Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mười - Đống Lửa Tử Thần
amm đang gõ nhịp chân khoái trá trong văn phòng địa ốc thì Kallweit xồng xộc bước vào. Gã lắc lư thân hình của một kị sĩ mô-tô với bộ đồ da đen và cặp nách cái nón bảo hộ đỏ. Gã nói lớn:
- Xe máy của mày tao bỏ ngoài sân.
- Chậc, đi lâu dữ vậy?
- Còn phải hỏi. Tao phóng như bay đến làng Lerchenbach. Một xe cảnh sát chình ình trước nhà con nhỏ Gotze. Có nghĩa là ả đi đời... một tuần. Chứ sao, bọn đàn bà trẻ độc thân khỏe viết thư lắm. Tao biết trước sau gì ả cũng liếm vào lớp keo. Tội nghiệp bọn cớm...
Kallweit bĩu môi mỉa mai. Mặc kệ gã, Lamm vẫn chúi mũi vô tờ báo. Gã thường coi kĩ mục rao vặt. Trên đó đầy đủ dịch vụ mua đất, bán nhà.
- Tao vô trong thay đồ. Mẹ, nóng nực quá.
Kallweit vừa khuất là cánh cửa lại bật tung. Lamm buông tờ báo xuống ngó hai vị khách hào hoa phong nhã. Gã cười cầu tài.
Người khách đi đầu nói:
- Xin chào! Chúng tôi muốn thuê một căn hộ.
Ông khách rút từ túi ra một tấm thẻ cảnh sát hình sự chìa trước mũi gã và đưa một ngón tay lên miệng ra dấu. Ông khách thứ hai lăm lăm súng trong tay đá văng cánh cửa ọp ẹp mà Kallweit mới bước vào.
- Đặt hai tay lên bàn ngay. Cảnh sát hình sự đây! Ông đã bị bắt!
Không thèm ngoái đầu ra sau, ông khách thanh tra Glockner sang sảng:
- Chính là nó, Fritz. Nó giống hệt bức chân dung. Sự phân tích của Tarzan chính xác cực kì. Hắn chính là tên cưỡi xe máy đội nón đỏ...
Mặt Lamm tái mét:
- Thế này là thế nào? Cảnh sát ư? Ngay tại nhà tôi? Vì sao chớ? Tôi đâu có gì dính dáng tới cảnh sát?
Montag cười gằn:
- Bây giờ thì sẽ khác đó, thưa ngài phóng viên báo Buổi Chiều! Ngài muốn tôi gọi là Arnold Lamm hay Arno Loewe?
Lamm gục xuống mục... rao vặt trên tờ báo thều thào:
- Thế là hết Rudolf. Chính mày đã lôi tao vào cái vụ khốn kiếp này.
Rudolf không thèm than thở như thằng chiến hữu. Gã nghiến răng kèn kẹt ngó thanh tra Glockner chằm chằm nhưng không dám chống cự. Ông thanh tra khám người hắn.
- Mày "thủ" một quả đấm sắt có móc nhọn và một con dao bấm trong túi áo da để làm gì hả? Rõ rồi nhé, mày đã bị liệt vào số đối tượng nguy hiểm!
Thanh tra Glockner nói xong là bập còng số 8 vào cổ tay tên trộm tức khắc. Bây giờ là lúc thằng Lamm rống lên. Gã giở đủ mọi mánh khoé hèn hạ ra mong gỡ tội, ngay đến việc bán đứng thằng anh chị Kallweit.
- Thưa các ông, tôi chỉ là đàn em của gã. Cái va-li của thằng Kallweit ở đằng kia, toàn những đồ quí giá chôm chỉa được. Trong đó các ông sẽ thấy cả những chai độc dược gã "thó" ở tiệm thuốc.
Thanh tra Glockner lẳng lặng nhấc phôn. Ông muốn cô Helga có mặt ở đây.
Cô giáo được xe cảnh sát chở từ Tổng nha đến sau năm phút. Vừa thấy mặt Kallweit, cô đã ôm mặt xác nhận:
- Chính là gã.
Tên trùm ăn trộm nhìn Helga sững sờ. Gã cứ tưởng giờ này cô đang rên rỉ ở bịnh viện.
Thanh tra Glockner nhún vai:
- Mày sai một nước cờ rồi, Kallweit. Cô Gotze không bị ngộ độc, một thằng bất lương tương tự như mày đã thế mạng cô ấy.
Ông quay sang Montag:
- Giúp tôi đưa cô về làng Lerchenbach được chớ Fritz?
- Sẵn sàng.
Thanh tra Glockner áp giải hai tên tội phạm ra chiếc xe mới đến.
*
Cùng thời gian đó, Max Jocher nhảy xuống xe đạp, dựa xe vào cửa quán trọ Ngôi Sao hất hàm hỏi chị hầu bàn:
- Tôi muốn gặp ông Schilling.
- Ông ấy mới đi lên buồng số 4.
Max không dám bước mạnh lên cầu thang gỗ cọt kẹt vì sợ sập. Nó phủi phủi tay rồi gõ cửa buồng số 4. Schilling mở cửa bước ra. Gã giương cặp mắt ếch nhìn cậu chủ cũ ngỡ ngàng:
- Có chuyện gì vậy cậu Max?
- Hê-lô! Bố tôi cử tôi đến đây để điều đình. Xét cho cùng thì anh xứng đáng có 50.000 mark. Anh đã phải ngồi tù 20 tháng kia mà. Có nghĩa là anh sẽ nhận được tiền. Thế này nhé, gia đình tụi tôi có tổ chức một cuộc liên hoan vào lúc nửa đêm. Có thịt nướng và bia. Chúng ta sẽ nhậu xả láng nơi khoảng trống trong rừng. Chỗ đó anh biết chớ, hãy đến nơi vào lúc nửa đêm. Bố tôi sẽ chồng tiền mặt. Coi như tiệc mừng ngày anh thoát nạn, ôkê?
Schilling gật đầu. Bộ mặt đần độn của gã nhúc nhích:
- Tôi sẽ đến đúng hẹn. Cậu chủ cứ thưa lại với ông là tôi rất mừng. Thật mừng là ông nhà đã nghĩ lại.
- Nhớ đó.
Thằng Max chạy xuống cầu thang. Nó trình diện lão bố ở nhà với dáng điệu của một kẻ vừa hoàn tất chuyện đại sự.
- Sao hả?
- Gã sẽ đến.
- Chắc chứ?
- Ôi, con bò ấy biết gì mà nghi ngờ. Gã sướng như chết đi sống lại.
Lão Jocher lẩm bẩm:
- Tao không ngờ trên trần gian này còn có những thằng ngu như nó. Nhưng nếu thiếu những thằng ngu thì chúng ta sống bằng gì hả Max? Liên hoan thịt nướng à? Trời ạ, tao muốn cười bể bụng. Chục thùng bia nữa ư? Ôi, ma quỉ. Hề hề, bố con mình sẽ nướng… bàn chân của nó. Mày hiểu chớ Schilling, tao sẽ nướng thịt của mày cho mày chừa cái tật bất tuân lệnh.
Max cười phụ hoạ. Nó nhe răng thích thú:
- Vậy mình tạm gác vũ điệu phù thủy qua một bên hả ba?
- Ừ. Lo thanh toán thằng phản thùng Schilling trước đã. Nhớ xách cho tao cái dùi cui bịt cao su. Tao sẽ nện thằng làm công mất dạy. Còn vụ phù thủy thì đợi... bảy ngày nữa. Chờ thằng Harry bình phục.
Max thích thú nhảy tưng tưng.
*
Tứ quái đón cô giáo mình bằng nỗi hồi hộp chưa từng thấy. Tuy nhiên Helga đã làm chúng nhẹ nhõm khi bước vô nhà bằng một nụ cười tươi:
- Bọn tội phạm đã bị bắt giữ sạch.
Cô kể lại cuộc "bắt nóng" hai tên lưu manh của thanh tra Glockner và đồng nghiệp rồi quyết định:
- Tụi mình phải ăn mừng chứ, đúng không các em? Tôi biết một quán gần đây. Quán của lão Jocher nhưng chẳng bao giờ lão mò tới đó. Các em nhớ bé Barbel không, bà Ute Petermann mẹ của bé đang phục vụ ở đó.
Khỏi phải nói Tròn Vo ủng hộ sáng kiến này đến chừng nào. Cu cậu chắp hai tay sau mông hít lấy hít để không khí dinh dưỡng của nhà bếp chẳng cần quan tâm một ai, tất nhiên là trừ cái gật đầu với bà Ute một cách lịch sự. Cô Helga vui vẻ giới thiệu mọi người với nhau. Nói chung bữa tiệc khá rôm rả với món kem sôcôla đúng sở trường của Tròn Vo. Nó xực tới hai phần mới chịu xoa bụng.
Trên đường về, cô Helga thì thầm:
- Tôi đã tường trình cho ba của Gaby về âm mưu tổ chức vũ điệu phù thủy của cha con Jocher đêm nay. Chỉ có điều là nhân vật chính còn nằm viện nên chắc chắn âm mưu bất thành.
Tarzan cau mày:
- Em chờ đợi giờ phút Harry xuất viện để lột cái mặt nạ gỗ của hắn. Tụi em luôn sẵn sàng bắt quả tang chúng tại trận.
- Cảm ơn các em đã giúp đỡ cô. Nhưng các em không thể ở làng Lerchenbach mãi được. Cô chỉ ngại khi các em trở lại thành phố thì...
Tarzan ngắt lời:
- Em cũng đang nghĩ về việc đó. Cô yên tâm đi.
Hắn đã nói là làm, còn lâu cô Helga mới biết được.
Đêm xuống. Bầu trời mượt như nhung với những ngôi sao chi chít. Cả một vùng sực nức mùi cỏ tươi và tiếng dế gáy.
Tarzan mặc bộ đồ thể thao màu tím thẫm vừa rón rén xỏ giày vừa ngó đồng hồ. Hắn lầm bầm:
- Mới 11 giờ rưỡi đêm.
Hắn quan sát giấc ngủ của mọi người một lần nữa rồi... lên đường. Tin là tốt, nhưng kiểm tra lại còn tốt hơn. Thằng Max có thể thế vai của thằng anh ngộ độc lắm chớ.
Hắn chạy vào rừng. Rừng tối om. Nhưng khả năng định hướng của hắn thuộc loại thiên phú. Chàng thám tử bẩm sinh chỉ sau ít phút đã phát giác ra ánh lửa bập bùng.
Ẩn mình trong bóng tối đen kịt, Tarzan thấy rõ lão Jocher và Max ngồi nhấp nhổm không yên bên ngọn lửa riu riu cháy. Vậy là không có xăng chúng vẫn nhóm được lửa. Trời ạ, chúng đã thay cái ba-lô đựng đồ hoá trang phù thủy bằng hai cái dùi cui lớn múa may trong tay. Cha con lão Jocher định chơi vũ điệu... đoản côn chắc?
Lão Jocher nói như âm binh:
- Tao nhắc lại. Hễ nó ngồi xuống là mày lẻn ra sau lưng liền. Phải nện một cú trời giáng vào đầu cho nó bất tỉnh. Hê hê, rồi trói nghiến nó lại. Sau đó sẽ đến màn trang điểm những vết bỏng nơi lòng bàn chân nó. Nó sẽ phải cạch đến già. Nào, con trai của ba. Giấu dùi cui sau tảng đá đó cho tao. Tao cũng ếm đồ nghề trong đống cỏ đây, hê...
Tarzan nín thở. Cảm ơn Thượng đế, hắn đến thật đúng lúc. Thượng đế chỉ chưa cho hắn biết là cái bẫy độc ác này dành cho ai?
Tarzan có ngay câu trả lời tức thì. Coi, ánh đèn pin thấp thoáng giữa các thân cây như báo rằng nạn nhân đã đến nộp mạng. Hắn sửng sốt: chính là gã đàn ông mới ra tù đang rụt rè bước vào khoảng trống có đống lửa.
- Chào ông chủ và cậu út. Tôi đã đúng hẹn.
Lão Jocher chìa bàn tay thô tục ra:
- Mừng anh đã tới. Này Werner, ngồi cạnh tôi cho thân mật đi chứ!
Lão tiếp tục:
- Chúng ta sẽ nướng tôi hịt ngay bây giờ. Max để đồ ăn và bia thùng ở đằng kia. Ê Max, lấy "mồi" lại đây con.
Max đủng định đứng dậy làm bộ thờ ơ. Rồi nó nhanh nhẹn như con sóc mò tới bên tảng đá phía sau có giấu cái dùi cui của nó. Nó cười khẩy, lẻn tới sau lưng Schilling, vung dùi cui lên...
- Ôi… Ối…!
Không phải tiếng thét đau đớn của người làm công mà là của Max mới lạ lùng. Coi, cái dùi cui nó vừa vung lên đã bị một gọng kềm sắt kèm dính không cục cựa. Gọng kềm chuyển qua ôm gọn eo lưng nó nhấc bổng lên:
- Chết con rồi, bố ơi!!!
Jocher và Schilling quay phắt lại. Trời hỡi, cậu quí tử đang lăn lộn dưới đất, xương cốt kêu răng rắc. Người ra đòn kì diệu như thế chỉ có thể là nghệ sĩ Judo cao cường Tarzan.
Lão Jocher nhìn thằng con giãy giụa mà bàng hoàng. Trong tích tắc, con thú hung tàn trong cơ thể phốp pháp của lão vùng lên. Lão mò mẫm trong đống cỏ lôi ra cái dùi cui nữa và gầm lên:
- Tao thì giết!
Lão Jocher nhảy dựng như con hổ đói phang mạnh xuống vai Schilling. Người đày tớ đáng thương sụm xuống lập tức.
Jocher cười như điên dại. Trong cơn phấn khích, lão múa tít dùi cui xông tới Tarzan:
- Mày toa rập với thằng chó chết Schilling phải không? Ông giết mày...
Tarzan nghiêng người nhẹ nhàng. Cú giáng đầu tiên của lão già trật lất. Lão mất đà loạng choạng bên ánh lửa.
Tarzan lập tức tóm gọn cổ tay lão xoay một vòng 180 độ. Đòn hất điệu nghệ của hắn đẩy lão già bắn vọt lên không để rồi rơi tõm phần mông vô đống lửa cháy rần rật.
- Cháy... cháy tao, trời...
Lão Jocher có thể bị nướng chín như một con heo quay nếu Tarzan không kịp nắm giò lão lôi ra.
Lúc này Schilling đã ngồi dậy bằng một tay chống xuống đất làm điểm tựa. Cánh tay kia của anh ta hầu như bị tê liệt. Anh ta ngó cảnh tượng trước mắt mà hết hồn:
- Tôi... tôi thật không hiểu...
Tarzan kề khuôn mặt mình sát anh ta:
- Ông suýt bị tai họa đó ông Schilling. Tôi tình cờ nghe được âm mưu của hai cha con lão trưởng làng nên đã can thiệp đúng lúc. Này nhé, bước đầu thằng Max sẽ đập dùi cui vô đầu ông cho ngất xỉu. Bước thứ hai, chúng sẽ bó ông như bó giò và đốt cháy đôi chân ông cho ông tàn tật suốt đời để ông cạch đến già, như chúng vừa nói. Này ông Schilling, lão muốn ông "cạch đến già" cái gì hả?
Khuôn mặt ngờ nghệch của Schilling bắt đầu lóe sáng một chút… trí tuệ:
- Ờ ờ nhỉ, giờ thì tôi đã hiểu rõ. Lão già sai thằng con dụ tôi lại đây để thủ tiêu. Tôi sẽ… khai sạch.
Schilling vịn vai Tarzan cố gắng đứng dậy. Giọng ông ta như một lời thú tội muộn màng:
- Cách đây hai năm có một người tên là Herbert Petermann bị xe đâm chết. Và tôi đã phải ở tù suốt 20 tháng trời trong khi không phải là thủ phạm.
- Lạy Chúa!
- Thủ phạm là Erwin Jocher, phú hộ, địa chủ kiêm trưởng làng Lerchenbach. Ôi, lão già say khướt sau khi gây ra thảm họa đã ôm chân tôi khóc lóc van xin tôi nhận tội giùm vì… không có ai trông thấy người lái.
- Trời ơi!
Giọng Schilling mỗi lúc một nghẹn ngào:
- Lão Jocher thề độc sẽ cho tôi 50.000 mark để đền ơn khi tôi mãn hạn tù. Ôi, thân phận đày tớ của tôi đã lót đường cho lão chủ thâm hiểm. Hôm qua tôi trở lại làng, lão già đã xua đuổi tôi như xua một con chó ghẻ lở. Lão không thí cho tôi một xu và doạ sẽ nhân danh chức trưởng làng tống cổ tôi biệt xứ.
- Trời ơi, sao ông không báo cảnh sát?
- Lão Jocher nói rằng chẳng ai tin một kẻ giết người. Cảnh sát sẽ nghe lời lão mà còng đầu tôi. Tôi...
- Đừng khóc nữa ông Schilling. Rốt cuộc ông đã chứng kiến cảnh "cháy nhà ra mặt chuột". Lão trưởng làng gian ác đã lộ mặt. Giờ đây thì ngược lại, dân làng Lerchenbach sẽ chẳng bao giờ tin lời lão. Chính lão bôi nhọ cô Helga Gotze bằng cách vu cho cô ấy là... phù thủy. Này ông Schilling, ông có thể nhờ cậy cô giáo Helga được đó. Hãy lại nhà cô giáo gọi điện thoại cho thanh tra hình sự Glockner. Cô Helga sẽ hướng dẫn ông...
Hắn chụp một chiếc dùi cui vung vẩy lúc người làm công đáng thương đi khuất:
- Nào, xin mời hai cha con sếp làng. Tôi đang muốn thử sức...
*
Thực là một đêm đầy biến cố.
Lão già Erwin Jocher đã phải thú tội trước thanh tra Glockner và đồng nghiệp của ông trong cuộc hỏi cung. Ngay lập tức, lệnh bắt giam hai cha con Jocher và Max được thực hiện.
Tin lão và hai cậu quí tử ngồi nhà giam lan ra khắp làng. Lerchenbach chỉ trong một đêm lên cơn sốt. Chớ gì nữa, những kẻ ngồi lê đôi mách lại tha hồ bàn tán các tội ác mới của lão.
Trước vành móng ngựa, lão Jocher bị lãnh án ba năm tù. "Anh cả" Harry cũng trở về sau song sắt, một cuộc tái ngộ bi thảm mà gã không chờ đợi. Thằng Max nhận một bản án thích đáng của tòa án thanh thiếu niên.
Cả Kallweit và Lamm những năm tới đều bóc lịch trong nhà tù.
Mẹ con Ute Petermann cũng nhận được khoản bồi thường lớn của gia đình Jocher. Tuy người cha mãi mãi không trở về được nhưng từ nay cuộc sống của hai mẹ con đã bớt tủi hờn.
Làng Lerchenbach trở lại êm đềm sau một thời gian dài dậy sóng.
Bốn quái được cô Helga mời đến tận nhà để dùng một bữa tiệc thân mật. Cô nói:
- Mọi người trong làng bây giờ đã nhìn tôi với cặp mắt thân thiện. Từ nay tôi sẽ được sống yên ổn.
Tròn Vo gật gù:
- Lúc này em vẫn còn nằm mơ thấy mụ phù thủy trên cây chổi.
Cô Helga cười một cách bí hiểm:
- Mời các em ra cầu thuyền. Tôi có một bí mật dành cho Tứ quái.
Tại cầu thuyền, đám trẻ sửng sốt trước con thuyền bốn chỗ có khoang rộng đang nhởn nhơ trên mặt hồ thay cho chiếc thuyền mộc bám rêu cũ rích. Helga nói dịu dàng:
- Quà tặng cho chiến công TKKG đó. Phép lạ của phù thủy như vậy được chưa?
Tarzan xúc động:
- Cảm ơn cô đã tạo cho tụi em một phương tiện du ngoạn trên sông tuyệt vời vào mùa hè.
Karl Máy Tính lau cặp kính cận:
- Tụi mình phải làm lễ đặt tên thuyền. Đặt tên gì nhỉ?
Tròn Vo gào lên:
- "PHÙ THỦY".
Công Chúa giơ nắm đấm lên, cũng may mà Kloesen né kịp. Cô bé phẫn nộ:
- Tại sao bạn không bao giờ có thể đứng đắn được hả?
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG