bởi lão có ý định nếu bước một không được thì sẽ giải quyết theo bước hai.
- Alô, có phải đồn cảnh sát khu vực Gantenheim không đây?
Có tiếng từ đầu dây bên kia:
- Tôi, đồn trưởng Erhard đây.
- Chào ông đồn trưởng. Tôi là một dân lành cư ngụ tại Gantenheim. Tôi muốn ông hãy cho kiểm tra ngay khu vực nghĩa trang.
- Sao, có chuyện gì vậy?
- Ở phía sau nghĩa trang hơn hai tháng nay không biết sao mỗi lc mỗi nhiều xác ôtô. Bọn ma cà bông nào đó đã tống những đống sắt gỉ mang nhãn Ba Lan, Đông Đức, Pháp đến đây coi thật ngứa mắt. Tôi nghĩ rằng ông cần cho người dọn dẹp chúng.
- Chúng tôi có biết chuyện đó. Chúng tôi biết nghĩa địa mới phát sinh đó đang chứa khoảng 36 đống sắt dẹp lép làm mất thẩm mỹ khu Gantenheim.
- Thế tại sao ông chưa ra tay dọn dẹp chúng?
- Vì không có kinh phí, chúng tôi đã dự trù nhưng còn phải chờ duyệt. Mong ông thông cảm.
- Các ông cứ mặc xác nó phải không?
- Vậy ông định làm gì?
- Tôi sẽ tìm cách, chào.
Neppler nện điện thoại cái rầm. Mẹ kiếp, cảnh sát cũng bất lực trước cái nghĩa địa xe, chẳng lẽ cứ để đống rác ôtô làm bẩn mắt những người dân Gantenheim sang trọng này ư?
- Tao sẽ cho chúng mày biết tay.
Tiếng gầm của lão ngưng bặt vì một giọng nhừa nhựa hắt lên từ dưới đường cái:
- Xin lỗi, tôi bị… không thể nhịn được… nhưng chú yên tâm, không vào hoa đâu.
Otto Neppler choáng váng. Còn phải hỏi, giọng nhừa nhựa kia phát ra từ mồm anh ruột lão chứ sao. Anh trai lão tên là Uwe, hơn lão khoảng 10 tuổi, ốm nhom ốm nhách chớ đâu được phốp pháp và giàu có như thằng em.
Khác với Neppler, Uwe sinh ra đã gặp bất hạnh. Lão sinh ra thiếu tháng, suy dưỡng nặng và lớn không nổi. Đến khi lớn được thì lão lại sinh tật nghiện rượu. Uwe uống như hũ chìm và để lại hậu quả đến bây giờ. Ấy thế nhưng cũng có lúc lão tỉnh táo. Chính thời điểm tỉnh táo hiếm hoi ấy, lão đã cứu thằng em khỏi cái chết trông thấy.
Hôm đó ông vua bất động sản kiêm trùm sưu tầm ôtô Otto Neppler phóng chiếc xe quý của mình qua khúc cua với tốc độ cao. Lão không làm chủ được tay lái nên chiếc xe đâm thẳng vào gốc cây ven đường, bốc cháy rừng rực. Đúng lúc đó, Uwe xuất hiện đột ngột trên chiếc môtô. Ngay lập tức, lão anh gầy còm bất chấp lửa nóng lao vào xe hơi lôi thằng em ngất xỉu ra ngoài. Khi đặt được thằng em lên cỏ thì chiếc xe nổ tung bắn một số mảnh kim loại vào người Uwe khiến cho bây giờ lão phải đi cà nhắc.
Sau vụ thoát chết thập tử nhất sinh ấy, Otto không bao giờ quên hành động dũng cảm của ông anh. Lão rước Uwe về lãnh địa và sẵn sàng cung phụng cho ông anh uống rượu phủ phê suốt đời mà không hề phàn nàn. Cứ chiều đến, nhà buôn vĩ đại Otto Neppler lại thấp thỏm xốc Uwe về từ một bụi rậm hoặc một vỉa hè nào đó. Uwe luôn bước được từ nhà đến quán rượu nhưng không bao giờ lê chân được từ quán rượu về nhà.
Otto cúi xuống bảo anh trai:
- Vô lấy thuốc uống đi, anh Uwe!
Uwe nấc lên một tiếng rồi lê gót lệch xệch vào trong.
Otto Neppler đang định quay vào nhà thì nghe tiếng động cơ xe tải rền rĩ. Tim lão rạo rực vui sướng. Thằng Priske và đám đệ tử đến thật đúng lúc, lão đã tống hết đám gia nhân lẫn bọn đầy tớ đi cho khuất mắt rồi.
Neppler cười hớn hở. Lão khoanh tay dòm chiếc xe chở đồ gỗ chạy chầm chậm rồi dừng hẳn trước nhà. Ê, bình sinh lão chỉ bang giao với Priske chớ không hề bắt tay với đám thủ túc của y. Chính vì thế mà lão gần như trợn mắt khi ngó thấy hai thằng lạ hoắc trong cabin, một thằng mặt như khỉ đột đang ngồi đằng sau tay lái, còn thằng kia có mái tóc vàng hoe.
Lão xuống nhà để mở cửa đón khách.
Thằng lái xe hỏi:
- Ông là Neppler hả?
- Tôi đây.
- Đơn đặt hàng của ông đã được giải quyết.
- Priske đâu?
- Sếp tụi này mắc kẹt ở chiếc xe Zagato trong thùng xe tải đó.
Neppler ra lệnh:
- Tụi bay đánh xe ra chỗ cái nhà trắng đằng kia.
Cái xe chuyển động, Neppler vội vã đi theo.
Xe tắt máy. Gã lái xe lùn xủn và tên tóc vàng bung khỏi cabin. Không khó khăn gì lắm, chúng mở cửa sau và cho chiếc Zagato trượt xuống một cách thành thạo.
Priske ngoác miệng ra cười:
- Hế lô, ông chủ lớn Otto khoẻ mạnh hả, giấc mộng “ngàn lẻ một đêm” của ông đã được tụi này thực hiện rồi
Neppler đút hai tay vô túi quần giả vờ ngáp dài:
- Tôi biết công lao của ông bạn nhưng cũng đừng nên thổi phồng quá. Đồng ý rằng chiếc Zagato này là báu vật độc nhất vô nhị đấy nhưng tôi “đặt hàng” ông bạn làm ăn là vì tự ái hơn là thèm khát. Hẳn anh biết rằng tôi đã năn nỉ lão Finkweiler chục lần muốn gẫy lưỡi mà lão đếch chịu bán. Cuối cùng đành nhờ người anh em chơi đòn hạ cấp vác nó về đây thôi.
Wratzka nói chen vào:
- Ê, chiếc xe chiến lợi phẩm chưa hoàn toàn thuộc về tay ông đâu. Ông còn phải thanh toán đã chớ.
Neppler quay phắt về phía Priske và hỏi:
- Cái thằng ngớ ngẩn này là đứa nào vậy?
- Nè, đừng coi thường thằng này nghe.
Neppler vẫn nói với Priske:
- Khoá mồm nó lại.
Mặt Wratzka xám chàm, nhưng sếp Priske đã ngăn lại:
- Pit và Siegbert Schnodel đều là chiến hữu sống còn của tôi. Tuy hơi lỗ mãng một chút nhưng rất cần thiết cho công việc. Ông chủ đừng quá câu nệ.
Neppler nhún vai ra vẻ khinh bỉ. Lão đi vòng vòng quanh chiếc Zagato xem ngắm tỉ mỉ rồi thận trọng ngồi vào buồng lái sờ sờ nắn nắn từng chi tiết.
Wratzka lấy ngón tay trỏ ngoáy vào thái dương ra hiệu “lão già ngốc”, Siegbert nhăn nhở cười. Priske phải suỵt cho chiến hữu phải ý tứ. Dù sao đây cũng là một món hàng trị giá hai triệu mark chứ có phải đùa đâu.
Neppler ngồi xoay tay lái, đoạn lão cúi hẳn xuống và nhấc tấm thảm kê dưới chân người lái lên.
Một lúc sau lão chui ra khỏi xe, chậm rãi nói:
- Nhưng có một vấn đề…
- Chuyện gì?
- Chìa khoá điện đâu rồi Priske?
- Ơ, cái chìa thì nhằm nhò gì chớ. Tôi cứ nghĩ xách cái xế về đây là quá đúng giao kèo.
- Giỡn hoài người anh em. Thiếu cái chìa khoá là con mồi bị giảm giá đấy. Tôi biết làm gì với cái xe không có chìa khoá khởi động? Chẳng lẽ mua rồi cho nó ngủ trong nhà xe?
Priske cười khẩy:
- Ông định lái nó vào thành phố à?
- Tôi có điên đâu. Nhưng một cái xe không có chìa khoá điện thì chẳng khác gì một cái két chứa đầy tiền mà ta không biết cách mở.
- Tôi sẽ cho gọi thằng thợ khoá, chìa nào nó cũng làm được
- Không chơi, để lại thêm một thằng nữa biết chuyện hả?
Priske nheo mắt:
- Thưa quý ông, thế nào, chúng tôi lại phải chở nó đi hay sao?
- Ta có nói thế đâu.
- Vậy ông muốn giảm giá chăng?
Neppler nhìn hai thằng đàn em của Priske cười gằn. Lão hả hê thấy rõ:
- Tôi chỉ đúng luật, 1 triệu 9 không thèm bớt một xu lẻ.
- Ông anh quả là sắt đá. Nhưng đành vậy. À, cho bọn này tò mò chút xíu. Thế ông anh định làm chìa mới ở đâu?
- Ông bạn khờ nhỉ, tôi có một bộ sưu tập chìa khoá 1.000 cái của đủ chủng loại ôtô suốt 50 năm qua. Chẳng lẽ không đào ra một chìa khớp với ổ khoá điện à?
Priske nín thinh. Neppler mời gã thám tử vào nhà, Wratzka và Schnodel phải đứng ngoài.
Prisketheo sau lão. Gã ngắm cái cặp da ngồn ngộn giấy bạc trong đó là từng tệp 10.000 mark chồng chất nặng trịch. Neppler lạnh lùng lấy ra 10 tệp cất vào két.
- Đủ một triệu chín.
Priske cố gắng không chửi thề.
- Ông chủ cáo già thật. Nhưng kiểu xử sự của ô chưa được khôn lắm đâu, Otto. Không có tôi ở đây là hai thằng đàn em tôi sẽ vặn cổ ông đấy. Chúng nó không vừa đâu.
Neppler cười khẩy. Lão đợi cho ba thằng đánh thuê chui lên cabin xe tải vọt mất mới mở cửa chiếc Zagato, lấy trong túi ra cái chìa khoá điện tìm thấy dưới tấm thảm. Lão cười ha hả. Thế là đỡ tốn 100.000 mark. Lão nổ máy, đi mấy vòng quanh sân mà sướng tưởng như đi trên mây. Sau đó lão cho xe xuống tầng hầm cất giấu.
* *
Tứ quái chịu trận mỗi đứa một tư thế trên mui và trong xe, trong khi hai con cẩu vẫn canh gác bằng hai cái lưỡi thè lè.
Gaby sốt ruột:
- Lão hàng xóm đi nãy giờ mà vẫn không thấy cảnh sát đến. Phải đợi bao lâu nữa đây?
Tròn Vo tỉnh bơ:
- Nè Gaby, tưởng bạn có đường dây nóng với cảnh sát kia mà
Đúng lúc ấy, Tarzan từ trên mui gào lên:
- Im lặng, có một chiếc xe hơi đang lao về phía tụi mình.
Trời tối mịt. Chiếc xe phóng vút vô sân quét đèn pha vòng vòng. Nghe tiếng động cơ Tarzan đã đoán là xe BMW. Hắn cắn môi chờ sự cố mới. Xe tắt máy. Một người đàn ông bước xuống trong sự mừng rỡ của hai con chó. Rõ ràng đó là người quen của chúng.
Tarzan nghĩ, chắc là tiến sĩ Emrod.
Tay phú vùng hồ Lurchenwanm chỉ mới ngoài 30 tuổi, người gầy đét. Chung quanh cái đầu hói của ông ta là một lớp tóc màu nâu tạo thành một vòng tròn. Trên khuôn mặt nhợt nhạt là cặp kính dày cộp gọng sừng.
Ông ta nhìn Tarzan quát to:
- Cậu làm gì trên chiếc xe của tôi? Và tại sao cổng lại mở toang như thế này?
Tarzan nói:
- Chúng tôi bị ngộ nhận, thưa ông. Chúng tôi đến đây để cứu ông mà lão hàng xóm cứ nghĩ là kẻ gian xua chó tấn công chúng tôi tới tấp.
- Ơ, tại sao lại là “chúng tôi”? Tôi chỉ thấy mình cậu trên mui xe mà.
- Còn các bạn tôi nữa. Họ đang ngồi ngay dưới chân tôi đây.
Emrod mò lại gần hơn. Quả nhiên trong xe lù lù hai thằng nhãi và một đứa con gái ngộ nghĩnh. Ông ta hạ giọng:
- Thì ra thế. Thực ra hai con chó này là chó săn của ông hàng xóm Meier chớ không phải của tôi. Ở đây mọi người đều quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng sao các cháu lại vào đây?
Emrod nhìn sang phía tay phải rồi sững người.
- Lạy chúa tôi, chiếc… chiếc Zagato của tôi.
- Ông đừng lo sợ. Chiếc xe đã mất, nhưng thật may là ông đã không đi nó. Chính vì nó mà chúng tôi tới đây.
Tiến sĩ Emrod hai tay ôm đầu. Cặp mắt của ông ta lồi ra như hai quả bóng b
- Trời ơi… chiếc xe Zagato… cả một gia tài…
Đúng lúc đó ông hàng xóm Meier đã xuất hiện. Ông ta kéo tay Emrod xì xầm gì đó nhưng ông tiến sĩ lắc đầu lìa lịa. Ông hàng xóm nhún vai, huýt sáo gọi hai con chó. Emrod bắt tay ông, hai con chó ngoe nguẩy theo chủ.
Emrod quay vào và nói:
- Cảnh sát tới bây giờ. Các cháu đừng hòng nói dối.
Khi chỉ còn Emrod, Tarzan nhảy phóc xuống đất. Hắn ra dấu cho các bạn mở cửa xe.
Gaby phủi bụi bặm bám trên quần áo rồi nói:
- Thưa ông Emrod, chúng tôi không sợ cảnh sát đâu. Tôi là con gái của ông thanh tra hình sự Glockner mà. Cũng như ba tôi, tụi tôi luôn căm ghét bất công và không bao giờ bỏ qua bọn tội phạm.
Tarzan trịnh trọng nói:
- Trước khi cảnh sát đến, chúng tôi có chuyện quan trọng cần bàn với ông. Một câu chuyện thoạt nghe tưởng như hoang đường nhưng xin ông hứa giữ kín chuyện này thì tôi mới nói, bằng không chúng ta coi như chia tay nhau kể từ bây giờ. Vì nếu lộ ra, người kể cho chúng tôi chuyện này sẽ bị vạ lây.
- Nếu câu chuyện liên quan đến sinh mạng con người thì tôi xin hứa, nhưng có phạm pháp không?
- Tất nhiên là không rồi. Chốc nữa tụi cháu sẽ kể hết cho thanh tra Glockner mà
Tarzan chìa tay, hai người bắt tay nhau.
Tứ quái có cảm tình ngay với vị gia chủ có đôi mắt thông mình và khuôn mặt trẻ thơ. Giọng Tarzan đều đều:
- Chú Emrod này, sở dĩ chúng cháu có mặt ở đây vì biết được nguồn tin trong cốp chiếc xe Zagato có chứa chất nổ dynamit. Khi tốc độ chạy lên đến hơn 200 cây số giờ, chiếc xe sẽ nổ tung.
Emrod toát mồ hôi hột, hai hàm răng đánh bò cạp:
- Thiệt… thiệt không?
- Có thể có, có thể không. Đáng tiếc là chúng cháu chưa xem xét được chiếc xe mà chú mới mua thì đã bị bọn trộm xe đột nhập vào đây lấy mất. Chú có nghi ngờ ai trong việc này không ạ?
Emrod dựa lưng vào chiếc ôtô cho khỏi quỵ.
- Lý do nào các… các bạn biết trong xe… xe có bom?
- Chú đã hứa là im lặng cơ mà.
- Ờ ờ…
- Thế này nhé, bá tước Finkweiler rất hận chú. Hẳn chú quá rành ông bá tước hả, ổng cho rằng chú đã đẩy con trai Claus Albrecht của ổng tới chỗ chết. Vì vậy ông lão mới đặt bom trong cốp xe để hại chú. Nhưng ổng dành cho chú cơ hội sống. Cơ hội đó là nếu chú chỉ đi chiếc xe đó với tốc độ dưới hai trăm.
- a ơi!
Emrod rên lên. Ông ta càng tê tái hơn khi Tarzan kể xong toàn bộ câu chuyện trả thù rùng rợn.
- Chú không ngờ, các cháu ạ. Khi ông cụ bất ngờ chịu bán chiếc xe Zagato cho chú, chú cứ tưởng ông cụ tốt bụng chứ ai dè đó là tặng vặt của tử thần. Chú xin thề độc với các cháu, chiếc SÓNG GẦM hồi xưa lúc lắp ráp xong chú luôn luôn cất trong gara vì chưa vừa ý. Nhưng chính Claus Albrecht đã trộm xe nhiều lần để đi thử. Chú cản hoài không được, điều này chú đã bày tỏ với ông cụ mà ông cụ đâu có chịu tin.
Tarzan thở dài:
- Đúng là định mệnh. Claus Albrecht tự chọn cho mình cái chết chớ không phải lỗi ở chú. Chỉ vì ông bá tước đau quá hoá quẩn mà thôi.
Karl hỏi:
- Mình sẽ nói sao khi cảnh sát tới đây?
Tarzan đáp:
- Tụi mình đừng nói lý do, chỉ nói rằng đi chơi ngang qua, thấy hiện tượng khả nghi nên rẽ vào quan sát. Tiến sĩ Emrod sẽ báo với cảnh sát về việc mất trộm.
Vài phút sau cảnh sát tới, mọi người trình báo đúng như đã bàn.
Một trong những cảnh sát nhận ra Gaby vì thế Tứ quái không gặp rắc rối gì.
Cuối cùng đã đến lúc chia tay nhau. Cả đám lên xe trở về nơi xuất phá
Như thường lệ Tarzan đi đầu còn Karl chạy hàng thứ ba. Nó nói to để các bạn cùng nghe.
- Chú Emrod vắng nhà trong 4 tiếng đồng hồ. Thời gian ấy đủ để chiếc xe bị đánh cắp. Tất nhiên bọn trộm không thể phóng vù vù trên phố xá được. Tao nghĩ rằng có thể chúng giấu chiếc Zagato trong một cái xe thùng.
Tròn Vo hét toáng lên:
- Và tụi mình đã đụng đầu một xe tải lớn chở đồ gỗ.
Tarzan nói:
- Mày có lý. Xe không có tên hãng, hai người ngồi trong xe rất dị hợm. Một người trông như khỉ đột, một người tóc vàng hoe, biển xe kết thúc bằng hai số 33.
Cả bọn lại lặng lẽ đi tiếp. Đêm tối đen như mực.
Tarzan bỗng nói:
- Nè các bạn, bây giờ tụi mình có nên hù lão bá tước Finkweiler hay không?
- Hù kiểu nào?
- Mình doạ là chiếc Zagato đã nổ tung và tiến sĩ Emrod bị thương nặng để coi lão phản xạ sao chớ, ít ra từ đó chúng ta cũng nắm thêm một số chi tiết.
- Đồng ý. Xong rồi mình đến gặp thanh tra Glockner trình bày nội vụ cũng còn kịp chán.
Tứ quái đổi hướng tức khắc. Haươi phút sau, chúng đã mò tới đại lộ Schneitroder.
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG